Chương 382: Lưỡi Dao Quét Trên Yết Hầu. ...


Khi tay Lương Thần xoa bóp, trong miệng Tề Vũ Nhu thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ nhẹ. Trước kia có vẻ rất đau đớn, rồi sau đó, lại mềm mại dịu dàng mà đứng lên.

Đôi mắt đẹp lại còn lim dim, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, thân thể mềm mại mệt mỏi tựa vào salon, đủ để gợi lên trong lòng chàng trai sự ham muốn.

Đến đây nào! Đến đây, cho tôi một lý do để giết chết cậu! Một tay sau lưng Tề Vũ Nhu nắm thật chặt, trong đôi mắt đẹp tỏ vẻ xấu hổ nhưng lại ẩn chứa sát khí chớp nhoáng. Nếu chàng trai này không chịu nổi sự dụ dỗ sắc đẹp của ả, xé rách lớp ngụy trang ra vẻ lãnh đạo đạo mạo, thì ả sẽ không chút do dự mà đâm thủng cổ họng đối phương.

Ánh mắt Lương Thần vẫn dừng trong khoảng không, tay vẫn từ từ mát xa mắt cá chân người phụ nữ. Khoảng vài phút đồng hồ sau đó, hắn mới quay đầu, hướng Tề Vũ Nhu hỏi:

- Thế nào, đã đỡ nhiều chưa?

- Tốt hơn nhiều rồi! Cảm ơn cậu, Tiểu Thần!

Ngón tay Tề Vũ Nhu buông lỏng ra, lưỡi dao sắc bén đang cầm kia cũng im lặng mà biến mất. Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ ngượng ngùng và cảm kích, ánh mắt đẹp nhìn về phía chàng trai với chút phức tạp. Nếu cậu thanh niên này quả thật là một đấng quân tử, ả làm sao có thể thuyết phục chính mình đâm hắn một dao trí mạng? Có lẽ, ả cần tiếp tục lấy thân phận trước mắt này, đi một vòng tròn tiếp xúc càng gần cậu ta. Nếu không độc ác lấy đi tính mạng của hắn, thì ít nhất cũng phải hủy diệt tiền đồ con đường làm quan của đối phương, như vậy cũng coi như báo được thù giết cha.

- Tôi đi lấy khăn mặt nhúng nước lạnh cho chị chườm một lát, chắc chắn là sẽ tốt hơn một chút đấy!

Lương Thần cười nói:

- Nhu tỷ, chị hiện giờ tốt nhất là không nên cử động nhiều, lên giường nằm nghỉ ngơi một đêm. Nếu sáng mai vẫn không chuyển biến tốt hơn, thì nên khẩn trương đi bệnh viện chụp phim!

- Ừ!

Tề Vũ Nhu dịu dàng trả lời, sau đó liếc mắt nhìn chàng trai một cái, dường như hơi khó mở miệng nói:

- Tiểu Thần, tôi, tôi hiện giờ không thể đứng dậy!

- Để tôi đỡ chị vào!

Lương Thần giờ tay kéo cổ tay người phụ nữ, nhưng thấy đôi lông mày thanh tú của cô gái nhíu lại, bộ dạng không dám gắng sức, đành phải thay đổi ý định nói:

- Nhu tỷ, để tôi bế chị vào!

- Được!

Tề Vũ Nhu xấu hổ gật đầu, sau đó nhìn chàng trai gập người xuống, một tay ôm lưng cô, một tay luồn dưới chân cô, ôm lấy cô như ôm một cô công chúa. Mà cô thì tự nhiên mà vươn hai tay ôm vòng quanh cổ chàng trai.

Mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, trong lòng tự nhiên lơ đãng, thân thể mềm mại dẻo dai, nín thở không cho mùi thơm kia xâm nhập, bắt buộc chính mình không được nghĩ đến bàn tay đang chạm đến cặp đùi bóng loáng nhẵn nhụi của đối phương nữa. Lương Thần nhìn không chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc, ôm Tề Vũ Nhu như ôm một thùng bom vào phòng ngủ, đặt nhẹ ở trên giường, vào toilet lấy khăn mặt tẩm nước lạnh, trở về đắp trên mắt cá chân của Tề Vũ Nhu. Cảm thấy xử lý không có gì sai khác, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị quay trở lại văn phòng công an huyện ngủ một đêm. Ở đó có giường đệm, điều kiện cũng không thua kém chút nào.

- Tiểu Thần, cậu có thể không đi được không?

Tề Vũ Nhu dường như lấy hết can đảm, run giọng mở miệng nói:

- Tôi sợ ở đây một mình lắm! Thật sự, hai ngày nay mỗi khi tôi nhắm mặt lại, trong đầu liền xuất hiện bóng dáng mấy kẻ xấu, và nhớ tới mình bị tra tấn!

Thấy vẻ mặt bất lực đau khổ của Tề Vũ Nhu, nghĩ tại sao một người con gái xinh đẹp một mình về nước tìm họ hàng, lại bất hạnh bị bọn người xấu bắt cóc và làm nhục. Sự thương cảm trong lòng Lương Thần không khỏi bắt đầu trào ra, hướng đối phương dịu dàng nói:

- Nhu tỷ đừng sợ, tôi không đi đâu! Chị cứ yên tâm mà nghỉ ngơi!

Tề Vũ Nhu gật đầu cảm kích, trong đôi mắt đẹp lại không hề che dấu mà lộ ra một chút nhiệt huyết, nhìn phía chàng trai nói:

- Tiểu Thần, cậu, cậu thật sự là một người đàn ông tốt. Ai có thể lấy cậu, thật sự là rất may mắn!

- Tôi cũng cảm thấy như vậy đấy! Ha ha, Nhu tỷ chị nghỉ ngơi đi, có việc gì thì cứ gọi tôi một tiếng, gọi là tôi sẽ đến!

Lương Thần rõ ràng cảm nhận được ánh mắt khác thường của đối phương, trong lòng không khỏi nhảy dựng, sau khi mở miệng nói câu đùa, hắn rời phòng ngủ của đối phương, chui vào toilet.

Nhìn khuôn mặt trong gương, Lương Thần chống cằm soi xét một hồi lâu. Hắn cảm thấy tướng mạo của mình vẫn giống như trước đây, không có gì biến hóa. Chẳng lẽ là sức hấp dẫn bên trong người vô tình tăng lên? Hay là bởi vì ân cứu mạng, mới khiến Tề Vũ Nhu xinh đẹp tuyệt trần như vậy tỏ ý tứ ái mộ với hắn?

Rửa sạch mặt, đánh răng xong , Lương Thần trở về phòng ngủ của mình, nhanh nhẹn cởi quần áo leo lên giường, hai mắt nhíu lại kéo chăn, không bao lâu sau đã chìm vào giấc mộng.

Ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua chiếc rèm cửa vào trong nhà. Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bị đẩy ra, một bóng dáng màu trắng lặng lẽ đi đến. Đôi chân trần của ả dẫm trên sàn nhà, giống như báo săn mồi, lặng lẽ tiếp cận giường của chàng trai.

Dưới ánh sáng mờ ảo, ả có thể nhìn thấy tư thế ngủ như con tôm của chàng trai. Không nhớ đã đọc qua cuốn sách nào, người ngủ tư thế như thế này thường thiếu cảm giác an toàn. Hơn nữa bên ngoài thoạt nhìn có vẻ kiên cường, kỳ thực trong thâm tâm sâu xa nhất rất sợ bị tổn thương. Đây là tuýp người ngoài rắn trong mềm.

Giữa những ngón tay linh hoạt, một con dao nhỏ lóe ánh sáng lạnh lẽo, dường như chỉ cần duỗi tay ra, là có thể chấm dứt tính mạng của mục tiêu. Có lẽ ngay ngày hôm sau, trong huyện Giang Vân sẽ lan truyền tin tức Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật, Trưởng phòng công an huyện đã bị sát hại tại nhà riêng.

Ánh mắt người phụ nữ lóe ra một tia do dự. Nếu muốn xuống tay thật, thì cơ hội tốt nhất không nghi ngờ gì đang ở ngay trước mắt, chỉ cần nhẹ nhàng ngọt ngào, thì cũng có thể vẽ một dấu chấm hết hoàn hảo cho mục đích chuyến đi này của ả.

Trong lòng người phụ nữ rất rõ ràng, giết người đối với ả mà nói, có lẽ cũng đơn giản như ăn cơm uống nước vậy. Sở dĩ ả do dự, là bởi vì cho tới hiện tại, ả vẫn chưa tìm được một lý do thích hợp.

Ả đã tạo ra một cơ hội khác, giở chiêu bài dụ dỗ để làm chàng thanh niên không giữ nổi mình mà mắc câu. Nhưng không biết là do sức hấp dẫn của chính mình không đủ, hay là sự kiên định của cậu thanh niên này quá mạnh, mà toàn bộ thủ đoạn này của ả đã thất bại.

Ả có thể cảm nhận được sự quan tâm ân cần từ đáy lòng cậu thanh niên, chỉ một tiếng “Nhu tỷ” cũng khiến trái tim lạnh giá cứng rắn như đá của ả như thể có một tia nắng ấm áp làm tan chảy. Bất kể là ấn tượng đầu tiên, hay là theo những lời nghe được từ Lý Hinh Đình về chuyện quá khứ của cậu thanh niên này, hay là từ tư liệu chính mình sưu tập, ả đều không thể nảy sinh ác cảm đối với hắn.

Con dao sắc bén hư ảo lướt qua yết hầu chàng trai, sau đó biến mất trong bóng tối. Trong miệng người phụ nữ hắt ra tiếng thở dài nhỏ không thể nghe thấy được, giơ tay sờ soạng dưới gối của chàng trai một lúc, lại như âm hồn mà lặng lẽ rút lui ra ngoài. Nhớ tới biểu hiện tối nay của chàng trai, và âm thanh “Nhu tỷ” kia, ả quyết định từ bỏ ý niệm giết chết cậu thanh niên trong đầu. Thủ đoạn báo thù có rất nhiều loại, ả có thể thử các phương pháp khác. Ở bên Hong Kong tạm thời không có nhiệm vụ gì, ả coi như tự cho mình nghỉ phép là được!

Lương Thần hiển nhiên không biết chỉ trong một đêm, hắn đã hai lần trở về từ Quỷ Môn quan. Lương Thần ngủ say sưa đến tận bình minh, mở hai mắt rời khỏi giường. Sau khi rửa mặt, đi vào phòng bếp nấu cháo, khi quay trở lại phòng khách thì thấy Tề Vũ Nhu từ trong phòng ngủ đi ra.

- Nhu tỷ, vết thương ở chân chị đã đỡ hơn chưa?

Lương Thần ngạc nhiên hỏi thăm. Nhìn bộ dạng đau đớn kinh khủng của người phụ nữ tối hôm qua, hắn còn tưởng rằng đối phương bị bong gân rất nghiêm trọng, còn không nghĩ rằng chỉ có một đêm trôi qua, mà Tề Vũ Nhu không ngờ lại có thể đi lại mà không cần người đỡ. Tuy rằng điệu bộ tỏ vẻ cố hết sức, nhưng tổng thể mà nói thì dường như không có gì đáng lo ngại!

- Chỉ hơi có cảm giác đau một chút thôi, nhưng vẫn có thể cố gắng đi được!

Tề Vũ Nhu hiện giờ vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Lương Thần, lộ ra ngoài cặp đùi trắng như tuyết. Người đẹp chính là người đẹp khi trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi của đàn ông, thực sự khó mà che giấu được phong thái yểu điệu thướt tha và vẻ đẹp mê người.

- Chị đừng cậy khỏe nhé!

Lương Thần cười nói.

- Tôi còn định đưa chị đến bệnh viện kiểm tra cơ.

- Không sao cả, chắc khoảng hai ngày nữa là có thể bình phục hoàn toàn!

Tề Vũ Nhu cười khúc khích nói:

- Đúng rồi Tiểu Thần, hôm nay tôi có thể đi làm được chưa?

- Đừng vội, Đình tỷ nói trước hết phải thu xếp chỗ ở cho chị thật tốt đã. Còn nữa, chân chị bị thương cũng cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hai ngày mới khỏe được.

Lương Thần khoát tay nói:

- Ăn sáng đã, buổi sáng chị cứ ở lại nhà tôi nghỉ ngơi, tôi đi sắp xếp chỗ ở, xong xuôi thì sẽ qua đón chị!

Vừa ăn cháo và dưa muối, trong lòng Tề Vũ Nhu hiện ra một chút ấm áp. Thời gian yên bình như thế này, đối với ả mà nói đã lâu rồi chưa trải qua. Cho tới bây giờ vẫn chưa biết thế nào là khái niệm gia đình, nhìn cảnh tượng trước mắt, lại có cảm giác rung động trái tim.

.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #382