Chương 377: Âm Mưu Đen Tối Dưới Màn ...


Sáng ngày 27 tháng 6, trung đoàn hình sự Sở Công an tỉnh Liêu Đông, Đội cảnh sát Hình sự Cục Công an thành phố Liêu Dương điều hai tiểu đại đội cùng kết hợp hành động. Hơn mười chiếc xe cảnh sát nhanh như chớp chạy tới trước cửa quán bar nhỏ ở sâu trong một khu phố hẻo lánh ở Đông Bình. Đại đội cảnh sát hình sự dũng mãnh tiến vào. Phó giám đốc sở Công an tỉnh Lâm Tường tự mình dẫn đội, đưa tấm ảnh ba cô gái ra trước đám người chủ quán rượu, nhân viên pha chế, người phục vụ vừa bị gọi ra.

Người pha chế trẻ tuổi liếc mắt một cái liền nhận ra ba cô gái uống rượu đêm qua. Trên thực tế, kể cả người lái chiếc xe màu trắng đứng ở ngoài quán rượu cũng đã kiểm chứng, đêm qua ba cô gái Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn đã đến đây.

Các cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm của Sở công an tỉnh và Cục công an thành phố yêu cầu nhân viên pha chế rượu, chủ quán và nhân viên phục vụ quán bar kể lại tỉ mỉ chi tiết sự việc, rồi tiến hành đối chiếu với những người khách đến quán rượu tối qua. Kết quả là ngoại trừ vài cái tên khách xa lạ ra, một khách quen tên là Lý Tiểu Phàm đã được cung cấp bởi nhân viên quán rượu.

Với thái độ nghiêm túc không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, cảnh sát hình sự cùng với chủ quán, nhân viên pha chế đã chỉ ra, tất cả những người khách đã từng ở đây đêm qua, rồi tiến hành thẩm tra từng người. Không hề ngoại lệ, ông Lý Tiểu Phàm có mặt trong buổi chiều hôm đó, cũng được mời đến Sở công an tỉnh.

Lý Tiểu Phàm trong đầu đầy sỏi cũng không chống đỡ nổi câu hỏi thẩm vấn của các viên cảnh sát hình sự kinh nghiệm, đành phải nói rõ tối hôm qua tình cờ trông thấy ba cô gái đi về phía con phố nhỏ, sau đó hình như có vài người đàn ông đi theo. Rồi kế hoạch săn người đẹp bẩn thỉu ban đầu của y cũng như việc bị một người phụ nữ hăm dọa, cuối cùng thấy chết mà không cứu đành phải rời đi. Y định cắn chặt răng ngậm chặt miệng không hé nửa lời. Đầu tiên là do sợ lời đe dọa của người phụ nữ đó, thứ hai là y vẫn chưa làm gì được ba cô gái xinh đẹp kia.

Đinh gia, Chủ tịch tập đoàn Thành Tín đang phải chịu đựng vợ khóc mắng đổ xuống đầu, mẹ ông cũng khóc lóc thảm thiết:

- Ôi trái tim của bà, cục cưng của bà, cháu đi đâu, mau về lại đi!

- Bảo anh cử vệ sĩ đi theo con gái Lan Lan, anh luôn coi như gió thoảng bên tai, bây giờ thì tốt lắm, con gái đã xảy ra chuyện. Nếu thật sự có gì không hay xảy đến, thì em không muốn sống nữa! Ôi…!

Vợ Trương Hồng Mai khóc không thành tiếng.

Đinh Vĩ Đạt trong lòng cũng không dễ chịu. Không chịu để vệ sĩ đi theo là ý muốn khăng khăng của con gái, chứ không phải do ông ta. Chỉ có điều lúc này ông ta sẽ không cùng với vợ, mẹ tranh luận đến vấn đề chẳng liên quan này. Việc cấp bách, là tìm được tung tích con gái bảo bối đầu tiên. Nếu là bọn bắt cóc tống tiền bình thường, thì lại dễ làm. Muốn bao nhiêu tiền thì đưa bấy nhiêu, chỉ cần là con gái bình an vô sự là được, sợ là sợ sự việc không đơn giản như vậy!

- Con gái Bí thư Lý cũng đang mất tích. Hiện tại Sở công an tỉnh và cục công an Thành phố đều đang lục soát điều tra. Mẹ, Mai tử, mọi người đừng lo lắng, tôi tin là sẽ nhanh chóng có tin tức.

Đinh Vĩ Đạt chỉ có thể dùng lời nói này tạm thời trấn an tinh thần mẹ và vợ. Trên thực tế trong lòng ông ta một điểm nắm chắc cũng không có.

Khi Lương Thần nghe tin này, thì đã là chiều ngày 28, đang trong thời gian nghỉ tuần trăng mật thì hắn nhận được điện thoại của Phó giám đốc Sở công an tỉnh Lâm Tường. Vừa nghe Phó giám đốc Lâm kể lể sự tình, hắn lúc ấy liền liên tưởng. Đình tỷ, Lan Lan, Tiểu Mạn mất tích, kết luận sơ bộ là bị người ta bắt cóc!

Đùa hay sao vậy!

Lương Thần nhếch mép, nghĩ muốn cười vào cái tin tức dối trá này. Đình tỷ là con gái Bí thư Tỉnh ủy, Lan Lan là thiên kim hàng tỷ phú, có ai dám ăn gan hổ báo mà can đảm bắt cóc các cô? Mà Tiểu Mạn và Lan Lan vẫn như hình với bóng, tự nhiên đã có bảo vệ. Còn nữa phải nói tới, bắt cóc hay gì đó đều có mục đích, hoặc là tống tiền, hoặc là trả thù, nhưng đồng thời bắt cóc cả Đình tỷ và Lan Lan, Tiểu Mạn, thì là vì cái gì?

- Làm sao vậy, Thần?

Nhìn vẻ mặt chồng biến sắc, Diệp Thanh Oánh cùng Tử Thanh đi tới hỏi han lo lắng.

- Phó giám đốc Lâm nói, Đình tỷ, Lan Lan và Tiểu Mạn bị bắt cóc!

Lương Thần trên vẻ mặt biến đổi, cuối cùng bất ngờ đứng lên hướng hai cô nói:

- Anh phải đến sở công an Tỉnh nghe ngóng một chuyến!

- Đi mau đi!

Nghe tin này, cả Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đều ngẩn ngơ. Các cô và Lương Thần đều nghĩ như nhau, đều không thể tin được có kẻ dám vuốt râu hùm, bắt cóc con gái Bí thư tỉnh Ủy.

- Để Tử Thanh tỷ lái xe đưa anh đi, còn nữa, nếu buổi tối vẫn chưa về, thì gọi điện thoại báo về nhà một tiếng!

Khi Lương Thần sắp ra khỏi cửa, Diệp Thanh Oánh dịu dàng dặn dò một câu.

Vài phút đồng hồ sau, Diệp Tử Thanh khởi động chiếc xe ô tô màu đỏ chạy ra, chở Lương Thần tới Sở Công an tỉnh. Sau khi đến ngoài cổng lớn của tòa nhà công an Tỉnh, Diệp Tử Thanh lại gần nhẹ nhàng hôn Lương Thần một cái, dịu dàng khuyên giải an ủi nói:

- Đừng kích động, Thần, em tin là anh có thể tìm được các cô ấy!

Lương Thần cười cười, sau đó xoay người xuống xe, chạy nhanh vào sở Công an tỉnh. Ở phòng làm việc của Giám đốc sở, Lương Thần gặp Bí Thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn vẻ mặt âm trầm, Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Thôi Thắng Quân và Phó giám đốc sở Lâm Tường.

Khi thấy Lương Thần chạy tới, trên mặt Bí thư Lý cố giấu vẻ lo lắng, mở miệng nói:

- Cậu có biết Đình Đình đêm qua vì sao đến quán bar uống rượu không?

Lương Thần cúi đầu, im lặng mà chống đỡ. Ngày hôm kia, là ngày tổ chức đám cưới của hắn và Thanh Oánh tại Liêu Dương. Hắn đã biết rõ, chính là đêm khuya hôm đó, Đình tỷ và Lan Lan, Tiểu Mạn đi quán bar uống rượu. Sau đó mới xảy ra vụ bắt cóc. Lý do ba cô gái đi uống rượu, hắn đương nhiên có thể đoán ra. Tiểu Mạn là bạn gái cũ của hắn, Lan Lan có cảm tình tốt đối với hắn, còn Đình tỷ lại đã biểu hiện rõ thái độ thích hắn!

- Tôi nhất định sẽ tìm được tung tích của Đình tỷ, Lan Lan và Tiểu Mạn!

Sau một lúc lâu, Lương Thần ngẩng đầu, nói giọng kiên định.

- Nếu không tìm thấy thì sao?

Lý Thư Hãn hỏi. Ông ta tuy là Bí thư tỉnh ủy, là quan to cấp Bộ, nhưng liên quan đến an nguy của con gái mình thì trong lòng ông ta rối loạn, giận cá chém thớt vu cho Lương Thần là lý do chính.

- Tôi sẽ đền bằng mạng sống của mình!

Lương Thần máu dâng lên, đỏ mặt lên lớn tiếng nói.

- Mười cái mạng của cậu cũng không bằng một mạng của Đình Đình!

Lý Thư Hãn nói. Ông ta phất tay, bực bội nói:

- Khẩn trương điều tra đi, đi tìm mang Đình Đình không sứt mẻ trở về cho tôi, mau đi đi!

- Tiểu Thần, cậu theo tôi!

Phó giám đốc sở Lâm trầm giọng nói, sau đó đưa Lương Thần ra khỏi phòng làm việc của Giám đốc sở. Lần này bảo Lương Thần đến, thứ nhất là không chỉ muốn tạo cho Lương Thần một cơ hội chuộc tội, mà quan trọng hơn là, ông cho rằng trước mắt chỉ có cậu thanh niên trẻ tài năng này mới có thể phá vỡ tình thế bế tắc của vụ án, tìm được manh mối đám người mất tích Lý Hinh Đình. Niềm tin này của ông ta có thể nói là gần như mù quáng và không có cơ sở, nhưng cậu thanh niên trẻ này đã từng lập kỳ tích, lại có nền tảng có thể khiến người khác khiếp sợ và khó có thể tưởng tượng được.

Trên thực tế, đối với đề nghị của ông ta, Bí thư Lý và Bí thư Thôi cũng ủng hộ. Có thể nói, để Lương Thần làm người phụ trách chủ yếu của vụ án đặc biệt này, là một quyết định đã trải qua sự suy xét thận trọng.

Nghe xong Phó giám đốc sở Lâm giải thích đầu đuôi, Lương Thần chưa nói ý kiến gì, trực tiếp dẫn đội cảnh sát hình sự Sở công an tỉnh chạy tới quán bar. Lúc này quan bar đã không một bóng người, Lương Thần ngồi ở một góc đại sảnh, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Dưới ánh đèn lờ mờ, ba cô gái thất tình môi đỏ mọng uống rượu mạnh, đôi mắt say mê không giấu được vẻ chua xót và mất mát, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười không phải bày tỏ sự vui sướng, mà là một loại thương cảm.

Ba cô gái lảo đảo đứng lên, dìu nhau ra khỏi cửa quán bar, mấy chiếc ly trống để lại cũng chói mắt giống như bóng dáng thê lương của các cô.

Khi mở mắt ra, Lương Thần cảm thấy khóe mắt mình ẩm ướt. Hắn đứng lên, theo hình ảnh trong đầu, đi ra ngoài cửa quán rượu. Nhóm cảnh sát hình sự ở bên cạnh dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chàng trai trẻ tuổi bước ra hướng về phía ngõ sâu đi tới.

Đèn đường u ám, khiến cho bóng dáng ba cô gái càng dài ra. Lương Thần bước nhanh tới, dường như chỉ cần hai bước là có thể đuổi theo bóng dáng ở phía trước. Một chiếc Audi màu xám không nhanh không chậm đi theo ở phía sau. Sau đó chiếc xe Audi dừng lại, một người đàn ông ló đầu ra, hỏi to:

- Các cô gái, cần giúp đỡ gì không?

Loáng thoáng, ở góc sáng của con phố xuất hiện một bóng dáng phong thái yểu điệu, thân hình tao nhã bước tới gần chiếc xe. Cũng đúng lúc này, mấy gã đàn ông cao to xuất hiện xung quanh Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn. Bị bất ngờ công kích và chống lại, cuối cùng ba cô gái bị hôn mê được đưa lên chiếc xe Hummer. Ngồi ở vị trí lái xe Hummer, láng máng hiện ra một khuôn mặt phụ nữ. Lương Thần nheo hai mắt lại tựa hồ như muốn cố gắng hết sức thấy rõ khuôn mặt người phụ nữ đó, nhưng chỉ phí công. Đầu hắn bị phản ứng lại. Khi sử dụng khả năng đặc biệt trên đoạn phố nhỏ này tuy rằng có thể tái hiện khá chân thực hình ảnh ban đầu, nhưng do ảnh hưởng bởi góc và khoảng cách, nên có một số chi tiết không thể làm rõ.

- Bí thư Lương, anh không sao chứ?

Bên cạnh truyền tới giọng kinh ngạc của một cảnh sát hình sự. Cảm nhận được hơi ấm ở mũi, Lương Thần giơ tay lau, trên tay là một màu đỏ tươi.

- Không sao, ngày hôm trời nay rất nóng!

Lương Thần lấy khăn tay ra, tiện tay xoa xoa, cười cười hướng đối phương nói. Sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Đi theo chiếc Hummer kia, cho đến cuối phố, đi vào một con đường rộng lớn, chiếc Hummer cuối cùng cũng biến mất bên trong dòng xe cộ qua lại. Điều này cũng có nghĩa là, việc điều tra manh mối thông qua năng lực đặc biệt của Lương Thần kết thúc ở đây.

- Về thôi!

Lương Thần hướng viên cảnh sát hình sự bên cạnh nói, khiến cho viên cảnh sát hình sự liên quan ngẩn người, cái gì cũng không làm, mới được nửa tiếng đã vội kết thúc công việc? Chỉ có điều nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật trẻ tuổi, âm thanh hoài nghi của họ vừa ra tới miệng lại nuốt trở vào. Phó giám đốc sở Lâm đã năm lần bảy lượt nhấn mạnh, vụ án lần này Bí thư Lương toàn quyền phụ trách, bọn họ phải phục tùng mệnh lệnh, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó!

Đêm đó, trong tầng hầm ngầm của căn biệt thự, Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn cùng người bạn mới quen hai ngày Tề Vũ Nhu cùng ngồi một chỗ ăn bánh bích quy, uống nước khoáng. Tầng hầm ngầm này chẳng những bố trí xa hoa, mà còn dự trữ không ít bánh bích quy và nước khoáng. Hai ngày không ai đến đưa cơm, mà cho dù có người đưa cơm các cô cũng không dám ăn. Ăn bánh quy không ngon, nhưng tạm thời có thể đỡ đói, có nước khoáng uống lại càng không chết vì khát.

Cách cách! Tiếng cửa vòng vang lên khác thường khiến ba cô gái Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn không khỏi sợ hãi, theo bản năng vứt bánh quy và nước khoáng sang một bên, toàn bộ tinh thần đề phòng. Tề Vũ Như run giọng nói:

- Bọn chúng đến đấy, đến để ức hiếp chúng ta!

.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #377