Chương 371: Ác Báo (P2)


Thấy Phương Biến Biến vẫn đứng đó không nhúc nhích cho tới khi Tề Học Quy đến gần, trên mặt Triệu Y Na không khỏi hiện ra thần sắc hối hận và hổ thẹn. Biến Biến, Giao Giao và Văn Trúc đều coi cô như người bạn tốt nhất, nhưng cô trước đây lại khuất phục dưới dâm uy của Tề Học Quy, gần như trở thành đồng lõa của gã. Cuối cùng bằng lòng giúp cho Bí thư Đảng ủy Công an trẻ kia phối hợp bắt Tề Học Quy, không phải bởi vì lương tâm, mà là vì cô bị đối phương vạch trần bí mật. Quan trọng hơn, đối phương đã hứa hẹn nhiều điều kiện hậu đãi. Cô sai lầm rồi, cô thật sự sai lầm rồi. Dòng nước mắt trào ra, cuối cùng cô cũng mở miệng hướng Phương Biến Biến hô to:

- Biến Biến, chạy mau, mặc kệ tôi!

Vừa hô to, thân thể vừa gắng hết sức vùng vẫy, hoàn toàn không chú ý tới con dao đang ghì trên ngực.

- Chị em tình thâm sâu nặng thật đấy! Thật đáng tiếc, ai cũng không thể chạy được!

Kim Bảo Tài ấn Triệu Y Na trên bàn, chỉ hai ba phát đã xé quần cô gái ném xuống đất. Con dao trong tay gã bắt đầu luồn vào một bên chiếc quần lót tơ tằm, lưỡi dao sắc bén, ngay tức thì quyết định số phận chiếc quần lót. Chiếc quần lót màu đỏ như con bướm từ từ đáp xuống mặt đất, Kim Bảo Tài vỗ một phát vào cặp vú trắng như tuyết của đối phương, sau đó hướng Tề Học Quy cười nói:

- Lão Tề, tôi không khách khí, bắt đầu trước!

- Ông cứ việc chơi, chơi xong thì đến lượt tôi!

Tề Học Quy trên mặt lộ vẻ thô bạo, vươn đôi bàn tay to kéo mạnh Phương Biến Biến lại gần. Hạ bộ vẫn còn đau âm ỷ khiến gã không kìm nổi bản tính đại hung ác của mình, thề phải khiến cho cô nàng thân thể nóng bỏng kích thích này sống không bằng chết.

Phương Biến Biến cố sức vùng vẫy, đánh lại nhưng vô hiệu. Cơ thể thon dài mềm mại của cô bị người đàn ông giữ chặt, khó chịu muốn ngạt thở. Tề Học Quy kéo cô gái đến trước giường, không chút thương hoa tiếc ngọc quẳng mạnh cô gái lên giường, sau đó đè mạnh thân thể cao lớn lên.

Đoàng! Một tiếng súng từ bên ngoài kho hàng vang đến. Vừa cởi quần nằm trên lưng Triệu Y Na Kim Bảo Tài hoảng sợ, vội nháy mắt cho tên thuộc hạ đi đến phía cửa, còn mình thì đứng thẳng dậy, một tay sờ soạng túi quần. Y sờ không phải tìm dao, mà là tìm khẩu súng lục K54.

Tề Học Quy một tay cầm đầu cô gái ấn xuống, tay kia đang thô lỗ xé rách quần áo của cô, lúc nghe tiếng súng vang lên, cũng không thể không dừng lại, nhanh chóng xuống giường, rút từ trong túi áo ra một khẩu súng.

Đoàng, đoàng!

Hai tiếng súng lại vang lên, trong nháy mắt khiến Tề Học Quy, Kim Bảo Tài thần kinh vốn đã căng thẳng càng như căng hơn. Cả hai không thể tiếp tục hành động dâm ô, nhanh nhẹn mặc quần, hướng cổng chính của kho hàng mà chạy tới.

Cổng chính kho hàng bị đẩy ra, hai gã đàn ông hồng hộc chạy tới hoảng hốt nói:

- Không ổn rồi! Cảnh sát đến!

- Sao có thể như vậy được?

Tề Học Quy và Kim Bảo Tài kinh hãi, người trước tiến lên một bước tóm lấy áo của thủ hạ hỏi giọng vội vã:

- Có bao nhiêu người?

- Hơn mười người, đều có súng. Vài người của ta cũng đã bị hạ! Bọn cảnh sát có khả năng bắn súng vô cùng chuẩn. Lão Thất và Bích Hổ Nguyệt vừa lộ diện đã bị bắn ngã!

Nhớ lại cảnh tượng thê thảm hai người anh em bị trúng đạn, cả hai gã không thể kìm nổi nỗi sợ hãi trống ngực đập thình thịch.

- Mau chạy khỏi đây!

Kim Bảo Tài trong nháy mắt liền quyết định, cảnh sát vác vai hơn 10 khẩu súng, đạn đã lên nòng, chính giữa lại có Súng thần, đám ô hợp bọn họ có dám cũng không có khả năng chống lại. Ở lại được trên núi, không sợ không có củi đốt, trước tiên bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất.

Tề Học Quy cắn răng một cái, hướng về hai thuộc hạ nói:

- Mang hai con điếm kia đi cho tao, chúng ta rút lui!

Hai gã đàn ông nghe lệnh liền tiến lên động thủ. Thời khắc tính mạng giá trị, hai kẻ này đã cố không nảy sinh tâm địa xấu xa, vội vàng mặc quần cho Triệu Y Na, áo lót cũng không kịp mặc, chỉ đem áo khoác lên người rồi kéo cô và Phương Biến Biến chạy ra ngoài kho hàng.

- Thành khẩn mà đi theo, bằng không tao sẽ bắn chết chúng mày!

Hòa khí trên mặt Kim Bảo Tài đã biến mất không dấu vết, phơi bày ra bản tính hung ác và dữ tợn của gã. Gã chĩa đầu súng lạnh như băng vào khuôn ngực đầy đặn của Triệu Y Na, lớn tiếng nói cảnh cáo.

Tiếng súng tiếp tục vang lên bên ngoài kho hàng, nhưng tiếng súng cũng không dày đặc lắm. Tề Học Quy và Kim Bảo Tài đều cho rằng, chỉ cần dựa vào mấy tay súng thuộc hạ, đủ có thể chống đỡ một hồi để bọn chúng có thời gian chạy trốn.

Song bọn chúng vừa chạy ra khỏi kho hàng, người vừa lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, thì một viên đạn đã rít lên bay tới, bất ngờ xuyên qua trán một tên.

Triệu Y Na tận hưởng ánh nắng ấm áp vừa truyền tới trong vài giây. Nhưng vừa vươn người ra theo bản năng thì hoảng sợ mà phát hiện kẻ bắt cóc đang túm cô bị ngã mạnh ra sau. Chợt nghe bịch một tiếng, toàn bộ cơ thể nặng nề ngã xuống đất, trên khuôn mặt xám xịt kia, phía trên con mắt mở to, một mảng máu phủ giữa trán.

Triệu Y Na không nén nổi kêu lên một tiếng sợ hãi, ngã ngồi xuống đất. Nhìn màu đỏ trên tay phải, cô biết, thứ từ trên mặt mình đang chảy xuống là gì. Chính là máu!

Tề Học Quy và Kim Bảo Tài đều là hạng người kiêu hùng quen sóng gió. Trong tình thế hiểm ác, sau khi quyết định thật nhanh, rụt người lại lui về bên trong kho hàng. Tề Học Quy lại càng mau tay nhanh mắt, kéo cô gái Phương Biến Biến che ở phía trước người.

Đồng thời tay ác ôn còn lại ở phía sau, cũng vươn một bàn tay mưu toan kéo Triệu Y Na ở trên mặt đất lên. Vừa nảy sinh ý nghĩ đó trong đầu, gã liền tức thì bước lên theo đồng bọn. Đoàng! Tiếng súng lại vang lên một lần nữa, tên ác ôn kia giơ ngón tay khó khăn lắm mới chạm được tới Triệu Y Na, thì thân thể đã cứng đờ lại, kèm theo là tiếng ngã quỵ.

- Chạy qua đây!

Tai nghe thấy giọng nam trầm không hề xa lạ kia, sự sợ hãi trong lòng Triệu Y Na lập tức biến mất, từ mặt đất bò lên rất nhanh, hướng về phía hơn mười cảnh sát mà chạy tới.

Kim Bảo Tài nắm chặt khẩu súng. Gã rất muốn nổ súng giết chết cô gái đang bỏ chạy kia, nhưng khi nghĩ đến tình trạng thê thảm của hai kẻ tay chân khi bị bắn vào giữa trán, gã thôi luôn ý nghĩ này. Có lẽ, chỉ cần mình hơi thò đầu ra, sẽ chịu kết cục tương tự. Có lẽ khẩu Súng Thần của cảnh sát kia đang chờ cơ hội nổ súng lần nữa.

Có lẽ gã không nên quay về Giang Vân này! Lần trước đã may mắn mà chạy trốn được, nhưng lần này, gã e là sẽ không còn được may mắn như vậy! Kim Bảo Tài liếc mắt nhìn Tề Học Quy ở bên cạnh một cái, trên khuôn mặt đầy thịt không khỏi run rẩy giật mình. Gã có một loại dự cảm không tốt, nhị vương Giang Vân năm nào, có lẽ sẽ chết hết trong ngày hôm nay!

- Biến Biến…Biến Biến vẫn còn ở bên trong!

Nhìn chàng trai tay phải cầm súng, khuôn mặt lạnh lùng, Triệu Y Na lo lắng nói.

- Tôi biết!

Lương Thần ánh mắt vẫn nhìn cánh cổng lớn của kho hàng đã bị đóng, sau đó hỏi:

- Ngoài Tề Học Quy và Kim Bảo Tài ra, bên trong đó còn có ai khác hay không?

- Không còn!

Triệu Y Na sợ hãi trả lời. Không hiểu vì sao, hôm nay chàng trai thoạt nhìn đã khiến người khác vô cùng sợ hãi. Giờ này khắc này, dường như từ trong ra ngoài thân hình cao ngất và rắn rỏi kia, từng đợt sát khí đang bốc ra.

Hơn 10 cảnh sát hình sự tản ra, chia nhau bao vây kho hàng. Vừa rồi ở bên trong bắn nhau một hồi, bọn họ có hai người bị thương. Nhưng mắt thấy hai viên cảnh sát trúng đạn, Bí thư Lương trong cơn giận dữ đã không để ý ngăn bọn họ bắn nhau với những kẻ bắt cóc. Từ đầu tới giờ, Bí thư Lương sử dụng súng tổng cộng bốn lần, vì vậy, mà có có bốn kẻ bắt cóc có súng bị giết chết tại chỗ!

Mặc dù trước kia có nghe nói qua về sự tích anh dũng tuyệt vời của Bí thư Lương một mình đấu súng giết được năm tên bắt cóc. Nhưng lời đồn rốt cuộc cũng chỉ là lời đồn, nghe được một trăm lời đồn ba hoa chích chòe, không bằng đích thân được tận mắt chứng kiến một lần sự thật!

Lương Thần nắm chặt súng trong tay, cùng vài cảnh sát hình sự áp sát vào cửa chính của kho hàng, sau đó đạp mạnh một cái mở cửa chính ra.

Không có tiếng súng vang lên, khi Lương Thần cùng vài cảnh sát xông vào kho hàng, thì nhìn thấy Tề Học Quy và Kim Bảo Tài đang đứng thẳng dựa vào góc tường. Phương Biến Biến bị hai tên này giữ làm con tin, đứng che ở trước người. Cả hai đều cầm súng, chia nhau nhắm vào đầu và lưng Phương Biến Biến.

- Các ông nên biết là lần này, các ông không chạy thoát được đâu!

Lương Thần và toàn thể cảnh sát hình sự đồng loạt chĩa súng vào hai người. Miệng Lương Thần vừa nói, nhưng ánh mắt thì tập trung ở hai khẩu súng trên hai vị trí trên người Phương Biến Biến. Nếu chỉ có một, hắn còn có thể thử tìm một cơ hội bắn chết địch. Nhưng đối mặt với hai người hai khẩu súng, hắn tạm thời không có kế sách khả thi.

- Bí thư Lương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!

Kim Bảo Tài trên mặt không chút hoảng hốt, cười ha hả nói:

- Đã sớm nghe người ta nói Bí thư Lương là anh hùng hào kiệt, hôm nay mới được thấy, quả đúng là danh bất hư truyền.

- Đây đích thị là Kim bang chủ Vân Long bang tiếng tăm lừng lẫy rồi!

Lương Thần khẽ mỉm cười nói:

- Xem ra vận may của tôi không tồi, ngoài Tề Học Quy ra không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn! Tôi nói hai vị nghe, giơ súng không thấy mệt sao? Không bằng buông súng, theo tôi quay về lại phòng công an huyện để uống trà.

- Thật là nằm mơ giữa ban ngày!

Kim Bảo Tài chưa trả lời, Tề Học Quy đã cướp lời gầm gừ nói:

- Họ Lương, nếu không muốn thấy hai lỗ thủng trên người con quỷ nhỏ này, thì nên khẩn trương mở đường cho bố mày.

- Bí thư Lương, tôi và Lão Tề đã chừng này tuổi, phúc đức gì cũng đã từng hưởng qua.

Cho dù hôm nay dừng ở chỗ này cũng coi như đáng giá. Chỉ có điều vừa nghĩ tới việc phải lấy tính mạng của cô gái này, tôi liền cảm thấy có chút thương tiếc! Chậc, chậc, cậu nhìn xem, trẻ trung, xinh đẹp, đúng là đang trong những năm tháng đẹp nhất của tuổi trẻ, liền ngọc nát hương tan như vậy, cùng hai lão già tôi và Lão Tề đi gặp Diêm Vương, Bí thư Lương, cậu nói có tiếc hay không?

Kim Bảo Tài cũng mỉm cười nói.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #371