Chương 370: Ác Báo (P1)


Là một Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật làm công tác điều tra nghiên cứu, Văn Trị Thủy khắc phải biết về việc bỏ trốn của Tề Học Quy. Ông ta cũng biết tầm ảnh hưởng to lớn của vụ án này. Bên trên đã muốn xử lý nhẹ, vì vậy kết quả tốt nhất chính là nên chấm dứt vụ án.

Nguyên là, theo trình tự bình thường thì Tề Học Quy sẽ bị viện Kiểm sát huyện Giang Vân khởi tố với tội danh cố ý giết người, tổ chức, lãnh đạo băng nhóm xã hội đen. Tòa án sẽ tiến hành xét xử sơ thẩm vụ án vào tháng Sáu.

Tề Học Quy khó có thể tránh khỏi tội chết. Kết thúc vụ án như vậy là hoàn toàn phù hợp với mong muốn của đại đa số mọi người. Nhưng hiện tại Tề Học Quy đã bỏ trốn, chắc chắn sự việc sẽ bị phức tạp hóa lên, và sẽ để lại hiểm họa ngầm rất lớn.

Đầu tiên là nhận được công văn của Phó bí thư Thành ủy Lưu Kế Bình, tiếp theo đó là điện thoại của Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Vương gọi tới. Cả hai người đều tỏ vẻ lo lắng cực độ về việc Tề Học Quy bỏ trốn. Văn Trị Thủy bước qua bước lại trong văn phòng, cuối cùng nhấc điện thoại bấm số di động của Lương Thần, nhưng vài giây đồng hồ sau đó, chỉ nghe thông báo:

- Số điện thoại vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.

Trầm ngâm một lúc, Văn Trị Thủy lại gọi điện thoại đến văn phòng Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện, thì được nhân viên công tác báo cho biết là Lương Thần đang đi vắng. Lại gọi tiếp số phòng Công an huyện, cuối cùng cũng tìm được tung tích của Lương Thần:

- Xin chào Bí thư Văn, Bí thư Lương đã đích thân đưa quân đi làm nhiệm vụ rồi. Chờ Bí thư Lương quay lại, tôi nhất định sẽ thông báo cho cậu ấy!

Thực thi nhiệm vụ? Một đám mây ngờ vực dâng lên trong lòng Văn Trị Thủy, trầm giọng hỏi:

- Nhiệm vụ gì?

- Việc này, Bí thư Văn thứ lỗi. Bí thư Lương ra mệnh lệnh không được tiết lộ kế hoạch hành động lần này!

Tiếng nói trong điện thoại di động trở nên dè dặt, rồi cuối cùng vẫn từ chối trả lời câu hỏi của ông.

Buông điện thoại, trong lòng Văn Trị Thủy có chút khó chịu, nhưng sau đó mỉm cười thư thái thầm nhủ. Cái tên Tiểu Lương này làm công tác chỉnh đốn rất đúng. Đã thiết lập được kỷ luật nghiêm minh, hoàn toàn xứng đáng là nhân vật quyền uy số một.

Nhiệm vụ? Rốt cuộc là nhiệm vụ gì mà cần Tiểu Lương phải đích thân mang quân đi thực thi? Văn Trị Thủy hơi trầm ngâm, một ý tưởng bất chợt lóe lên trong đầu ông. Đúng rồi, nhất định là có liên quan tới Tề Học Quy. Chắc là Tiểu Lương đang muốn giấu kín manh mối địa điểm của Tề Học Quy cho nên mới hết sức cẩn trọng, đích thân mang quân đi bắt! Nếu chỉ là vụ án bình thường, thì tuyệt nhiên không cần đường đường một Bí thư Đảng ủy Công an phải đích thân ra quân như vậy!

Lúc này Lương Thần đã mang quân đi vào khu biệt thự vùng ngoại thành huyện Tây Sơn. Không thể kéo hiệu lệnh báo động, để nghĩ ra cách hành động cứu viện, đương nhiên là càng bí mật càng tốt. Mục tiêu chuyến đi này của bọn họ là biệt thự số sáu. Mười hai cảnh sát hình sự được trang bị vũ trang đầy đủ theo Lương Thần tiến vào dãy biệt thự xa hoa.

Trong suốt quá trình từ lúc bắt đầu đến lúc vào đến tầng hầm không phát hiện được điều gì khả nghi. Chỉ có điều toàn thể thành viên đội cảnh sát hình sự bao gồm cả Lương Thần, đều quan sát thấy, việc bố trí không gian tầng hầm vô cùng tỉ mỉ, rõ ràng cố ý để lại dấu vết.

Ánh mắt Lương Thần dừng lại trên hai ly thủy tinh đặt trên bàn, trong ly thủy tinh còn lưu lại chất lỏng màu đỏ. Vài giây sau, hình ảnh Tề Học quy và một người đàn ông phúc hậu khác cùng ngồi đối diện, nói chuyện với nhau chợt lóe lên bên trong đầu hắn.

Quả nhiên con cáo già Tề Học Quy này vẫn còn ở Giang Vân! Còn Kim Bảo Tài kia, thì chỉ là một thu hoạch ngoài ý muốn! Hai đầu sỏ làm vương làm tướng ở huyện Giang Vân đã nhiều năm, đến nay chỉ vì chung số kiếp nghèo túng mà bất ngờ bắt tay với nhau. Hai triệu để lấy được mạng sống của hắn! A! Cái giá này có vẻ cũng không rẻ đâu.

Phất phất tay, Lương Thần mang theo hơn mười cảnh sát hình sự rút khỏi biệt thự. Căn cứ vào lời khai của Hắc Tử, Tề Học Quy có khoảng năm, sáu chỗ trú ẩn ở Giang Vân, nhưng Hắc Tử chỉ biết ba nơi. Cùng lúc đó, qua bộ đàm, Lương Thần cũng biết tin Trác Hiểu dẫn một đội khác đi điều tra, cũng chưa tìm ra tung tích của Triệu Y Na, Phương Biến Biến.

Trong lòng Lương Thần lo lắng không bút nào tả xiết, từng giây từng phút trôi qua, khả năng hai cô gái gặp nguy hiểm cũng dần dần tăng lên. Hắn lập tức dẫn đội cảnh sát hình sự lao thẳng tới điểm cuối cùng, phân xưởng may huyện Giang Vân.

Xưởng may huyện Giang Vân là một xí nghiệp đã phá sản gần một năm nay. Nguyên xưởng trưởng, đại diện pháp nhân của xưởng may đã ôm tiền bỏ trốn, đến nay không biết đang lưu lạc ở đâu. Nhưng vì bộ máy lãnh đạo Giang Vân thay đổi, nên phương pháp cải tổ phân xưởng may đã phá sản này vừa được đề xuất. Hiện tại nhà xưởng đang trong trạng thái bị quây lại, để đó không sử dụng. Các công nhân hoặc là thất nghiệp hoặc là tự tìm đường mưu sinh khác.

Tại khu nhà lầu cũ ở bên trong phân xưởng may, Lương Thần và đội cảnh sát hình sự phá cửa xông vào, ấn hai gã nhân viên khả nghi có ý đồ phản kháng đang ngồi trong phòng xuống đất. Trên người hai gã này, đội cảnh sát hình sự lục soát thu được hai con dao găm, và một khẩu súng lục k54.

Cảnh sát hình sự tiến hành thẩm vấn hai người ngay tại chỗ, nhưng hai gã đàn ông đầy vẻ tức giận không nói một lời, chống đối lại cảnh sát hình sự bằng sự im lặng và thái độ xem thường.

Ánh mắt Lương Thần lưu lại trên người hai gã đàn ông trong vài giây, rồi ra chỉ thị:

- Lão Vương, tiểu Trương, các người phụ trách áp tải hai gã này về, những người còn lại hãy theo tôi ra ngoài! Hành động ngay!

Nói xong, hắn đã xoay người chạy nhanh xuống dưới lầu.

Chẳng lẽ Bí thư Lương đã phát hiện ra manh mối quan trọng gì sao? Tinh thần các cảnh sát đội hình sự không khỏi rung lên, ngoài hai người được phân công ở lại áp giải hai kẻ tội phạm, những người còn lại nhanh chóng xuống lầu, lên xe cảnh sát chạy nhanh theo chiếc xe Toyota của Bí thư Lương, sau cùng chạy vào cổng sau phân xưởng may.

Trong kho hàng, Kim Bảo Tài chơi trò mèo vờn chuột cởi bỏ y phục của cô gái. Tháng đầu hè, quần áo trên người Triệu Y Na cực kỳ đơn giản. Hai tay bị trói ở sau lưng, cô vùng vẫy yếu ớt, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn gã đàn ông một tay lột quần áo của cô, xé áo ngực của cô, một tay còn lại ôm lấy thắt lưng của cô.

- Lão Kim, tôi thật hơn đứt ông. Chỉ cần dùng tám giây mười giây là có thể cởi hết quần áo!

Tề Học Quy nhanh nhẹn tiến vào bên chiếc giường đơn đã cũ nát, hướng về một cô gái xinh đẹp khác đang hôn mê trên giường lộ ra nụ cười dâm đãng nói:

- Hãy nhìn bố mày cởi hết quần áo của cô nàng này mà không cần đến mười giây đồng hồ!

- Nhai từ từ mới cảm nhận được hương vị! Vừa thấy Lão Tề ông là biết ngay người thô lỗ!

Kim Bảo Tài mê đắm mà nhìn đôi vú cao ngất, trắng nõn mịn mà trên thân thể cô gái, thốt lên.

- Ông nói không sai, tôi đích thị là quá thô thiển!

Tề Học Quy cởi bỏ thắt lưng của mình, lộ ra cái bụng to lớn căng phồng, quét ánh mắt tham lam nhìn thân thể mềm mại của cô gái trên giường đột nhiên thấy hứng thú, thở gấp nói:

- Chỉ cần bố mày thích, làm thế nào cũng như nhau thôi!

- Ông định khi nào thì gọi điện thoại cho tên họ Lương?

Kim Bảo Tài vừa cởi thắt lưng cô gái ra vừa hỏi.

- Tất nhiên là sau khi xử lý cô nàng này thì sẽ gọi điện thoại cho hắn!

Một bàn tay Tề Học Quy đã tóm được cổ áo cô gái. Gã chỉ cần dùng một lực nhẹ, đã đủ xé toang chiếc áo mong manh trên người cô gái, để lộ ra thứ mà gã đã mong đợi từ lâu.

Đúng lúc này, đôi mắt đẹp của Phương Biến Biến bỗng nhiên mở to, sau đó nhanh như chớp dùng bàn chân nho nhỏ đi giầy thể thao đá một phát.

Đang trong trạng thái hưng phấn, dĩ nhiên Tề Học Quy không kịp phòng ngự hạ bộ nên đã bị trúng chiêu.

Gã đau quá kêu lên một tiếng. Thừa cơ gã rụt hai tay về ôm bộ hạ, Phương Biến Biến đột nhiên nhảy xuống giường, chạy nhanh về phía cánh cổng lớn của kho hàng. Không phải cô không muốn cứu Triệu Y Na, mà là cô thông minh hiểu rằng, chỉ có mình thoát thân trước thì mới có hi vọng cứu được Triệu Y Na. Bằng không, cả hai người đều không ai tránh khỏi vận rủi!

Vẻ mặt Kim Bảo Tài đầu tiên là ngạc nhiên, rồi sau đó không nhịn nổi cười lớn. Khi chạy gần tới cánh cổng chính của kho hàng, chỉ còn cách cánh cổng một gang tay, thì một giọng nói dịu dàng truyền đến tai Phương Biến Biến:

- Nếu cô chạy trốn, thì người chị em tốt của cô sẽ chết!

Cánh tay vươn ra lập tức cứng đờ. Cô bất ngờ xoay người lại chỉ thấy người đàn ông trung niên dáng người phúc hậu, vẻ mặt ôn hòa nhìn cô mỉm cười. Trên tay gã ta, không biết tự lúc nào đã nắm trọn một con dao sắc bén đang chĩa mũi nhọn trên khuôn ngực trắng ngần của Triệu Y Na.

Sắc mặt Triệu Y Na tái nhợt, cô có thể cảm thấy được vật thể lạnh buốt đang chậm rãi cắt vào hai bầu ngực của cô, tựa hồ như chỉ chờ Phương Biến Biến xoay người chạy trốn, con dao này sẽ không chút do dự đâm vào tim cô. Ở thời khắc này, cô cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi cái chết đang đến gần. Cô trong lòng cầu khẩn Phương Biến đừng bỏ trốn, nhưng không thể thốt nên lời. Điều duy nhất cô có thể làm, chính là dùng ánh mắt kinh sợ mà nhìn người bạn tốt của mình.

- Ông, ông không dám!

Phương Biến Biến nói giọng run rẩy, dường như tin tưởng vào sự kiên định của chính mình.

- Vậy cô cứ thử đẩy cửa ra mà xem!

Kim Bảo Tài mỉm cười. Chiếc dao trên tay xát lên đôi gò bồng đảo đỏ bừng của Triệu Y Na. Giờ y có thể kết luận chắc chắn 100% rằng cô gái trước mặt sẽ không bỏ bạn tốt của mình để chạy trốn. Trên thực tế, cho dù đối phương có ra khỏi kho hàng, cũng tuyệt đối không thể chạy thoát. Bởi vì ở bên ngoài kho hàng còn có hơn mười thủ hạ của y và Tề Học Quy.

Ánh mắt Phương Biến Biến lộ vẻ lưỡng lự và đấu tranh. Cô để ý gã đàn ông bị cô đánh lén đã đứng thẳng dậy, đang hướng về phía cô đi tới. Nếu cô không chạy trốn, thì chờ đợi cô nhất định là hành hung thê thảm. Nhưng cô thực sự không làm được khi sinh mạng của người bạn tốt của cô đang bị nguy hiểm. Cô thật sự không dám mạo hiểm!

- Phương Biến Biến!

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #370