Buổi sáng ngày hai mươi lăm, trước cửa lớn nhà khách Giang Vân và các đường phố xung quanh đứng đầy thí sinh dự thi cùng với người nhà của họ. So với kỳ thi vào cấp III và kỳ thi đại học thì cuộc thi tuyển công vụ lần này trực tiếp quyết định vận mệnh tiền đồ của con người nên có phần được quan tâm hơn. Chưa nói đến việc sẽ có công ăn việc làm ổn định, lương thưởng hậu hĩnh. Nhưng trên thực tế ai cũng đều biết rằng trúng tuyển kỳ thi công vụ cũng đồng nghĩa với việc sẽ nắm giữ được vận may này. Dưới chế độ hiện hành của Quốc gia thì tiền lương cũng như phúc lợi của nhân viên công vụ cao như thế nào, mọi người đều rõ như ban ngày.
Đúng tám giờ, cổng lớn nhà khách huyện Giang Vân mở ra. Từng nhóm thí sinh cầm trong tay giấy báo dự thi và chứng minh thư nối đuôi nhau mà vào. Phụ trách kiểm tra giấy chứng nhận của thí sinh chính là nhân viên thuộc Phòng nhân sự huyện Giang Vân. Bên cạnh bọn họ còn có vài người cảnh sát nhân dân trong trang phục màu xanh nhạt.
Ba mươi thí sinh của ngày phỏng vấn đầu tiên đi vào nhà khách. Sau khi lấy số thứ tự phỏng vấn từ chỗ nhân viên công tác thì được sắp xếp đến mấy căn phòng để nghỉ ngơi chờ được gọi vào. Nói là nghỉ ngơi nhưng có thí sinh nào yên tâm mà nghỉ ngơi đâu. Hoặc là thì thầm bàn tán, hoặc là ngồi một mình lo lắng không yên, hoặc là nước đến chân mới nhảy, cuống lên ngồi rì rầm ôn lại mấy câu trả lời.
Đương nhiên, các loại khác không phải không có. Mấy thí sinh trong phòng 207 không có vẻ khẩn trương chút nào. Trong đó có ba viên bộ đội đặc chủng tinh anh xuất ngũ do Lan Kiếm giới thiệu và Lương Thần một lòng muốn mời chào là Mưu Dịch Sương, Đỗ Trọng Tiêu và Từ Dịch Lãng.
Trong một trăm năm mươi người, điểm số thi viết của bọn họ xếp trong top 20. Ở cuộc thi nhân viên công vụ, điểm số thi viết và phỏng vấn đều chiếm một nửa như nhau. Chỉ cần kết quả phỏng vấn không quá tệ thì việc bọn họ trúng tuyển là không thành vấn đề.
Đáng nhắc tới chính là, trong số các thí sinh hôm nay có mấy cô gái đặc biệt được mọi người chú ý. Mọi người đều biết rằng, trong cuộc thi tuyển nhân viên công vụ lần này của Phòng công an huyện Giang Vân chỉ có hai vị trí nữ cảnh sát làm kế toán và hành chính văn thư. Điều này có thể gọi là “muôn người chọn một”. Bởi vậy có thể thấy được, hai vị trí này được cạnh tranh kịch liệt ra sao.
Ở trên hành lang tầng hai của nhà khách, có thể thấy vài thí sinh đứng ở cửa nhìn, mấy thí sinh nam khác tuy đang rất lo lắng nhưng cũng không quên thỉnh thoảng liếc về phía mấy cô gái đang đứng ở góc cầu thang. Một người bạo dạn hơn một chút đã tiến lên chủ động đi đến gần.
Trong số ba nữ thí sinh, đặc biệt có một cô gái thân hình thon thả, duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tự tin luôn tươi cười, đôi mắt sáng long lanh như nước hồ làm cho người ra cảm thấy rất dễ chịu. Cách ăn mặc đơn giản áo sơ mi và quần jean cũng khiến cô gái càng thêm vẻ tươi vui, trẻ trung.
Hai nữ thí sinh khác không hẹn mà cùng quay đầu nhìn cô gái với ánh mắt e dè và phòng bị. Hai cô đều biết rõ rằng, cô gái tràn đầy tự tin và cuốn hút này nhất định sẽ là đối thủ mạnh nhất của các cô.
- Xin chào, có thể làm quen một chút không? Tôi là Dương Duệ.
Một người thanh niên cao ráo, khuôn mặt đẹp trai đi tới, rất thẳng thắn nói với cô gái.
- Xin chào, tôi là Phương Biến Biến.
Cô gái xinh đẹp cũng thoải mái đáp. Tuy nhiên sau đó cô lập tức nghiêng người đi chỗ khác, dường như không có hứng thú nói chuyện với chàng thanh niên.
- Lần này phỏng vấn, nghe nói là rất nghiêm.
Dương Duệ cũng không phải là người mới thấy khó đã rút lui, y chủ động tìm đề tài để nói. Ánh mắt y đảo qua mặt hai cô gái kia, dường như cũng muốn kéo hai cô vào phạm vi nói chuyện.
- Đúng vậy! Nghe nói giám khảo lần này đa số đều là do các huyện khác điều tới. Huyện chúng ta chỉ có ba người thôi.
Một cô gái khuôn mặt thanh tú, trên má có chút tàn nhang tiếp lời.
- Cho dù đều là lãnh đạo huyện này thì sao? Dù sao thì nhà tôi tiền thì không có mà quan hệ cũng không. Chỉ có thể vượt qua bằng bản lĩnh của chính mình.
Cô gái khác tướng mạo cũng coi như khá ưa nhìn, hé đôi môi mỏng nói tiếp. Nghe giọng điệu nói chuyện thì có thể suy đoán đây là một người khá sắc sảo.
- Đối với các đề bài phỏng vấn, các bạn đã chuẩn bị thế nào rồi?
Dương Duệ lộ ra một chiếc răng khểnh trắng bóng, cười hỏi. Y tuy nói là “các bạn” nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng Phương Biến Biến.
- Tôi đã tham gia lớp bồi dưỡng phỏng vấn, cũng làm đề luyện vài lần rồi. Thầy giáo có cho một số câu hỏi, chẳng biết là có tác dụng gì hay không. Giờ tôi đang lo lắng muốn chết đây.
Cô gái mặt có tàn nhang dường như rất muốn nói chuyện với chàng thanh niên cao lớn đẹp trai này. Liên tục hai lần, cô đều là người đầu tiên hưởng ứng câu hỏi của y.
- Tôi chẳng tham gia lớp bồi dưỡng phỏng vấn gì cả vì nghĩ nó cũng chẳng có tác dụng. Đến lúc đó tùy cơ ứng biến thôi.
Một cô gái khác nói tiếp.
- Chú tôi làm ở Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy, nghe chú ấy nói, lần phỏng vấn này phạm vi câu hỏi chủ yếu là về mặt chấp hành pháp luật. Kiểu như nguyên tắc chấp pháp, rồi tính nghiêm minh khi chấp pháp, lại còn nghiên cứu phương thức chấp pháp nữa.
Dương Duệ liếc nhìn Phương Biến Biến một cái, cố ý hạ giọng nói.
Nghe xong lời Dương Duệ nói, hai cô gái ánh mắt không khỏi sáng lên. Theo sau không hẹn mà cùng dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn chàng thanh niên đẹp trai. Trong nhà đối phương có người thân làm ở Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy thì việc thông qua quan hệ để biết được câu hỏi cuộc thi cũng là có khả năng. Quan trọng hơn là, các cô và người thanh niên này không có gì cạnh tranh xung đột. Nếu nói đúng thì tốt, còn nói không chuẩn xác thì cũng có thể rút ra vài điểm hữu dụng.
- Cho dù chú tôi là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ cũng không có khả năng biết đề mục cụ thể. Việc ra đề hôm nay còn do chủ khảo rút thăm quyết định. Tôi nói, cũng chỉ là nói phương hướng đại khái.
Dương Duệ cười hồi đáp. Mặt ngoài xem ra là y muốn nói lần phỏng vấn này quả thật rất nghiêm túc, rất công chính. Nhưng trên thực tế, y cũng là vô hình chung khoe khoang một chút quan hệ của mình.
Hai cô gái quả nhiên lộ ra vẻ giật mình. Trong lòng các cô đang nghĩ, người thanh niên này cũng coi như là có bối cảnh không hề tầm thường. Nhất thời ánh mắt nhìn đối phương không khỏi trở nên nhiệt tình.
Phương Biến Biến âm thầm bĩu cái miệng nhỏ nhắn rồi hơi xoay người. Đúng lúc này, từ phía cầu thang vọng đến một tràng tiếng bước chân. Một người thanh niên trẻ tuổi đi đầu, sau hắn nửa bước là vài người đàn ông trung niên bụng phệ, dáng vẻ lãnh đạo. Tiếp sau đó mới là các nhân viên công tác trong Huyện ủy, Phòng nhân sự và Phòng công an.
Khi đi ngang qua người Phương Biến Biến, người thanh niên trẻ tuổi trên mặt bỗng hiện lên một chút ngạc nhiên, bước chân không khỏi dừng lại một chút.
Dáng điệu chần chừ của người thanh niên đi đầu khiến mọi người chú ý. Bọn họ cũng ngừng bước chân, Chủ nhiệm ban tổ chức cán bộ Vương Vĩ cẩn thận hỏi:
- Bí thư Lương, anh sao thế?
Đôi mắt của Phương Biến Biến ngay khi chạm phải ánh mắt của người thanh niên trẻ tuổi cũng lập tức ngó lơ đi chỗ khác, khuôn mặt xinh đẹp hơi quay nghiêng đi, làm bộ như không hề quen biết đối phương. .
Lương Thần khoát tay, ánh mắt quét qua gương mặt xinh đẹp của cô gái, sau đó tiếp tục bước lên phía trước. Thật không ngờ Phương Biến Biến cũng tham gia cuộc thi tuyển công vụ lần này. Hơn nữa lại dự tuyển vào hai vị trí cạnh tranh kịch liệt nhất của Phòng công an huyện là kế toán và hành chính văn thư. Hắn biết Phương Biến Biến, Giang Giao, Lục Văn Trúc sẽ tốt nghiệp vào tháng bảy năm nay nên việc đi tìm một công việc là rất bình thường. Chỉ có điều, danh tiếng của Học viện nghệ thuật Liêu Dương là rất sáng, Phương Biến Biến lại học khoa diễn xuất, dáng người thon thả, khuôn mặt xinh đẹp. Nếu như đào tạo sâu một chút thì việc tham gia vào điện ảnh và truyền hình cũng không chắc là không có hi vọng. Đặc biệt là với cô gái vừa xinh đẹp vừa có khí chất như Phương Biến Biến thì hẳn là phải có giấc mơ được trở thành minh tinh. Cho nên, Lương Thần đối với việc lựa chọn nghề nghiệp của Phương Biến Biến có đôi chút khó hiểu.
- Cái người thanh niên đi đầu kia là ai? Hình như là một vị lãnh đạo khá lớn thì phải?
Chờ đoàn người đi qua, bước lên tầng ba, cô gái khuôn mặt có tàn nhang mới tò mò hỏi.
Dương Duệ môi rung rung, cố nén không mở miệng. Y biết người thanh niên trẻ tuổi kia là ai, chỉ có điều y không muốn nói. Y chỉ nhỏ hơn người thanh niên đó một tuổi, nhưng mà người ta đã là lãnh đạo cấp Phó huyện, còn y vẫn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt.
- Đó là chủ khảo của chúng ta, Bí thư Lương của Ủy ban Chính trị - Pháp luật.
Dương Duệ không muốn nói, nhưng không có nghĩa là người khác có thể chịu được. Lại có thêm mấy nam thí sinh đi đến, mượn lời nói này để tiếp cận hai cô gái. Đương nhiên, bọn họ cũng là ý tại ngôn ngoại, đều là vì Phương Biến Biến mà đến gần.
- Hóa ra là Bí thư Lương.
Cô gái có đôi môi mỏng giật mình nói:
- Tôi không thể nào ngờ được, lãnh đạo trẻ nhất của huyện chúng ta lại quản lý Ủy ban chính trị pháp luật. Ngoài Bí thư Lương ra thì sẽ không còn ai khác làm được!
- Ở huyện chúng ta có vài vị lãnh đạo tuổi cũng còn rất trẻ. Ví dụ như Chủ tịch huyện Lý, nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng đều chưa đến ba mươi tuổi.
Một nam thí sinh nói tiếp. Y bốc ngẫu nhiên được số thứ tự vào phỏng vấn là 17. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc y phải chi năm tệ ra ăn cơm ở căng tin nhà khách. Sau đó đợi sau khi phỏng vấn buổi chiều kết thúc thì mới ra về được.
Đi cùng với y còn có mấy thí sinh cũng có số thứ tự phía sau, thấy nhàm chán nên bọn họ nhất trí cho rằng, đến nói chuyện với mấy cô gái là cách giết thời gian hiệu quả nhất. Hơn nữa còn có cơ duyên gặp được gái đẹp.