Chương 347: Giấy Không Gói Được Lửa


Liên Tuyết Phi căn bản không có gì cảm thấy sợ hãi, vẫn giọng điệu châm chọc nói.

- Con bé này dám uy hiếp cả ba của con sao?

Giọng điệu trong điện thoại từ tức giận chuyển sang bình tĩnh:

- Được, nếu con không quay trở về thì con chờ xem cái tên họ Lương kia sẽ có kết quả như thế nào.

- Ba sẽ đối phó với Lương Thần?

Liên Tuyết Phi lúc đầu cả kinh nhưng sau đó nhìn thấy thần sắc của Lý Hinh Đình thì không khỏi nhẹ nhàng mỉm cười:

- Nếu ba đã cố ý làm vậy thì con không còn biện pháp nào nữa. Tuy nhiên, Hinh Đình con gái của Bí thư Tỉnh ủy sợ là sẽ không nể mặt ba đâu. Còn nữa, con quên nói cho ba biết, hiện tại con đang ở nhà Hinh Đình. Hinh Đình biết ba mẹ gọi điện thoại cho con nên muốn nói chuyện với mọi người. Mọi người có muốn tiếp chuyện hay không?

Khụ! Trong di động truyền đến một tiếng ho nhẹ, sau đó chợt lên tiếng:

- Bây giờ đã khuya rồi, ba mẹ muốn đi ngủ. Cứ như vậy đi, có thời gian mình sẽ nói sau. Con bé hư đốn, hãy nhớ những gì ba nói đấy.

Tắt máy di động, Liên Đông Chinh chắp tay sau lưng bước qua bước lại trong phòng khách, nét mặt không giận cũng không vui. Bà Vương Nhàn ngồi một bên hỏi:

- Tuyết Phi nói như thế nào?

- Con bé kia mềm rắn đều không ăn.

Liên Đông Chinh hừ lạnh một tiếng:

- Anh muốn dạy cho tên họ Lương đó một bài học. Vậy mà nó còn lấy Lý Thư Hãn ra uy hiếp anh.

- Người ta sắp là con rể của Lý Thư Hãn, Tuyết Phi dựa vào cái gì để mà đi theo tên Tiểu Lương đó chứ? Chẳng lẽ nó và con gái Lý Thư Hãn lại đồng ý chia sẻ một người đàn ông sao? Thật là tức cười! Tuyết Phi bình thường luôn thông minh, bình tĩnh, vậy mà lần này lại phạm một sai lầm nghiêm trọng như thế, đi theo một cái tên mê gái.

Vương Nhàn có chút căm tức nói.

- Có thể khiến cho con gái chúng ta và con gái của nhà họ Lý phải chết mê chết mệt thì hắn cũng không phải là người tầm thường. Cái tên tiểu tử đó đều có quan hệ không rõ ràng với Diệp gia, Lương gia, Lâm gia. Chẳng phải lúc trước đều khen Lương Thần không ngớt miệng sao?

Liên Đông Chinh thở dài, lắc đầu nói:

- Con gái đã lớn rồi, mình không quản được.

- Chẳng lẽ cứ để con như vậy sao?

Vương Nhàn có chút bất mãn với thái độ của chồng, rầu rĩ hỏi.

- Em có biện pháp nào tốt hơn không?

Liên Đông Chinh nhíu mày, hỏi ngược lại:

- Tính tình của con chẳng lẽ em không biết sao? Chúng ta càng bức nó thì nó sẽ càng phản ứng mãnh liệt lại. Em thật sự muốn con gái mình quay trở lại tiếp tục với cái đám công tử bột kia sao?

Vương Nhàn không nói gì. Cá tính của đứa con gái thứ hai như thế nào chẳng lẽ bà không biết. Trên thực tế, nguyên nhân làm cho Vương Nhàn khó chịu chính là nếu con gái mình chọn ai làm tình nhân thì không sao, sao lại chọn con rể tương lai của Lý gia chứ? Vô hình chung chẳng phải là Liên gia tự giảm giá trị của mình sao? Nếu truyền ra ngoài thì thật không dễ nghe chút nào.

Tại nhà Lâm gia ở thủ đô, Lâm Tử Vũ và vợ Tống Tuệ đang ngồi trên ghế salong cùng với con gái Mi Mi. Khuôn mặt thanh tú, nhỏ nhắn của cô gái đang ảo não. Cái gì cũng có nguyên nhân của nó. Bởi vì đêm nay khi Lạc Hàn đưa cô về nhà không ngờ đã bị bố mẹ bắt ngay tại chỗ.

- Những lời ba mẹ nói với con là gió thoảng bên tai à?

Tống Tuệ nhíu mày nói:

- Mi Mi, con đừng làm ra vẻ bằng mặt mà không bằng lòng chứ!

- Mẹ, anh ấy chỉ là đưa con về nhà thôi mà. Thật sự chúng con không có gì.

Lâm Mi Mi nét mặt khốn khổ nói.

- Vì sao nó không đưa người khác về? Còn con nữa, tại sao lại nhờ nó đưa con về nhà?

Thanh âm của Lâm Tử Vũ lộ ra sự nghiêm khắc:

- Ba mẹ đã nói với con rất nhiều lần, không được qua lại với Lạc Hàn, vì sao con lại không nghe?

- Cái người mà ba mẹ chọn cho con đang mắc bệnh nan y. Chẳng lẽ ba mẹ cũng không buông tha cho con sao? Ba mẹ tính gả con cho Lương Thần rồi sau đó con sẽ trở thành một quả phụ không hơn không kém.

Không chịu nổi sự chất vấn của cha, Lâm Mi Mi lớn tiếng hỏi ngược lại.

- Ai nói Lương Thần bị bệnh nan y?

Lâm Tử Vũ chẳng những không tức giận mà còn nhìn thẳng vào vẻ mặt kích động của con gái nói:

- Ba mới vừa nghe tin, căn bệnh u não thời ác tính thời kỳ cuối của Lương Thần chỉ là sự chẩn đoán sai lầm mà thôi.

- Con cho rằng, mẹ và ba của con đang ép con vào con đường cùng sao?

Lâm Tử Vũ bất mãn nhìn con gái:

- Đã nói với con rất nhiều lần rồi, hiện tại Lương Thần đang thừa kế tài sản hàng chục tỷ của dòng tộc chúng ta. Ba mẹ luôn cho rằng con và hắn kết hợp với nhau là tốt nhất. Cho dù con không đồng ý nhưng ba mẹ cũng không chấp nhận cái tên Lạc Hàn kia.

- Rốt cuộc Lạc Hàn có chỗ nào không tốt?

Mối quan hệ giữa Lâm Mi Mi và Lạc Hàn gần đây tiến triển rất thuận lợi. Tuy vẫn chưa có sự tiếp xúc thân mật nào nhưng trong lòng cô đã chấp nhận chàng thanh niên đẹp trai, tài hoa xuất chúng này. Về Lương Thần thì cô chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ mà thôi.

- Chỉ có khuôn mặt là nhìn được, còn lại thì chẳng có cái gì cả.

Lâm Tử Vũ đả kích con gái không chút lưu tình:

- Hơn nữa, ba cho rằng nó tiếp cận con là có mục đích không trong sáng.

- Ba có bằng chứng gì mà nói như vậy?

Lâm Mi Mi giống như bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên. Cô có thể dễ dàng tha thứ cho sự phê bình của cha mình đối với Lạc Hàn nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận được sự làm nhục của cha mình với người ấy. Cô thích Lạc Hàn cho nên cô muốn cha mình cũng thích người ấy.

- Nó có biết rõ gia cảnh nhà mình không?

Lâm Tử Vũ mặt không chút thay đổi hỏi.

- Không biết!

Lâm Mi Mi cười đáp:

- Con cảm thấy gia cảnh của gia đình mình chẳng có gì phải khoe cả.

- Chẳng lẽ bạn bè bên cạnh con lại không biết gia cảnh của con?

Đối mặt với vẻ mặt giận dỗi của con gái, Lâm Tử Vũ vẫn không biểu lộ gì, tiếp tục hỏi.

- Không biết!

Nói ra hai chữ này, Lâm Mi Mi cũng cảm thấy có chút mơ hồ bởi vì cô biết có một người biết hoàn cảnh gia đình cô. Tuy nhiên, đó là người bạn thân nhất của cô. Hơn nữa thời gian chứng minh được bạn cô luôn bảo vệ bí mật này cho cô.

- Con xem đi!

Lâm Tử Vũ lấy ra một tấm hình trong chiếc phong bì để trên bàn, đưa đến trước mặt con gái.

Lâm Mi Mi chỉ liếc mắt một cái lập tức sắc mặt thay đổi, ngón tay run rẩy cầm lấy tấm ảnh, đôi mắt hiện lên thần sắc khó tin.

Tống Tuệ nhìn con gái một cách thương hại, rồi dùng ánh mắt trách cứ nhìn chồng. Tuy rằng biện pháp này có thể giải quyết được vấn đề nhưng cũng dễ dàng gây nên cú sốc không nhỏ cho con gái.

- Đây là sự thật?

Không biết qua bao lâu, Lâm Mi Mi chậm rãi ngồi phịch xuống ghế, thanh âm không chút tình cảm nói.

- Con có thể đem tấm ảnh này đi hỏi người con thích và người bạn thân nhất của con.

Lâm Tử Vũ chỉ lên tấm ảnh trên bàn:

- Nếu như người bạn tốt của con không biết gia cảnh nhà ta thì tấm ảnh này cũng có thể chứng minh Lạc Hàn là tên bại hoại và cũng chứng minh người bạn tốt của con đã phản bội con.

- Đừng nói nữa!

Lâm Mi Mi yếu ớt nói. Thấy con như vậy, Tống Tuệ cảm thấy rất đau lòng. Bà liền ôm con gái vào lòng, dịu dàng nói:

- Được rồi, được rồi! Mọi chuyện đã qua rồi. Ba mẹ không ép con với Lương Thần nữa. Ngoại trừ Lạc Hàn, con có thể tìm một người đàn ông ưu tú khác. Mi Mi nhà ta xinh đẹp lại thông minh, tương lai khẳng định sẽ tìm được ý trung nhân vừa ý.

- Mẹ!

Lâm Mi Mi nghẹn ngào lên tiếng, sau đó vùi đầu vào lòng mẹ. Lâm Tử Vũ ngồi bên cạnh cũng không còn nét lạnh lùng, cứng rắn nữa. Nhìn thấy con gái bị đả kích như vậy, trong mắt ông hiện lên một chút đau lòng. Ông làm như vậy có phải là đã quá nóng vội hay không?

Đối với những chuyện đã xảy ra với Lý gia, Lâm gia, Liên gia ba nhà vào tối nay, Lương Thần đương nhiên hoàn toàn không biết gì cả. Lúc này hắn đang chìm trong niềm vui sướng khi gặp đại nạn không chết, hóa rủi thành may. Niềm vui này hắn muốn cùng người thân chia sẻ. Lúc này, Diệp Tử Thanh đang nằm dưới người của hắn, lay động vòng eo mảnh khảnh hòa cùng nhịp điệu với hắn.

Ánh mắt hắn nhìn gương mặt ma mị của Diệp Tử Thanh, sau đó nhìn qua một gương mặt đỏ ửng cũng đang nằm trên giường. Trong ánh mắt trong sáng, thanh tịnh như nước hồ thu của cô gái, hắn nhìn thấy được bảy ý. Hai phần đấu tranh, ba phần bất đắc dĩ, phần còn lại thì không vui cũng không buồn.

Lương Thần nghiêng đầu lại gần. Tuy nhiên động tác của hắn không mạnh bạo mà lại vô cùng nhẹ nhàng, hôn nhẹ lên đôi môi của Diệp Thanh Oánh, bàn tay vuốt nhẹ làn da trắng như ngọc của cô gái.

Rốt cuộc hắn đã có thể chiếm được toàn bộ thứ mà hắn cần. Tài sản mấy chục tỷ, chức vụ Phó cục hết thảy đều không bằng việc hắn có thể chiếm hữu được thể xác và tinh thần của ba người phụ nữ quan trọng. Hắn có thể không cần mấy chục tỷ tài sản, cũng không cần quyền lực, nhưng đối với ba người phụ nữ này, hắn vĩnh viễn không muốn bỏ qua.

Nhận thấy chàng thanh niên và em mình đang hôn nhau, do đã thỏa mãn nên Diệp Tử Thanh cũng quay đầu lại, đưa sát gương mặt của mình vào chỗ Lương Thần và em gái, đưa đầu lưỡi của mình giao hòa cùng với hai người kia.

Cái bóng đèn trong phòng tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, cửa phòng khép hờ như muốn mời gọi một ai đó tiến vào. Trên chiếc giường lớn, Vương Phỉ Hạm toàn thân co rút trong chiếc chăn ấm, trong lòng dâng lên cảm xúc khát khao, sung mãn, nôn nóng, sợ hãi trộn lẫn với nhau. Bà biết bà đang chờ đợi cái gì và bà cũng biết bà đang sợ hãi cái gì. Nhưng sự sợ hãi, lo lắng đó hoàn toàn bị khát vọng áp chế. Giờ phút này, thân thể trần như nhộng của bà chính là sự chứng minh. Bà nghe được tiếng cửa phòng mở ra và tiếng bước chân tiến lại gần. Hai mắt bà nhắm nghiền, miệng cắn chặt chiếc áo gối. Đến rồi, rốt cuộc cũng đã đến rồi. Bà cảm giác được cái chăn trên người mình bị tốc ra và cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng như đang muốn soi kỹ từng điểm trên cơ thể của bà. Sau đó, cặp đùi đang khép chặt của bà bị một bàn tay to tách ra một cách thô bạo, một thân hình cường tráng bắt đầu nằm đè lên.

Một vật nóng bỏng và cứng rắn xuyên qua người của bà, dường như muốn xuyên thẳng xuống bụng. Khi đã quen với cái vật cứng rắn đó, bà mới cảm nhận được cái gì là “thiên đường”. Hồi tưởng lại những gì mà mình đã nói “chỉ cần một lần”, bà cảm thấy thật buồn cười. Chuyện này giống như là thuốc phiện. Biết rõ là chết người nhưng lại không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó.

Tha thứ cho tôi! Không, hãy hung hăng mà trừng phạt tôi! Vương Phỉ Hạm dùng ánh mắt đê mê nhìn chàng thanh niên đang hoạt động, miệng cắn chặt cái áo gối, đồng thời phát ra tiếng rên rỉ xuất phát từ tâm can.

Một ngày mới lại đến. Trải qua một đêm ân ái, Lương Thần cảm thấy mình như được tái sinh. Hắn ăn cũng nhiều hơn, đến tận ba bát cháo đồng thời chén sạch mọi thứ trên bàn.

Vương Phỉ Hạm nét mặt vẫn bình tĩnh, không có gì khác thường. Dường như người hôm qua cầu xin được người đàn ông tha thứ không phải là bà. Diệp Tử Thanh duỗi thẳng cái lưng kiều diễm thường xuyên bị người thanh niên bắn lên, trong lúc vô ý hai mắt gặp nhau, đều thể hiện được sự thỏa mãn tràn trề.

Chỉ có Diệp Thanh Oánh là khác lạ, ánh mắt dường như nhìn thấu hết mọi thứ của Lương Thần và Diệp Tử Thanh.

Nhìn thấy hành động của đối phương, Lương Thần bỗng dưng thấy căng thẳng, theo bản năng mà bưng bát quay đi nơi khác.

- Ăn đi, nhìn cái gì đồ ngốc!

Diệp Thanh Oánh nhìn Lương Thần cười nói. Chỉ có điều nụ cười kia có phần miễn cưỡng. Diệp Tử Thanh liếc qua liếc lại, vươn chiếc đũa gắp một miếng cải muối bỏ vào chén Lương Thần, mỉm cười nói:

- Oánh Oánh chỉ nói đùa thôi, anh mau ăn nhanh đi.

Lương Thần lên tiếng nhưng lại bới bát cháo một cách máy móc. Cháo và dưa cải muối được đưa vào miệng nhưng lại không cảm thấy được mùi vị gì. Thanh Oánh đã phát hiện được gì sao? Vì sao nét mặt của cô ấy lại khác thường như vậy? Chẳng lẽ cô vì chuyện hai chị em cùng chung một chồng mà cảm thấy hối hận sao? Hay là bởi vì mối quan hệ giữa hắn và Vương Phỉ Hạm? Trong giờ phút này, hắn bỗng nhiên nhớ tới một câu, giấy chung quy không bao giờ gói được lửa.

Sau khi ăn điểm tâm xong, Lương Thần mặc áo khoác bước xuống lầu. Sức khỏe của hắn không bị gì, đương nhiên hắn phải quay trở lại huyện Giang Vân để làm việc. Sau khi lên xe, hắn quay đầu nhìn lại Diệp Thanh Oánh, thấy trong đôi mắt của cô có chút gì lấp lánh trong suốt khiến cho lòng hắn không khỏi chấn động.

Chiếc xe dần dần lăn bánh, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh. Vào trong nhà, Vương Phỉ Hạm gọi con gái lại, lấy giọng điệu bình tĩnh mà nói:

- Con gái, mẹ có chuyện muốn nói với con.

- Mẹ, con có thể không nghe được không?

Diệp Thanh Oánh đôi môi hơi tái lại, đôi mắt đẹp dường như muốn ngấn lệ.

- Mẹ có thể đền bù lại cho con được không?

Vương Phỉ Hạm nhìn đứa con gái đang bị tổn thương, dịu dàng hỏi.

- Tại sao lại như vậy? Tử Thanh tỷ cũng như vậy, mẹ cũng như vậy, con làm sao mà chịu đựng nổi. Các người có biết hay không?

Diệp Thanh Oánh rốt cuộc không khống chế được, sự thương tâm và chịu đựng trong giờ phút này như muốn bột phát ra ngoài. Cô nhào vào lòng của Vương Phỉ Hạm vừa khóc vừa nói.

- Con đừng khóc nữa, là mẹ sai rồi. Mẹ sẽ không như vậy nữa.

Vương Phỉ Hạm nhẹ nhàng vỗ về đứa con gái, dịu dàng an ủi. Diệp Tử Thanh đứng bên cạnh muốn lên tiếng nhưng lại thôi. Có một số việc cho dù là kết quả tốt hay là xấu cũng nhất định phải giải quyết.

Diệp Thanh Oánh khóc được khoảng mười phút thì ngẩng đầu lên, hai mắt đã sưng húp. Cô ngừng khóc, hít một hơi thật dài, ánh mắt nhìn thẳng vào mẹ mình và nói:

- Mẹ cho rằng chết hoặc bỏ đi xa là có thể giải quyết được vấn đề hay sao?

Vương Phỉ Hạm im lặng không nói gì. Mẹ con liên thông, tâm trạng của bà thật không thể gạt được con gái của mình. Sáng nay, bà cũng nhận ra vẻ mặt khác thường của con gái. Bà biết quan hệ giữa mình và Lương Thần rốt cuộc cũng bị Diệp Thanh Oánh phát hiện.

- Con thích Lương Thần, không, con yêu Lương Thần.

Diệp Thanh Oánh cố gắng đè nén tâm trạng của mình, rưng rưng nói:

- Khi biết được anh ấy bị bệnh nan y, khi đó con đã nghĩ chỉ cần anh ấy còn sống thì có phải trả giá vì bất cứ điều gì con cũng sẽ sẵn sàng, bao gồm cả việc chia sẻ anh ấy với Tử Thanh tỷ, thậm chí là san sẻ anh ấy với cả mẹ nữa.

- Oánh Oánh, con....!

Thần sắc Vương Phỉ Hạm thay đổi. Diệp Tử Thanh đứng bên cạnh cũng kinh ngạc. Theo lời nói của Diệp Thanh Oánh thì cô ấy đã phát hiện ra sự thật.

- Ngay từ đầu, con đã biết toàn bộ sự thật!

Diệp Thanh Oánh lau nước mắt, hạ giọng nói:

- Vị Lâm bá bá kia đã uy hiếp mẹ và Tử Thanh tỷ, chẳng lẽ lại buông tha cho con? Bao gồm cả buổi tối đêm hôm ấy, Lương Thần với nữ minh tinh Bạch Băng, Lương Thần với Tử Thanh tỷ, và những đêm sau này, tất cả con đều biết rõ.

- Giống như luộc ếch trong nước ấm, nếu như bảo con phải chấp nhận chuyện này thì không thể có khả năng. Nhưng vị Lâm bá bá kia lại đi trước một bước, uy hiếp mọi người. Con biết điều này là sai, là điên rồ, là vô cùng vớ vẩn nhưng lại phải chấp nhận.

Nói tới đây, ánh mắt Diệp Thanh Oánh lộ rõ sự bi ai và bất đắc dĩ nói:

- Con luyến tiếc Lương Thần, con cũng luyến tiếc mẹ và Tử Thanh tỷ. Cho nên, con đồng ý với đề nghị của Tử Thanh tỷ, cùng nhau thực hiện giấc mộng chung sống một nhà với Lương Thần. Trải qua chuyện lần này của Lương Thần khiến con hiểu rõ một đạo lý: Trên thế gian này, điều quan trọng nhất chính là được sống bên cạnh người thân và người yêu của mình. Mẹ hãy mau quên đi ý nghĩ trong đầu và hãy cho con thời gian. Sai lầm này không phải là lỗi của một mình mẹ. Việc này anh ấy cũng phải có một phần trách nhiệm.

Nghe Diệp Thanh Oánh nói, Vương Phỉ Hạm lòng đau như cắt. Hóa ra con gái bà đã biết việc này từ lâu. Cũng hơn nửa năm chứ ít gì. Đến lúc này bà vẫn nghĩ con gái mình chẳng hay biết gì chứ không hề nghĩ rằng con gái lại phải chịu sự tra tấn tinh thần như vậy.

- Oánh Oánh ngốc, đừng khóc nữa.

Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Diệp Thanh Oánh lên, dùng nụ hôn lau đi nước mắt của đối phương, lẩm bẩm nói:

- Về sau, không ai khiến Tiểu Oánh Oánh của chúng ta phải đau khổ nữa. Chị rời khỏi Lương Thần được không, trao trả anh ấy lại cho em?

- Có những việc đã xảy ra thì không thể thay đổi được.

Diệp Thanh Oánh lắc đầu, khuôn mặt lộ ra sự bất đắc dĩ, cười khổ nói:

- Tử Thanh tỷ, cho dù chị có rời bỏ anh ấy thì anh ấy cũng sẽ luyến tiếc chị. Lâm bá bá kia đã nói một câu rất đúng, đàn ông không bao giờ cưỡng lại được sự hấp dẫn. Đã ăn quen rồi thì sao mà bỏ được?

- Nói cho cùng, người gây nên chuyện này còn không phải là Lâm Tử Hiên sao?

Diệp Tử Thanh oán hận nói một câu:

- Nếu ông ta không sắp đặt và uy hiếp thì làm sao mà chúng ta lại có kết quả như ngày hôm nay chứ?

Nhìn vẻ mặt của Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh không kìm nổi tiếng cười khẽ, giơ tay lau nước mắt nói:

- Nói một đằng, nghĩ một nẻo. Tử Thanh tỷ, chỉ sợ là bây giờ trong lòng chị đang cảm kích vị Chủ tịch Lâm đó phải không?

Nhìn con gái nở một nụ cười, mặc dù vẫn mang theo một chút chua xót nhưng cũng khiến cho Vương Phỉ Hạm bình tâm một chút. Con gái cũng không trách bà nhiều. Đối với chuyện này, phản ứng của con gái hoàn toàn khác với những gì bà đã tưởng tượng. Như vậy, bây giờ bà phải làm gì? Sự việc không diễn ra theo chiều hướng xấu nhưng phải xử lý như thế nào với mối quan hệ giữa mọi người đây? Con gái có thật sự tha thứ cho bà dễ dàng như vậy không?

Nhìn bộ dạng hoảng sợ của mẹ, Diệp Thanh Oánh trở nên mềm lòng, nhẹ giọng nói:

- Mẹ đừng nên suy nghĩ bậy bạ nữa. Con biết nhiều năm qua mẹ đã đau khổ như thế nào. Con biết mẹ cũng cần những gì mà phụ nữ cần. Chỉ có điều chuyện kia thì con thật sự khó có thể chấp nhận được.

- Đừng nói nữa, Oánh Oánh. Mẹ thật lòng xin lỗi con!

Trước mặt con gái, Vương Phỉ Hạm cảm thấy tôn nghiêm của một người mẹ đã không còn nữa. Bà cười một cách miễn cưỡng, ôm chầm lấy con gái, dịu dàng nói.

- Mẹ không cần phải cảm thấy khó khăn khi đối mặt với con. Con đã nói rồi, hãy cho con thời gian.

Diệp Thanh Oánh thấp giọng nói.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #347