Tin tức Lương Thần tỉnh lại nhanh chóng lan nhanh. Bí thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn lập tức quay trở lại bệnh viện ngay trong chiều hôm đó. Chỉ có điều lần này, ngoài người vợ Nghiêm Lệ là đi theo, còn thư ký chuyên trách Đổng Sáng phải chờ ngoài xe.
Trong phòng bệnh, Lý Thư Hãn và Nghiêm Lệ thấy được trạng thái tinh thần của Lương Thần đã có chuyển biến tốt.
Lương Thần nằm gối đầu ở đầu giường, ăn những miếng táo do bạn gái Diệp Thanh Oánh đưa cho. Thức ăn mà Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm mang vào lúc trưa cho Lương Thần đã bị hắn ăn sạch sẽ.
Nhìn thấy vợ chồng Bí thư Tỉnh ủy đến thăm mình, Lương Thần vội vàng dựng thẳng người lên, bỏ vội miếng táo trong miệng ra, ngượng ngùng nói:
- Bí thư Lý, cô Nghiêm, sao hai người lại đến đây? Bệnh của cháu bình thường thôi mà, căn bản không sao đâu.
Nghe Lương Thần nói, Lý Thư Hãn đoán là Lương Thần vẫn còn chưa biết bệnh tình của mình. Chắc là chị em Diệp gia cố ý giấu diếm hoặc là chưa tìm được cơ hội thích hợp để thông báo tin dữ này đến Lương Thần.
Chỉ có điều là họ có thể giấu diếm được trong bao lâu? Muốn Lương Thần tiếp nhận trị liệu thì nhất định phải cho Lương Thần biết được sự thật này.
Lý Thư Hãn nói:
- Có bệnh thì phải chữa chứ. Cô Nghiêm của cậu nghe Đình Đình nói cậu đang nằm viện, đúng lúc đó tôi cũng không bận nên cùng nhau đến thăm.
- Cám ơn Bí thư Lý, cám ơn cô Nghiêm.
Lương Thần cảm thấy ấm áp trong lòng. Thân là Bí thư Tỉnh ủy bận trăm công ngàn việc làm gì mà có thời gian rảnh. Đối phương nói như vậy là hoàn toàn sợ hắn suy nghĩ nhiều sẽ sinh ra sự nghi ngờ mà phát hiện ra sự thật.
- Thằng bé này, có gì mà phải cám ơn chứ!
Nghiêm Lệ đôi mắt đỏ lên, đi đến phía đầu giường, cầm lấy tay Lương Thần mà lại không kềm được nước mắt. Đối với chàng thanh niên này, bà đã thích từ lâu. Nếu không như lời chồng bà nói điều kiện chọn chồng của Đình Đình phải là người đàn ông ưu tú thì bà đã chọn Lương Thần rồi. Đứa bé này năm nay mới có hai mươi lăm tuổi, tại sao lại phải gặp vận rủi như vậy?
Vợ chồng Bí thư Tỉnh ủy ở lại phòng săn sóc đặc biệt với Lương Thần khoảng hai mươi phút thì rời khỏi. Lý Thư Hãn ở ngoài cửa nói với Vương Phỉ Hạm:
- Với bệnh tình của Tiểu Thần thì che giấu như vậy không phải là biện pháp. Hãy mau chóng nói cho cậu ấy biết để cùng phối hợp điều trị với bệnh viện.
- Tôi hiểu rồi. Trong lúc Tiểu Thần dùng cơm cũng có nói giỡn một câu.
Vương Phỉ Hạm hít sâu một cái, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa nhiều bi thương.
- Cậu ấy nói cái gì?
Nghiêm Lệ vội vàng hỏi. Bà cảm nhận được giọng điệu của đối phương có gì đó khác thường.
- Cậu ấy nói, nếu một ngày nào đó cậu ấy mắc phải chứng bệnh nan y, cậu ấy tuyệt đối không muốn bị căn bệnh hành hạ và cũng không muốn ai nhìn thấy cậu ấy bị hành hạ cả. Lúc ấy chỉ nên tìm một đỉnh núi nào đó nhảy xuống là xong.
Vương Phỉ Hạm thanh âm có chút run rẩy bởi vì khi nói những lời này, Lương Thần rất là nghiêm chỉnh.
- Có phải cậu ấy đã biết sự thật rồi hay không?
Theo như những lời Vương Phỉ Hạm thuật lại thì rõ ràng Lương Thần đã biết bệnh tình của mình.
- Không ai nói cho cậu ấy biết cả. Tôi, Oánh Oánh và Tử Thanh tạm thời giấu cậu ấy. Chỉ sợ là cậu ấy không chịu nổi cú sốc này mà thôi.
Vương Phỉ Hạm lắc đầu. Bà cũng hiểu được lời nói của Lương Thần có hàm ý khác nhưng quả thật không ai nói điều đó với hắn cả. Cho dù mọi người có biểu lộ một chút khác thường, Lương Thần phải tỏ vẻ hồ nghi chứ. Nhưng đến bây giờ một câu về bệnh tình của mình Lương Thần vẫn không hỏi.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Tiểu Thần này tính khí rất ngang bướng. Nếu biết được mình bị bệnh nan y, nói không chừng sẽ…!
Nghiêm Lệ nóng nảy. Vốn ý của bà muốn nói cho Lương Thần biết bệnh tình của mình để cùng phối hợp điều trị với bệnh viện. Nhưng hiện tại nếu nói ra điều đó lại càng khiến Lương Thần chết sớm hơn.
- Còn nữa, Lương Thần quyết định buổi chiều sẽ ra viện. Cậu ấy nói bệnh tình của mình không nghiêm trọng nên không cần ở lại bệnh viện.
Vương Phỉ Hạm lại bổ sung thêm một câu.
- Cô hãy khuyên cậu ấy sáng mai hãy ra viện. Lát nữa tôi sẽ tìm viện trưởng để nói chuyện, yêu cầu bọn họ đề ra một phương án trị liệu hợp lý.
Ý của Lý Thư Hãn về phương án trị liệu hợp lý đó chính là âm thầm tiến hành điều trị mà không cho Lương Thần biết.
Vì thế, sau hơn mười phút, tất cả các bác sĩ thuộc khoa não thần kinh đều tập hợp tại bệnh viện trung tâm thành phố. Mục đích chính của cuộc tập hợp này là làm theo chỉ thị của Bí thư tỉnh ủy: Lập tức tìm ra một phương án trị liệu thích hợp.
Chỉ thị này làm cho các bác sĩ có chút khó xử nhưng cũng phải chấp hành, cũng không thể cò kè mặc cả. Trên thực tế, thông qua việc phân tích bệnh án, các bác sĩ khoa não thần kinh đều biết rằng chỉ có áp dụng phương pháp trị liệu bằng thuốc Đông y là thích hợp nhất và là phương pháp duy nhất phù hợp với chỉ thị của Bí thư mà thôi. Thông qua phương pháp này, cùng với sự phối hợp của người nhà có thể khiến cho bệnh nhân không biết bệnh tình của mình. Chỉ có điều so với phương pháp kết hợp giữa đông y và trị liệu bằng hóa chất thì kết quả kém hơn rất nhiều. Dù sao thì hóa chất khi tác động vào thân thể con người sẽ gây ra tác dụng phụ nhưng lại có thể trực tiếp ức chế được khối u. Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm ra sức khuyên bảo Lương Thần sáng mai hay ra viện. Chỉ có điều hắn không chịu nằm trên giường bệnh mà lại ngồi trên ghế salon trò chuyện với chị em Diệp gia và Vương Phỉ Hạm.
Trong lúc Lương Thần và ba người phụ nữ nói chuyện vui vẻ với nhau thì tại huyện Giang Vân đã diễn ra không khí khẩn trương.
Buổi chiều cùng ngày, Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến và Chủ tịch huyện Lý Minh Dương đã tổ chức cuộc họp ủy viên thường vụ mở rộng lần thứ ba trong tháng. Trong cuộc họp, hai nhân vật lãnh đạo này đã nổi giận với Phó chủ tịch thường trực huyện, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Khương Truyền An, Trưởng phòng giám sát an toàn Cung Khoan.
An Quốc Kiến lấy giọng điệu nghiêm khắc khác hẳn ngày thường. Ông ta đã lên tiếng khiển trách phòng Giám sát an toàn huyện và phòng tài nguyên môi trường đã không làm tròn bổn phận của mình trong sự cố mỏ than 320, ảnh hưởng đến kết quả điều tra. Ngoài ra còn chèn ép và chỉ trích đồng chí Trưởng phòng công an huyện Lương Thần.
Bí thư An tự kiểm điểm bản thân của mình khi không làm tròn nhiệm vụ của một Bí thư huyện ủy, phụ lòng hậu thuẫn của đồng chí Lương Thần.
Kế tiếp, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương dùng thái độ mạnh mẽ của mình miễn trừ chức Trưởng phòng giám sát an toàn huyện của đồng chí Cung Khoan và Trưởng phòng phòng Tài nguyên và môi trường huyện Liêu Ái Quốc. Đồng thời cảnh cáo nữ Chính ủy phòng công an huyện Quách Ninh, chuyển giao vụ án bắt cóc của Mã Hồng Trung cho Phó trưởng phòng hình sự Lưu Gia Võ phụ trách. Ủy viên Đảng ủy phòng công an huyện, Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh và Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng tạm thời chủ trì xử lý công việc hàng ngày tại phòng công an huyện.
Chủ tịch huyện Lý Minh Dương còn giao trách nhiệm xử lý vụ án mỏ quặng 320 cho người khác phụ trách, đồng thời triệu tập ông chủ của mỏ than Ngả Liên Hỉ đến phòng công an huyện để tiến hành thẩm vấn. Ngoài ra, Chủ tịch huyện Lý cũng muốn Viện kiểm sát nhân dân huyện sau khi thẩm vấn xong đám người Ngả Liên Hỉ thì chuyển sang viện công tố để tiến hành khởi tố.
Đối mặt với quyền uy của Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện, Chủ tịch hội đồng nhân dân Nguyễn Ban Vũ, Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình đều tỏ thái độ nhún nhường. Điểm mấu chốt ở đây là không ai muốn chết. Bởi vì Trưởng phòng công an huyện Lương Thần hôn mê nhập viện khiến cho nguyên nhân và kết quả của việc xử lý mỏ quặng của Ngả Liên Hỉ không thể thay đổi. Cả Cung Khoan và Liêu Ái Quốc cũng phải liên lụy.
Cuộc họp đã chấm dứt nhưng dư âm của việc xử lý mỏ quặng vẫn chưa ngừng lại. Buổi chiều cùng ngày, khi mọi người đang chuẩn bị về lại thành phố Liêu Dương thì Cục trưởng Cục quản lý giám sát an toàn sản xuất Phùng Côn đã tiếp đón chuyến thăm đặc biệt của Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Cục trưởng Phùng và Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh qua cửa kính xe, Phó giám đốc sở Long sở Quản lý công nghiệp than và Phó giám đốc sở Ôn phòng Quản lý giám sát an toàn sản xuất không khỏi run lên trong lòng, phía sau sưng đổ mồ hôi lạnh.
Nữ chính ủy phòng Công an huyện Quách Ninh gần như phát điên. Bà còn chưa kịp hưởng thụ được quyền lực trong tay thì đã bị tước đoạt hết. Vào buổi sáng, trong cuộc họp các lãnh đạo Đảng ủy, bà đã khiển trách một cách kỳ lạ Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh và Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng. Nhìn hai người kia không che giấu được vẻ sợ sệt, không yên, thiếu chút bà đã phát điên lên lần nữa.
Tại sao có thể như vậy? Không ngờ gió lại đổi hướng? Chẳng lẽ là bởi vì cái tên họ Lương đang hôn mê trong bệnh viện kia?
Quách Ninh ở lỳ trong phòng làm việc, tức giận mà suy nghĩ. Sau một lát, bà ta cầm điện thoại gọi cho bố chồng là Chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh Hồ Hoành Trung. Nhưng khi nghe đến tên Lương Thần thì đã nghe đầu dây bên kia bố chồng quát:
- Bố đã nói với con nhiều lần rồi là đừng động đến Lương Thần. Con xem lời của bố như gió thoảng bên tai sao? Ngày mai con hãy mau quay về Liêu Dương và đừng bao giờ quay trở về Giang Vân nữa.
- Không phải con muốn đụng chạm gì tên họ Lương. Là hắn khinh người quá đáng.
Quách Ninh lần đầu tiên nghe bố chồng mình nói như vậy thì không khỏi giật mình, nhưng sau đó cũng lớn tiếng trả lời lại:
- Nếu bố không giúp con hả giận thì con sẽ không quay trở về Liêu Dương, sẽ sống cả đời ở Giang Vân này.
- Cái huyện Giang Vân kia có cái gì tốt nào? Nói cho cùng con không cần phải lo lắng khi trở lại Liêu Dương. Đừng bao giờ có hành động gì ngu xuẩn cả.
Thanh âm của Chủ tịch Hồ đột nhiên trở nên lạnh lùng:
- Con yên tâm. Bố chỉ muốn quan tâm đến con, nếu không đã không để yên cho con đến ngày hôm nay. Đừng làm bố và cả Hồ gia phải mất mặt. Bố lớn tuổi rồi mà phải bươn chải bên ngoài. Con trai thì chẳng giúp được gì cả.
- Hồ Tiếu Cơ nếu thỏa mãn được cho tôi thì tôi đâu cần phải đi tìm đàn ông bên ngoài.
Quách Ninh không kiêng nể gì cả, quát to vào máy rồi cúp điện thoại.