Đối với việc nữ chính ủy Quách Ninh không phân biệt tốt xấu, Trác Hiểu đương nhiên không thể nhận. Y biết đối phương hoàn toàn nhắm vào mình bởi vì y là thân cận của Lương Thần. Tuy rằng y đến sau này nhưng mối bất hòa giữa nữ Chính ủy và Lương Thần, y cũng biết rõ ràng.
Vì thế Trác Hiểu một mực không phục nói:
- Để tôi đi tìm Trưởng phòng!
- Đi đi!
Vừa nghe Trác Hiểu muốn đi tìm Trưởng phòng, nữ Chính ủy Quách Ninh cực kỳ phấn khởi, giọng nói không giấu sự khoái trá ác độc:
- Hiện tại, Trưởng phòng Lương đang ở bệnh viện huyện, vẫn còn hôn mê trầm trọng. Nếu cậu còn không khẩn trương đi gặp thì nói không chừng sẽ không còn kịp nữa.
Đúng là mồm mép ác độc. Trác Hiểu đầu tiên là giật mình tiếp theo đó là ánh mắt phẫn nộ nhìn người đàn bà ác độc trước mặt rồi lập tức xoay người bước ra cửa.
- Ha....ha!
Nhìn Đại đội trưởng đại đội hình sự giận dữ bỏ đi, nữ Chính ủy Quách Ninh không khỏi bật ra một tràng cười ngạo nghễ. Từ khi bà biết Lương Thần bị cách chức, công tác quản lý được giao cho bà tiếp quản, bà cảm thấy hưng phấn đến nỗi muốn dạy ngay cho đối phương một bài học. Mà cũng không biết tại làm sao tên họ Lương kia lại bỗng nhiên té xỉu, được đưa vào bệnh viện, đến bây giờ cũng vẫn chưa tỉnh dậy. Trong chớp mắt, trong người bà sanh ra một loại hưng phấn và khoái cảm không thua gì cảm giác do đàn ông mang đến.
Đối nghịch với gái già này sẽ không có kết quả tốt đâu. Nữ chính ủy Quách Ninh đốt một điếu thuốc, trong lòng nghĩ đến việc Lương Thần từ nay về sau sẽ hôn mê bất tỉnh. Ngược lại bà cảm thấy có một chút đáng tiếc. Rốt cuộc bà không thể hạ được đối phương cho dù là một ngày. Nhớ đến chàng thanh niên có dáng người cao lớn, Quách Ninh không khỏi xuất hiện một cảm giác rạo rực. Bà ta với Lương Thần có mối thâm thù với nhau nhưng đối với thân thể của đối phương thì bà ta lại cảm thấy có sự hứng thú.
Tại bệnh viện huyện, các bác sĩ điều trị đều bó tay, không tìm ra biện pháp. Mọi người đều biết người được đưa đến bệnh viện huyện Giang Vân này là Trưởng phòng công an huyện thanh danh lừng lẫy trong thời gian gần đây cho nên không dám có chút cẩu thả, tiến hành kiểm tra một cách cẩn thận toàn bộ cho vị Trưởng phòng trẻ tuổi này.
Kết quả sau khi kiểm tra khiến cho các bác sĩ hết sức bất ngờ. Tất cả đều bình thường. Đúng vậy, tất cả đều bình thường. Nhưng vấn đề chính ở đây là nếu tất cả đều bình thường thì tại sao vị Trưởng phòng Lương kia đến nay vẫn chưa tỉnh lại. Đối mặt với câu hỏi của Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện, các lãnh đạo của Huyện ủy, Ủy ban nhân dân, bác sĩ trưởng không thể có câu trả lời chính xác.
- Thật sự là không được sao? Hay là chuyển viện đi?
Trưởng ban tổ chức cán bộ Lăng Lam cau mày đề nghị. Huyện Giang Vân dù sao cũng chỉ là một huyện nhỏ. Bất kể là trình độ bác sĩ hay là trang thiết bị y tế dều không bằng tỉnh Liêu Dương. Lăng Lam rất lo lắng, nếu không tiến hành ngay bây giờ thì bệnh tình của Lương Thần sẽ ngày càng trầm trọng.
- Được rồi, mau chóng tiến hành việc chuyển viện đi.
Trước mạng người quan trọng, Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến và Chủ tịch huyện Lý Minh Dương cũng đồng ý với đề nghị của Lăng Lam. Vì thế bệnh viện huyện lập tức phái xe cứu thương cùng với sự hộ tống của các xe con của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân chở Lương Thần chạy đến thành phố Liêu Dương.
- Có cần phải thông báo với người nhà của Trưởng phòng Lương hay không?
Ở trong xe, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Cố Bảo Hoa quay đầu xuống Chủ tịch huyện đang ngồi phía sau cẩn thận hỏi một câu.
- Tạm thời vẫn chưa cần!
Lý Minh Dương nhíu cặp chân mày. Cha mẹ của Lương Thần đều ở huyện Tây Phong. Nếu bệnh tình vẫn chưa được xác định thì đừng nên làm kinh động đến người nhà Lương Thần. Tuy nhiên, khi Chánh văn phòng Cố nhắc như vậy thì gã cảm thấy nên báo cho chị của mình là Lý Hinh Đình biết một chút.
Nhưng trong lúc này, Lý Hinh Đình đã biết được Lương Thần bỗng nhiên hôn mê và đã được đưa vào bệnh viện. Khi nghe cô bạn thân của mình là Liên Tuyết Phi gọi điện thoại thông báo, cô lập tức gác lại công việc, gọi cho Đinh Lan và Tiểu Mạn biết, sau đó vội vàng chạy đến bệnh viện trung tâm thành phố.
Lương Thần được đưa đến bệnh viện trung tâm thành phố khi đã gần tám giờ tối. Tối hôm đó, Phó viện trưởng Khương nhận được điện thoại của bác sĩ trực thông báo tình hình có một bệnh nhân là nhân vật quan trọng cần được khám gấp nên yêu cầu ông đến bệnh viện ngay.
Trưởng phòng công an huyện? Chỉ là một Trưởng phòng công an của một huyện xa xôi, hẻo lánh mà thôi. Đối với Phó viện trưởng Khương thì đây chẳng phải là nhân vật quan trọng gì.
Nhưng chỉ một lát sau, điện thoại của ông ta vang lên. Thì ra là điện thoại của Viện trưởng bệnh viện.
- Anh Khương, khẩn trương đến bệnh viện ngay. Một lát nữa, các lãnh đạo của tỉnh sẽ đến đấy. Anh hãy chuẩn bị thật chu đáo công việc tiếp đón nha.
Nghe giọng điệu lo lắng của Viện trưởng, Phó viện trưởng Khương không khỏi giật mình:
- Viện trưởng, anh nói là lãnh đạo tỉnh sẽ đến bệnh viện. Tại sao họ lại đến đây?
- Bệnh viện ta có tiếp nhận bệnh nhân nào mới không? Tôi nhận được điện thoại của Cục trưởng Kê của cục Y tế thông báo có nhân vật quan trọng được đưa vào bệnh viện chúng ta.
Viện trưởng Hầu nói!
Bệnh nhân quan trọng? Phó viện trưởng Khương thất thanh nói:
- Có phải là Trưởng phòng công an huyện Giang Vân hay không? Vừa rồi người đó đã được đưa vào bệnh viện của chúng ta kiểm tra.
- Nhất định là người đó rồi!
Viện trưởng Hầu vô cùng lo lắng nói:
- Không nói nhiều nữa, tôi lập tức đến bệnh viện đây.
9:50’ tối, xe của Bí thư Tỉnh ủy tiến vào cổng bệnh viện trung tâm thành phố. Từ trên xe, Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn và vợ là Nghiêm Lệ, chuyên trách thư ký Đổng Sáng cùng bước xuống. Đi cùng trên những chiếc xe Audi sang trọng còn có Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ, Bí thư Đảng ủy, Giám đốc sở công an tỉnh Thôi Thắng Quân, Trưởng ban thư ký Tinh ủy Lục Minh Tường, Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt, Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp, Cục trưởng cục công an thành phố Bộ Khắc Kỷ. Nét mặt mọi người đều lộ vẻ nghiêm trọng. Bước nhanh vào bên trong bệnh viện, những vị lãnh đạo của tỉnh này chẳng những khiến cho các bác sĩ, y tá phải khiếp sợ mà còn khiến cho Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến, Chánh văn phòng Huyện ủy Lâm Tiên Hoa, Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân đều không khỏi lo sợ trong lòng.
Bọn họ đều là lãnh đạo của huyện Giang Vân nhưng trước mặt những vị quan to chức lớn của tỉnh Liêu Dương thì chẳng khác gì một đám tiểu lâu la. Cái gì mà gọi là quan. Những vị lãnh đạo trước mắt đây mới được gọi là quan.
Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh, Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố chỉ sợ là đón tiếp một nhân vật cấp cao cũng chưa tập trung lại được đội hình như vậy. Hiện tại, chỉ vì một cán bộ cấp phòng nho nhỏ mà lại làm kinh động đến tất cả những lãnh đạo quan trọng như thế này.
Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn sắc mặt âm trầm, dừng lại tại hành lang trước phòng bệnh. Tại đây, ông gặp con gái của mình là Lý Hinh Đình, con gái thứ hai của Liên gia, Liên Tuyết Phi, còn có hai người bạn tốt Lan Lan và Tiểu Mạn. Nguyên lúc ông nhận được điện thoại của Lý Hinh Đình thông báo Lương Thần gặp chuyện không may thì còn giữ được bình tĩnh nhưng sau đó lại đứng ngồi không yên, lập tức yêu cầu thư ký Đổng Sáng chuẩn bị xe cùng với vợ là Nghiêm Lệ chạy đến bệnh viện.
Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn, Liên Tuyết Phi đôi mắt đều sưng đỏ. Trong tình huống như thế này, Lý Hinh Đình không thể không bận tâm đến những biểu hiện khác thường của Liên Tuyết Phi.
- Bệnh tình của Tiểu Lương rốt cuộc như thế nào?
Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lục Minh Tưởng hướng về đám người Viện trưởng Hầu Hải Dương hỏi.
- Tôi và các chuyên gia ngoại khoa về não qua quá trình tiến hành cẩn thận kiểm tra, chúng tôi đã nhất trí chẩn đoán căn bệnh của Trưởng phòng Lương chính là u não ác tính thời kỳ cuối.
Viện trưởng Hầu trả lời, sau đó yêu cầu bác sĩ não khoa đến ngay rồi lại nói tiếp:
- Để hiểu thêm chi tiết về bệnh trạng, xin mời Chủ nhiệm Tôn sẽ giải thích cặn kẽ hơn.
Bí thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn bỗng nhiên ngắt lời Viện trưởng Hầu:
- Tôi chỉ muốn biết bệnh của Tiểu Thần có còn hy vọng cứu chữa nữa hay không?
- Căn cứ theo kỹ thuật chữa bệnh ngày nay thì đối với người bệnh mắc phải u não ác tính thời kỳ cuối chỉ có thể áp dụng phương pháp trị liệu một cách thận trọng. Khối u của Trưởng phòng Lương Thần không thích hợp với việc giải phẫu cắt bỏ mà chỉ có thể trị liệu bằng hóa chất và thuốc đông y. Hiện nay, các chẩn đoán lâm sàng cũng lựa chọn việc kết hợp trị liệu bằng hóa chất và đông y.
Chủ nhiệm Tôn hồi đáp.
- Tôi muốn biết nếu dùng phương pháp đó thì Tiểu Thần có thể sống được bao lâu?
Lý Thư Hãn bực bội phất tay.
- Việc này còn phải chờ xem chuyển biến của căn bệnh tốt hay xấu. Đồng thời điều kiện sức khỏe của bệnh nhân phải thích hợp với quá trình trị liệu. Có lẽ sẽ vài tháng, một năm hoặc cũng có thể lâu hơn nữa.
Chủ nhiệm Tôn luống cuống nói. Mặc dù y biết với thân phận của mình thì Bí thư không thể nổi giận với y nhưng khi thấy Bí thư Tỉnh ủy biểu hiện sự tức giận thì y không khỏi hết hồn.
Nghe lời nói của Trưởng khoa Tôn, Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn, Liên Tuyết Phi không kìm nổi những giọt nước mắt.
- Tôi còn nhớ mấy tháng trước khi Trưởng phòng Lương gặp tai nạn khi làm việc đã đến điều trị tại bệnh viện chúng tôi, khi đó đã xuất hiện một chuyện rất kì quái. Sau khi chụp MRI, kết quả kiểm tra hoàn toàn trái ngược nhau. Lúc ấy còn có chuyên gia của bệnh viện nhân dân tỉnh. Nhưng cuối cùng chỉ có thể điều trị bằng thuốc đông y mà thôi.
Một bác sĩ khác chuyên về não khoa Chủ nhiệm Triệu nói.
- Hiện tại thì lời nói này không còn ý nghĩa gì nữa.
Bí thư Lý nói.
- Cứ như vậy đi, tôi vào xem Tiểu Thần đây.
Lý Thư Hãn, Nghiêm Lệ, Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn, Liên Tuyết Phi cùng nhau đi vào phòng bệnh. Trong ánh đèn mờ ảo trên tường, vị Trưởng phòng trẻ tuổi Lương Thần đang nằm im trên giường bệnh, giống như là đang ngủ say.
Nhìn gương mặt của chàng thanh niên trẻ tuổi, Lý Thư Hãn không khỏi âm thầm thở dài. Đúng là trời cao ghen tỵ người tài. Nếu không tại sao người thanh niên này đang một bước lên mây lại bỗng nhiên gặp phải bất hạnh như vậy? Hồi tưởng những điều mà Lương Thần đã trải qua, phải dùng hai chữ “huyền thoại” để hình dung, giống như một viên ngọc sáng giáng xuống trần nhưng đồng thời cũng gặp phải những bất hạnh không mong đợi.
Trầm mặc một lát, Lý Hinh Đình kéo người vợ khuôn mặt đầy nước mắt ra khỏi phòng bệnh, nhường không gian lại cho con gái và những người bạn của mình.
Tất cả mọi người đều không nói gì, chỉ có đôi mắt đẫm lệ nhìn chàng thanh niên đang hôn mê nằm trên giường. Đối với Lý Hinh Đình mà nói, thì Lương Thần vừa là một người em nhưng đồng thời trong sâu thẳm trái tim cô cũng có một tình cảm như là tình yêu dành cho Lương Thần.
Nắm lấy bàn tay to, thô ráp của Lương Thần, Lý Hinh Đình giàn dụa nước mắt. Lương Thần sẽ chết sao? Cô không thể đem chàng thanh niên này quay trở lại. Cậu ấy sẽ không còn là tài sản riêng của nhóm ba lẻ một nữa.
Chu Tiểu Mạn kinh ngạc nhìn khuôn mặt của chàng trai. Những dĩ vãng về Lương Thần lại chợt lóe lên trong đầu cô. Người này đã từng là hạnh phúc của cô nhưng cô đã không biết giữ chặt nó. Tiểu Mạn đã rời bỏ chốn xưa với mong muốn sẽ quên được người đó nhưng thật sự cô đã không quên mà ngược lại vẫn còn rất luyến tiếc. Đã rất nhiều lần, cô hy vọng sẽ cùng với Lương Thần gương vỡ lại lành. Nhưng hiện nay, tất cả hy vọng đã không thể trở thành hiện thực. Bỗng nhiên, cô cảm thấy tim mình nhói đau lên.
Còn khuôn măt xinh đẹp của Liên Tuyết Phi thì lấp đầy nước mắt. Người nằm trên giường đây vừa là tình nhân vừa là người đã lấy đi đêm đầu tiên của cô, mang đến cho cô những lạc thú của trần gian. Cô cảm thấy cuộc sống buồn tẻ của mình như được tưới những giọt nước mát và đón được những tia nắng mặt trời đầu tiên. Vận mệnh của cô dường như đã được thay đổi. Một thân thể tràn đầy sức sống như thế này lại bỗng nhiên trở thành một thân thể nằm bất động trên giường, bước một chân vào cánh cửa tử.
Trong số những cô gái này thì mối quan hệ giữa Lương Thần và Đinh Lan là bình thường nhất. Nhưng chỉ trong lòng Đinh Lan mới biết mình rất thích và ái mộ Lương Thần. Hai người kết bạn với nhau trong bữa tiệc chào đón tân sinh viên. Sau này khi quen thuộc rồi thì tình cảm này cũng biến thành tình cảm anh em. Cô rất thích nghe Lương Thần gọi mình là Lan Lan. Cô cũng từng rất thích khi còn học đại học, mỗi khi Tiểu Mạn còn lười biếng nằm trên giường thì cô được Lương Thần dẫn đi ăn sáng. Có những tháng cô, Tiểu Mạn và Lương Thần ít có sự liên lạc bởi vì trong thế giới của đối phương không có vị trí dành cho cô. Tốt nhất là không nên gặp nhau thì sẽ không mến nhau. Còn lúc này đây, có lẽ cô và chàng trai này sẽ vĩnh viễn không còn gặp nhau nữa.
Trong lúc các cô gái theo đuổi cảm xúc của riêng mình thì các lãnh đạo khác bước vào trong phòng bệnh. Có lẽ bao gồm cả Lý Thư Hãn sẽ cảm thấy có chút kỳ lạ vì sao mà Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ cũng đến thăm Lương Thần trong lúc này.
Đằng Vũ đương nhiên không nghĩ đến việc này bởi vì y và Lương Thần chẳng có mối quan hệ nào cả, thậm chí chàng thanh niên này còn tống giam cháu trai của y nữa. Tuy nhiên, y lại không thể không đến. Dù sao thì y cũng là một lãnh đạo của một tỉnh, cũng cần phải tỏ thiện ý của mình trước một lãnh đạo cấp cao khác của tỉnh. Và thật ra đây cũng là ý của Lâm Tử Vũ.
Bệnh tình của Lương Thần lúc này kinh động đến nhiều nhân vật quan trọng như thế này nhưng Đằng Vũ lại không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn từ đầu đến cuối vẫn không che giấu thái độ yêu thích tài năng của Lương Thần. Hiện tại, ở tỉnh Liêu Đông này, Lý Thư Hãn vẫn chiếm vị trí đầu tiên. Bản thân mình là Chủ tịch tỉnh, đồng thời cũng có sự đối lập với Bí thư Lý nhưng không thể không thừa nhận, y làm tất cả cũng chỉ để bảo vệ bản thân mình thôi.
Bí thư Đảng ủy cục công an thành phố Thôi Thắng Quân, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lục Minh Tường, Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt đều là người của Bí thư Lý. Cấp trên đã đến bệnh viện, chẳng lẽ cấp dưới lại không đến sao?
Giám đốc sở công an tỉnh Thôi Thắng Quân, Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt, Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp, Cục trưởng cục công an thành phố Bộ Khắc Kỷ không khỏi sanh ra cảm thán trong lòng. Cho dù không có sự coi trọng của Bí thư Tỉnh ủy, chàng thanh niên này vẫn hoàn toàn xứng đáng với sự thăm hỏi và an ủi của mọi người. Đối với những vụ án phát sinh trong thời gian gần đây tại Liêu Dương, chàng Trưởng phòng công an trẻ tuổi vẫn là người bảo vệ cho người bị hại, mà dường như chỉ có hắn mới làm được thôi.
Đây là một tân binh trong hệ thống công an tỉnh. Không ai có thể nghi ngờ được trong tương lai, con đường làm quan của chàng thanh niên này sẽ như buồm thuận gió, một bước lên mây.
Hiện tại, Lương Thần giống như một vì sao chưa kịp chiếu sáng thì đã gặp số phận không may.
Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến, Chánh văn phòng huyện ủy Lâm Tiên Hoa, Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân không hẹn mà cùng run người lên. Khi nhìn thấy cảnh này thì bọn họ mới hiểu chàng Trưởng phòng cảnh sát trẻ tuổi, tính khí quật cường, ngông cuồng kia có hậu thuẫn hùng mạnh như thế nào?
Nhớ tới những lúc bình thường hay đối chọi với Lương Thần gay gắt, Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân trên lưng không khỏi toát ra mồ hôi lạnh. Chính mình còn không biết chữ tử phải viết như thế nào chứ đừng nói đến người khác. Cho dù có thêm Nguyễn Ban Vũ, Cổ Bình, Khương Truyền An hay Tề Học Quy nữa thì cũng không bằng một ngón tay út của người đứng sau lưng Lương Thần.
Phó chủ tịch huyện Dương Nguyên Thanh cũng không khỏi âm thầm cười khổ, hồi tưởng lại những lúc vị Trưởng phòng Lương kia không nể tình với mình nên đã ghi hận trong lòng. Bây giờ y cảm thấy mình quá ngây thơ khi nghĩ rằng người ta sẽ nể mặt mình? Nếu sớm biết đối phương có hậu thuẫn như vậy thì đừng nói là không nể mặt, cho dù có đánh vào mặt của y thì y cũng không dám có nửa câu oán hận.
Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến sắc mặt cũng có chút trắng bệch. Bỗng nhiên y nhớ đến buổi chiều ngày hôm nay, y đã tán thành đề nghị của Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật huyện Khương Trường An quyết định tạm thời cách chức Lương Thần. Tại sao y lại làm như thế nhỉ? Y càng muốn yên ổn thì lại càng liên tiếp tạo ra những sự cố. Nếu như lãnh đạo trên tỉnh mà biết được những gì y đã làm thì y không dám cam đoan mình có giữ lại được chức Bí thư huyện ủy hay không nữa. Thôi, đừng suy nghĩ gì hết. Trước tiên hãy nghĩ ra biện pháp để tháo gỡ chuyện này thì hay hơn.
Sau khoảng thời gian thăm ngắn ngủi, bao gồm cả Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn, Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ cùng tất cả các lãnh đạo khác đều ra về. Chỉ còn Lý Hinh Đình, Chu Tiểu Mạn, Liên Tuyết Phi là ở lại. Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến và Chủ tịch huyện Lý Minh Dương quay trở về huyện ngay trong đêm. Chánh văn phòng huyện ủy Lâm Tiên Hoa, Phó chủ tịch huyện Dương Nguyên Thanh là còn ở lại để tiếp ứng. An Quốc Kiến vội vàng quay về là để giải quyết vấn đề rắc rối mà mình đã gây ra. Còn Lý Minh Dương thì nhân cơ hội này quăng trách nhiệm cho người khác.
- Lương Thần ơi Lương Thần. Ân oán giữa chúng ta lại có thể chấm dứt như vậy sao?
Trên đường quay trở lại huyện Giang Vân, trong lòng Lý Minh Dương dâng lên một cảm xúc phức tạp. Lương Thần vừa là tình địch của y, vừa là người khiến cho y phải nếm mùi thất bại đầu tiên trong đời, cũng là người khiến cho y phải dùng trăm phương nghìn kế để thu thập. Nhưng sau khi nghe được những chẩn đoán về căn bệnh của Lương Thần, ngược lại y không cảm thấy vui sướng hay thắng lợi gì cả. Bởi vì y biết cho dù thường ngày y luôn cảm thấy chán ghét và căm thù Lương Thần nhưng cũng không thay đổi được việc y cũng có sự thích thú đối với Lương Thần. Nếu không phải bởi vì Diệp Tử Thanh thì chắc có lẽ y và Lương Thần sẽ trở thành bạn tốt của nhau. Bạn bè cũng tốt, mà kẻ thù cũng tốt. Chẳng bao lâu nữa, người thanh niên kia sẽ trở về với bụi đất, biến mất khỏi thế giới của y.
Nếu như là một năm trước, Lương Thần sống hay chết thì có lẽ chỉ ảnh hưởng đến một vài thân nhân hay bạn bè. Nhưng sau một năm lại đây, cái chết của hắn chắc chắn sẽ tác động đến tâm lý của nhiều người.
Tại tòa nhà Hoàng Triều, trong văn phòng của Lâm Tử Hiên tại tầng thứ sáu mươi sáu, sau khi nghe đích xác bệnh tình của Lương Thần, Lâm Tử Hiên dùng sức quăng cây bút màu vàng về phía cửa sổ. Hô hấp của ông ta bắt đầu dồn dập. Da mặt hồng hào đang có xu hướng chuyển sang màu đỏ tím.
Thấy tình thế không tốt, người vệ sĩ đứng bên cạnh lập tức lấy ra hai viên thuốc nhét vào miệng đối phương rồi cầm lấy ly nước cho ông ta uống vài ngụm, đồng thời dùng tay xoa xoa ngực. Sau một lúc, hô hấp của Lâm Tử Hiên mới dần dần bình thường trở lại. Sự tím tái trên mặt đã nhạt đi nhưng vẫn còn lưu lại màu đỏ ửng.
“Nguy hiểm thật!” Hà Binh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng nói:
- Chủ tịch, ông mới vừa phẫu thuật không lâu, ngàn vạn lần phải biết khống chế cảm xúc. Nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nguy hiểm đến sinh mạng sao? Lâm Tử Hiên hơi chút giật mình, trên mặt hiện lên một nụ cười khinh khi. Ông ta ngẩng đầu lên nhìn sang người vệ sĩ trung thành và tận tâm nói:
- Cậu cảm thấy tôi hiện tại vẫn còn đang sống là vì cái gì?
Hà Binh không nói gì. Gã là vệ sĩ cho Lâm Tử Hiên, hàng ngày phụ trách việc bảo vệ an toàn cho ông ta. Cho nên, gã đương nhiên phải biết rõ ràng tâm tư của Chủ tịch Lâm Tử Hiên. Tuy nhiên, trải qua cảnh tượng vừa rồi, gã cảm thấy mình đã quá xem nhẹ vị trí của Lương Thần trong tim của Chủ tịch.
- Nửa cuộc đời trước, tôi cho rằng mình sống là vì tranh đấu, cố gắng tạo cho mình một sự nghiệp huy hoàng và chung sống hạnh phúc với người mình yêu cả đời. Đối với hai việc này, tôi chỉ đạt được có một nửa. Còn nửa kia không đạt đã đẩy tôi vào cái chết. Bốn mươi năm trôi qua nhưng đã có gần một nửa thời gian đó tôi sống trong đau khổ và thù hận.
Lâm Tử Hiên hai mắt nhìn vào khoảng bầu trời đầy sao trước mặt, giọng khàn khàn nói:
- Sau tám năm bị hôn mê, tôi tiếp tục cho rằng ý nghĩa để mình sống sót chính là trả thù. Nhưng rất nhanh, tôi lại cảm thấy loại trả thù này rất nhạt nhẽo và vô vị cho đến một ngày cậu đặt tư liệu về Lương Thần trước mặt tôi.
- Đối với tôi mà nói, đây là một trò chơi rất thú vị. Có lẽ tôi cảm thấy mình rất có duyên với người này. Quan niệm buông xuôi nhân gian của tôi đã thay đổi.
Nói đến đây, Chủ tịch Lâm quay đầu nhìn sang người bộ đội đặc chủng tinh anh năm đó nói tiếp:
- Đầu tiên, tôi đã biến cậu ta thành chính bản thân mình. Nhưng trải qua một thời gian, tôi lại xem cậu ấy như chính con trai của mình. Cậu có thể lý giải được nguyên nhân của sự thay đổi này không?
Hà Binh trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi gật đầu. Gã quả thật có thể lý giải được điều đó. Lâm Tử Hiên không hề có con cái, hơn nữa lại vì tình cảm mà suy sụp tinh thần. Khi xuất hiện một thanh niên có dung mạo giống hệt mình thì cũng không trách được có phát sinh cảm tình cha con.
Lâm Tử Hiên không cần quan tâm đối phương có thể hiểu hết những gì ông ta nói mà chỉ cần một người có thể nghe những gì ông ta nói mà thôi.
Nhìn bầu trời đêm đầy sao, ông nắm chặt tay, thanh âm kích động nói:
- Tôi đã nghĩ sẽ đem tất cả những gì tôi có cho cậu bé này. Nhưng giờ đây, cậu bé đó đã chuẩn bị rời khỏi thế giới này trước tôi. Thế thì tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa hay không?
Mắt thấy Chủ tịch Lâm không khống chế được tình cảm bản thân, Hà Binh không khỏi khẩn trương trong lòng. Bỗng nhiên, lúc đó gã bỗng lóe lên một ý niệm trong đầu, vội vàng nói:
- Chủ tịch, tôi có chuyện cần báo. Sự thật, Lương Thần đã có một đứa con.