Chương 326: Tham Lam


- Cô à, cô làm sao vậy?

Lương Thần cởi áo khoác ra, bước tới ngồi xuống ghế salong, giọng điệu nghi hoặc nói:

- Có phải cô thấy chỗ nào không khỏe không?

- Không, không phải.

Vương Phỉ Hạm như tỉnh dậy sau giấc mộng, bà lấy lại tinh thần, lắc đầu liên tục và nói:

- Mấy ngày gần đây liên tục bận việc công ty. Hôm nay cô cảm thấy trong người rất mệt nên không tới công ty! A, đúng rồi, sao cháu lại về đây?

- Cháu vì chuyện của Thanh Oánh.

Vừa nghĩ tới nguy hiểm hôm qua Diệp Thanh Oánh gặp phải, trên mặt của Lương Thần không giấu nổi vẻ lo lắng nói

- Tối qua, lúc hết giờ làm việc Thanh Oánh suýt bị bắt cóc. Chuyện này cô biết chưa?

- Biết.

Vương Phỉ Hạm gật gật đầu, trên khuôn mặt ngọc ngà hiện lên vẻ sầu não nói:

- Oánh Oánh còn dặn cô và Tử Thanh phải cẩn thận hơn nữa.

Dừng một chút, không khỏi thấy lạ liếc nhìn hắn nói:

- Cháu làm sao mà biết được? Oánh Oánh và chúng tôi đã bảo nhau tạm thời giữ bí mật, chính là sợ cháu lo lắng!

- Những người bảo vệ mọi người, và Lan Kiếm, người lái xe do chủ tịch Lâm phái cho cháu đều xuất thân từ quân đội, quan hệ tốt lắm.

Lương Thần mập mờ giải thích một chút rồi hướng về phía Vương Phỉ Hạm thành thật nói:

- Cô yên tâm đi! Cô và Thanh Oánh, Tử Thanh sau này đều có đội bảo vệ chuyên nghiệp, an toàn không thành vấn đề!

- Cô có chút cảm thấy kì lạ, Lâm Tử Hiên qua đời cũng hơn một tháng rồi, vậy mà những người đó sao vẫn còn chấp hành mệnh lệnh sao?

Đôi mi thanh tú của Vương Phỉ Hạm khẽ chau lại, khó hiểu nói.

- Theo lời Lan Kiếm nói, tiền lương Chủ tịch Lâm trả cho những cao thủ đó đến cuối tháng ba mới hết hạn. Bọn họ rất giữ chữ tín nên sẽ duy trì đến hạn chót sau khi kết thúc mới đi. Nhưng cháu đã thông qua Lan Kiếm để yêu cầu đội bảo vệ này tiếp tục ít nhất thêm một năm!

Lương thần trả lời.

- Cũng tốt!

Vương Phỉ Hạm chậm rãi gật đầu nói:

- Hãy bảo mấy người đó liên hệ với cô, tiền lương để cô trả.

- Cô, khoản tiền này cháu đã trả rồi.

Ánh mắt Lương Thần mờ ảo, theo bản năng sờ soạng lấy điếu thuốc trong túi, nhưng sờ mãi không thấy gì, sau đó mới nhớ ra bao thuốc lá cùng với cái bật lửa đều ở trong túi áo khoác ngoài. Hơn nữa bình thường ở nhà họ Diệp hắn cũng không hút thuốc.

- Cháu trả? Cháu lấy đâu ra mà trả?

Vương Phỉ Hạm lúc đầu không có phản ứng gì, thế nhưng nhìn thấy Lương Thần có vẻ khác thường, trong lòng liền bừng tỉnh hỏi:

- Cháu, quyết định thừa kế di sản của Lâm Tử Hiên sao?

- Đã kí tên xong hết rồi.

Trên nét mặt của Lương có chút phức tạp nhưng vẫn nhẹ nhàng nói với Vương Phỉ Hạm:

- Cô, bây giờ có vẻ như cháu nhiều tiền hơn cô rồi.

- Vì sự an toàn của Thanh Oánh, Tử Thanh và cô?

Vương Phỉ Hạm ngay lập tức hiểu được những việc mà Lương Thần đã làm, không khỏi thấy ấm áp trong lòng, trên khuôn mặt rạng rỡ nở nụ cười tươi đẹp nói:

- Như vậy cũng tốt, sau này không phải lo lắng không có tiền nuôi Oánh Oánh nhà cô rồi.

- Mấy chục tỷ cho cháu có cảm giác vĩnh viễn không chân thực bằng mấy chục ngàn.

Lương Thần bùi ngùi:

- Có lẽ cháu trời sinh ra đã không phải số phú quý, bỗng nhiên một đống tài sản rơi vào tay nhưng cháu lại không biết phải sử dụng thế nào hay là tiêu xài thế nào nữa.

Dừng một chút, ánh mắt hướng tới khuôn mặt ngọc ngà kiều diễm đang nhìn lên bầu trời của bà, mỉm cười nói:

- Cô, chi bằng cô giúp cháu xử lý đi?

- Vì sao lại muốn cô? Nói lý do trước đi.

Vương Phỉ Hạm đầu tiên ngẩn người ra, sau đó ánh mắt phức tạp hỏi.

- Chúng ta không phải là người một nhà sao?

Lương Thần nhíu mày, hơi nghiêng người về phía trước nói.

Lý do rất đầy đủ, rất hợp lý, hơn nữa còn hợp lý đến nỗi Vương Phỉ Hạm không thể đưa ra cớ từ chối. Cụm từ “người một nhà” đại diện cho một tình cảm thân thiết khăng khít không khoảng cách và sự tín nhiệm vô điều kiện.

- Cháu về gặp cô chính là để nói chuyện này?

Trầm ngâm một lúc lâu, Vương Phỉ Hạm đột nhiên lên tiếng hỏi.

- Dạ, cô quản lý cả một công ty lớn tài sản hơn trăm triệu. Cô tuyệt đối là người thích hợp nhất.

Lương Thần gật đầu nói:

- Cô cũng biết là về phương diện này cháu vốn dốt đặc không biết gì mà.

- Việc này cô phải suy xét cẩn thận, hơn nữa phải cùng với Thanh Oánh và Tử Thanh bàn bạc sau đó mới có thể trả lời cháu được.

Vương Phỉ Hạm lúc đó thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại hiện ra chút gì đó như sự mất mát, đôi mắt sáng ngời đón nhận nhận ánh mắt tràn đầy sự kì vọng của hắn, giọng điệu thản nhiên đáp.

- Vậy được rồi, vậy cháu đi đây. Trên phòng công an huyện còn rất nhiều việc, cháu phải tranh thủ thời gian nhanh chóng quay về.

Lương Thần cũng không vội vàng bắt bà tỏ thái độ. Việc này vốn cũng không cần phải cưỡng cầu. Tất cả phải xem Vương Phỉ Hạm có bằng lòng hay không, thế nên hắn đứng dậy chuẩn bị quay về Giang Vân.

- Cháu ăn trưa chưa?

Vừa rồi không biết đối mặt với hắn thế nào, nhưng bây giờ vừa nghe thấy hắn vội vàng muốn đi, trong lòng Vương Phỉ Hạm lại có chút không nỡ, trong cái khó ló cái khôn vội nghĩ ra cái cớ để hỏi.

- Cháu vẫn chưa, trở về tìm đại cái gì đó ăn là được rồi.

Lương Thần vừa nói vừa lấy cái áo khoác ngoài trên giá.

- Tìm đại cái gì mà tìm đại? Chờ đó, cô xuống dưới làm cái gì cho cháu ăn. Cấp bách mấy cũng phải ăn chứ.

Vương Phỉ Hạm không để phân trần, ấn Lương Thần xuống ghế salong, oán trách nhìn hắn, sau đó quay người đi vào phòng bếp.

“Xuống dưới làm cái gì đó cho cháu ăn”. Nghe câu nói đó trong lòng Lương Thần không khỏi xao động. Nếu nói đến ngôn ngữ xúc tích nhất, thần kì nhất trên thế giới này thì phải kể đến chữ Hán. Trải qua nhiều loại nghĩa mở rộng, cùng với những cách giải thích khác nhau, một câu nói bình thường cũng có những loại uy lực làm người khác phải điên cuồng máu chảy.

Từ trong bếp, Vương Phỉ Hạm mang ra một đĩa mì thịt băm, bên trên còn có một lớp nước sốt thịt. Lúc chuẩn bị bưng vào bỗng bà cảm thấy có tiếng bước chân rất nhỏ ở phía sau, càng lúc càng gần, một bàn tay to từ phía sau ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của bà, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào đôi tai mẫn cảm của bà.

- Tiểu Thần đừng nghịch nữa, mì đã được rồi, nhanh đi ăn thôi!

Thân thể mềm mại của Vương Phỉ Hạm không kìm nổi run lên nhè nhẹ, giọng nói cũng run run theo. Cái cảm giác này không phải lần đầu tiên xuất hiện. Chính tại phòng bếp này, bà cùng với người đàn ông ấy đã từng ôm hôn hai lần ở cùng một nơi. Còn những lúc ở trong phòng bếp rửa rau nấu cơm, bà lại nhớ đến những cái ôm có lực đó cùng với hơi thở tràn đầy sự sung mãn của người đàn ông khiến thân xác bà chìm trong những nụ hôn đam mê cuồng nhiệt.

Người đàn ông phía sau không lên tiếng, chỉ cố chấp dùng hơi thở nóng bỏng ấy quấy nhiễu đôi tai, hai gò má bà. Cuối cùng đôi môi nóng bỏng đó chìm sâu vào cái cổ trắng như tuyết của bà, ra sức hôn lấy hôn để như cắn xé.

Từng từ run rẩy “A” phát ra từ đôi môi đỏ mọng của Vương Phỉ Hạm. Buồn, tê dại, ngất ngây, những cảm giác kì lạ trong nháy mắt dâng trào trong lòng, bất lực, tê liệt ngã vào lồng ngực hắn. Bàn tay ngọc ngà vòng ra sau ôm lấy cổ hắn, dường như đã âm thầm khuất phục sự xâm lược của hắn.

- Tiểu Thần, ngoan! Mì sắp nguội rồi!

Đôi môi mọng đỏ mê hoặc lòng người đứt quãng thốt lên những tiếng run rẩy mê mẩn, cùng với những tiếng thở gấp liên tiếp nhau khiêu khích cơn dục vọng trong người hắn.

Đoàng! Một tay kia của bà trong lúc vô ý đã va phải bát mì trên bệ nấu ăn bằng đá cẩm thạch. Bà khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc, giãy dụa muốn thoát khỏi lồng ngực của hắn, trong miệng vội la lên:

- Mì đổ hết rồi! Cháu hết ăn rồi!

- Ăn cô là được chứ gì!

Hắn không thèm quan tâm liều lĩnh kéo thân thể mềm mại đó lại, rồi cúi đầu xuống, chính xác hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của bà. Bà cố chống cự lại, nhưng không lâu, đôi tay ngọc ngà ấy lại thuận theo mà ôm lấy cổ hắn, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ.

Còn bát mì bị va đổ vẫn lật úp trên bệ bếp, mì và nước mì tí tách rơi xuống nền gạch trắng tinh, nhưng không ai để ý tới.

Lương Thần cuối cùng vẫn ăn hơn nửa bát mì còn lại trong nồi. Nhìn hắn vội vã phùng mồm trợn má ăn mì, Vương Phỉ Hạm khuôn mặt ửng đỏ vẫn chưa tiêu hết liền liếc nhìn hắn, oán hận nói:

- Ăn không đủ no cũng xứng, một bát mì ngon lành đã bị lãng phí!

- Mì cũng không ngon bằng cô!

Lương Thần vét sạch nửa bát mì, ánh mắt lén lút nhìn đôi môi đỏ mọng của bà, cười nói.

- Còn dám nói!

Vương Phỉ Hạm đưa tay khẽ véo má hắn một cái, giả vờ giận dữ nói:

- Mì cũng đã ăn rồi, món hời cũng đạt được rồi, mau cút đi!

- Cô, cô thật sự rất đẹp!

Nhìn người phụ nữ khuôn mặt ửng đỏ, kiều diễm không thể tả, Lương Thần từ tận đáy lòng tán dương. Ngày thường, Vương Phỉ Hạm lấp sau lớp ngụy trang vô cùng lạnh lùng thì giờ đây sức thu hút của người phụ nữ thành thục hiện ra không thể cưỡng lại nổi.

- Cô không phải là Oánh Oánh hay Tử Thanh, dễ dàng tin lời của cậu đâu!

Đàn bà đúng là động vật nghĩ một kiểu, nói lại kiểu khác. Rõ ràng trong lòng thích ngọt ngào nhưng lại giả bộ không quan tâm thậm chí vẻ không hài lòng.

Bất giác nhắc đến con gái và Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm nét mặt bỗng trở nên ảm đạm.

Bà khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn hắn vẻ mặt không biến đổi nói:

- Cháu không thấy trong lòng áy náy với Oánh Oánh sao?

- Áy náy muốn chết luôn!

Lương Thần bê bát mì cùng với đũa vào phòng bếp, vặn vòi rửa sạch bát đũa rồi lấy khăn lau tay, sau đó hắn mới quay người nói với người đàn bà đang ngẩn ra:

- Đáng tiếc là áy náy cũng chẳng giải quyết được gì. Cháu nguyện dùng hết sức lực thực hiện nguyện vọng đẹp đẽ đó của Tử Thanh, chỉ có điều bất kể kết quả thế nào, cháu cũng không thể buông tha bất kì ai trong ba người.

- Đàn ông đều là lũ tham lam!

Vương Phỉ Hạm thở dài, đôi mắt đẹp lộ vẻ mê hoặc, sau đó nói thêm một câu:

- Đàn bà cũng vậy!

Lương Thần từ trước đến giờ chưa hề phủ nhận sự tham lam của mình. Loại tham lam này bắt nguồn từ việc hắn không có cách nào để lựa chọn ai trong ba người phụ nữ. Muốn chiếm hữu cái đẹp là căn bệnh phổ biến của con người, đặc biệt dưới hoàn cảnh hoàn toàn có cơ hội chiếm hữu, cái kiểu muốn chiếm hữu đó sẽ biến thành sự đặc biệt khó kiềm chế.

Lương Thần cũng tự hỏi bản thân. Giả thiết, Vương Phỉ Hạm là một phụ nữ trung niên đã qua thời kì đẹp nhất, Diệp Tử Thanh là một cô gái có dung mạo bình thường thì liệu hắn có sản sinh ra sự tham lam muốn chiếm hữu toàn bộ không? Đáp án đương nhiên là không! Đó là bản tính của con người! Lương Thần rất muốn khinh bỉ mình một chút, nhưng nghĩ đến đám quân tử ra vẻ đạo mạo khinh bỉ mình chắc hẳn nhiều không kể xiết, hắn vốn không cần thêm cho vô ích.

Vội vàng trở về Giang Vân, giải quyết xong nỗi buồn phiền, Lương Thần đang suy đoán xem làm thế nào điều tra được Tề Học Quy. Gần đây, y hoàn toàn không có ý nghe điện thoại!

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #326