Chương 308: Chương 310


Khi Lương Thần nói ra câu “Tôi không thể ký tên”, đừng nói là ông Marc, ngay cả Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm cũng cảm thấy không thể tin nổi. Họ không hiểu nổi tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi ý định. Tài sản chục tỉ, chỉ cần Lương Thần nhẹ nhàng động ngón tay là có thể bỏ vào trong túi.

- Lương tiên sinh, lý do anh từ chối là gì?

Luật sư Marc mở to miệng, một hồi sau mới định thần lại, vô cùng hoài nghi, hỏi:

- Di chúc của ông Lâm Tử Hiên có hiệu lực pháp luật, không gì hoài nghi, trong đó liên quan đến công chứng tử vong, công chứng di chúc kể cả công chứng thân phận của cậu, đều hoàn toàn phù hợp luật pháp nước Mỹ.

- Không có lý do gì, chỉ là bản thân tôi hiện vẫn chưa muốn nhận số tài sản này của chủ tịch Lâm!

Lương Thần rất kiên quyết, hắn sắp xếp ngay ngắn số văn kiện trên bàn rồi đưa lại cho đối phương, sau đó đứng lên, có cử chỉ tiễn khách.

Lương tiên sinh, cậu..

Luật sư Marc có chút cứng họng nhìn hắn, có đánh chết y cũng không hiểu, trên thế gian này còn có người như đối phương, số tài sản cả chục tỉ đưa đến tay mà lại đẩy đi.

- Lương tiên sinh, tôi khuyên anh suy nghĩ kỹ lại, cố gắng hoàn thành sớm thủ tục chuyển giao tài sản!

Luật sư Marc bất đắc dĩ đứng lên. Khi chuẩn bị bước ra cửa y vẫn không quên khuyên đối phương. Căn cứ qui định luật pháp Mỹ, người kế thừa hợp pháp luôn có quyền kế thừa, không giới hạn thời gian. Cho nên, Lương Thần không cần lo lắng về vấn đề thời hạn. Cũng vì lý do nhỏ này, luật sư Marc mới không có thái độ nôn nóng và hối thúc.

Sau khi luật sư Marc rời khỏi, Diệp Tử Thanh không kìm nổi sự nghi ngờ trong lòng, hỏi:

- LươngThần, anh cảm thấy có vấn đề gì sao?

Cô nghĩ là Lương Thần đột nhiên từ chối ký tên, chắc hẳn có đầy đủ lý do.

- Anh chỉ cảm thấy, ông luật sư Marc này có biểu hiện nôn nóng quá, giống như y còn nôn nóng hơn anh trong chuyện muốn anh làm người kế thừa số tài sản này!

Lương Thần không thể nói ra nguyên nhân chính, nhưng hắn vẫn phải nói ra một lý do chính đáng cho ba người phụ nữ này nghe. Nhìn ánh mắt khó hiểu của Diệp Thanh Oánh, Vương Phỉ Hạm, hắn cố gắng biểu hiện nghi hoặc, giải thích:

- Không lẽ mọi người không cảm thấy kì lạ sao? Ông luật sư Marc sao lại biết tôi ở đây? Trước đó lại không gọi điện hẹn trước, trực tiếp chuẩn xác tìm đến đây?

- Cậu nghi ngờ động cơ của luật sư Marc?

Vương Phỉ Hạm có vẻ suy tư, nghe Lương Thần nói như vậy, bà cũng cảm thấy chuyện này có đôi chút kì quái. Chỉ là bà không hiểu, trong tình huống Lương Thần là người thừa kế hợp pháp, căn cứ theo trình tự qui định toàn quyền thừa hưởng tài sản của Lâm Tử Hiên, ông luật sư người Mỹ đó có thể giở trò gì được? Trực giác phụ nữ nói cho bà biết, lý do từ chối của Lương Thần không đầy đủ!

- Tôi vẫn cảm thấy đằng sau chuyện này có gì đó bất thường!

Lương Thần hàm hồ thể hiện thái độ cẩn thận của mình:

- Cho nên, tôi quyết định tạm thời hoãn lại, đợi suy nghĩ kỹ rồi tính tiếp!

Cách nghĩ của Lương Thần không thể nói là sai. Chung quy thì số tài sản cả chục tỉ cũng là vấn đề phức tạp, cho một người không có quan hệ huyết thống thừa kế, người nhà họ Lâm chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn nào đó để lấy lại “tổn thất” của gia đình. Buổi hẹn sáng nay của Lâm Tử Vũ thổ lộ dụng ý giao dịch đã đủ để chứng minh điểm này.

Có thể tưởng tượng, sau khi Lương Thần chính thức kế thừa số tài sản khổng lồ này, những phản ứng sẽ phát sinh sau đó sẽ hết sức mãnh liệt và khó có thể dự đoán trước. Cho nên đối với sự cẩn thận của Lương Thần, Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng gật đầu, có ý ủng hộ và thấu hiểu, cho dù trong lòng họ vẫn có chút nghi ngờ đối với biểu hiện vừa rồi của hắn!

Kim đồng hồ chỉ đến một giờ chiều, Lương Thần mặc áo khoác vào, đi ra khỏi nhà. Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm tiễn hắn xuống dưới lầu, nhìn hắn chui vào trong chiếc xe jeep cho đến khi xe chạy, dần dần khuất xa tầm mắt.

Niềm vui sướng khi hắn trở về, sự buồn bã vô cớ khi hắn rời khỏi, đây là cảm giác mà Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm thường xuyên nếm trải. Sau đó cho dù là vui sướng hay sầu não, cái cảm giác nhung nhớ trong lòng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng dạt dào và ấm áp.

Trên đường về Giang Vân, Lương Thần nhắm mắt ngồi ở hàng ghế phía sau. Hắn đã từng kích động, muốn đích thân đến hội quán Hoàng Triều gặp Lâm Tử Hiên hỏi cho ra lẽ. Nhưng khi bình tĩnh lại, hắn lại nghĩ, nếu như Lâm Tử Hiên cố ý truyền tin đã chết, đối phương đã có một chuẩn bị bí mật, tuyệt đối không có sai sót. Cho dù hắn đi, chắc chắn là không có kết quả mà quay về. Tại sao? Chủ tịch Lâm sao lại làm vậy? Đây là đang thử thách hắn, hay là thử thách người nhà họ Lâm? Hay là chủ tịch Lâm có ý nghĩ kì lạ muốn dùng ánh mắt của thượng đế âm thầm quan sát những chuyện sẽ phát sinh sau khi chết của mình!?

- Chú Lan, chú Hà Binh trước đây cùng làm việc với chú bây giờ có làm gì không?

Lương Thần bỗng nhiên mở mắt, nhìn Lan Kiếm đang lái xe, hỏi. Trong thời gian riêng tư, hắn đối với chiến hữu của chú Phong luôn giữ sự tôn kính của vãn bối đối với trưởng bối.

- Không, nhưng ông ta tạm thời chưa có dự tính gì!

Lan Kiếm giấu vẻ lạ thường, bình tĩnh đáp.

- Ồ!

Lương Thần nhẹ nhàng gật đầu, lại nhắm mắt. Thực tế hắn đoán ra, chú Hà Binh lúc này chắc đang là vệ sĩ riêng cho chủ tịch Lâm. Căn cứ câu trả lời của Lan Kiếm có thể thấy, đối với “cái chết” của chủ tịch Lâm, có lẽ đối phương cũng biết chuyện này. Vị chủ tịch Lâm đó lại muốn chơi trò gì nữa? Thật là không đáng, khờ khạo bị lá thư đó gạt đi biết bao nhiêu nước mắt!

Lan Kiếm thoáng nhìn chàng thanh niên trong kính chiếu hậu, sau đó trên mặt có vẻ trầm tư.

Khi xe jeep chạy đến ranh giới huyện Giang Vân, Lương Thần đã điều chỉnh tốt tâm trạng. Hắn tạm thời gác lại chuyện “chết đi sống lại” của chủ tịch Lâm, chuẩn bị tâm lý vững vàng bước vào chiến trường Giang Vân. Tết đã qua, điều này có nghĩa là thời cơ hành động của hắn đã đến.

Xe jeep chạy trên đường, đi ngang qua ngã tư đường, đoạn đường còn vài phút nữa là có thể nhìn thấy trụ sở làm việc màu xám trắng của phòng công an huyện. Nhìn thấy đèn đỏ chuẩn bị sang, Lan Kiếm từ từ phanh xe lại. Trong lúc này, một chiếc xe Audi màu đen từ phía sau không màng giảm tốc chạy vượt qua chiếc xe jeep Toyota của Lương Thần xông thẳng về phía trước.

Tiếng thắng xe nghe chói tai, một chiếc xe taxi từ đầu đường chạy ra không thắng kịp, tài xế đánh tay lái thật chặt, đạp thắng thật gắt, chiếc taxi quẹo ngang rồi quẹt qua chiếc Audi.

Cứ như là phản ứng dây chuyền, những chiếc xe taxi đi theo sau lần lượt phải ngừng lại. Chiếc xe tuần tra của cảnh sát giao thông ở cách đó không xa, dường như nhìn thấy tình hình ở ngã tư, hai vị cảnh sát giao thông xuống xe, đi nhanh tới.

Chiếc xe Audi cũng ngừng lại. Ba người đàn ông lần lượt từ cửa trước và sau xe bước ra. Trong đó người đàn ông trung niên mặc áo khoác da màu đen sau khi nhìn thấy vết xước dài trên xe, khuôn mặt vốn say xỉn ngay lập tức bừng bừng. Y cùng với hai người đàn ông khác đi đến bên chiếc taxi, không cần phân trần rồi túm lấy tài xế taxi lôi ra.

- Ranh con, qua đây nhìn xem xe của ông nội mày bị vanhư thế nào! Chó chết thật, hôm nay mày không bồi thường, xem ông nội xử lý mày thế nào!

Người đàn ông trung niên ánh mắt hung tợn nhìn dáo dác, miệng đầy hơi rượu. Đôi tay nắm lấy cổ áo của tài xế cao gầy lắc mạnh.

- Chuyện này không thể trách tôi được, là do ông vượt đèn đỏ…!

A! Anh tài xế taxi đáng thương cố gắng tranh lý, vừa mới biện minh được một câu đã bị người đàn ông trung niên ngang ngược cắt ngang bởi một cái tát tay.

- Ông mày vượt đèn đỏ thì sao? Ông mày vượt đèn đỏ là chuyện như cơm bữa!

Người đàn ông trung niên đẩy mạnh anh tài xế té xuống đất.

Sau đó nói với hai người đàn ông kia:

- Cho tên khốn này bài học đáng nhớ, chó chết thật, còn dám mạnh miệng với ông mày!

- Các ông có nói đạo lý hay không?

Hai anh chàng ngồi trên xe taxi rất tức giận hét lên, rõ ràng là ông này vượt đèn đỏ gây ra sự cố này, giờ thì hay rồi, nói ngược lại thì thôi còn đánh người.

- Lời ông nội nói chính là đạo lý! Thằng nhãi ranh, ở đây không có chuyện của chúng mày, biết điều thì cút đi xa chút. Đi về mà hỏi xem có biết ông nội Vương Hào của mày là ai hay không? Nếu muốn tìm cái chết, ông nội sẽ cho chúng mày toại nguyện.

Người đàn ông trung niên vẻ mặt hung dữ, lập tức đẩy hai chàng thanh niên nhất thời căm phẫn lùi xuống vài bước.

Hai cảnh sát giao thông đã đi tới, nhìn thấy người đàn ông trung niên thì lập tức thay đổi sắc mặt, không chỉ không ngăn chặn hành vi bạo lực, mà còn cẩn thận hô lên một tiếng “anh Hào!”

Một chiếc Audi, một chiếc Jetta, bất xê bất dịch đậu ngang đường ngay ngã tư, giao thông ùn tắc, rất nhiều xe không thể lưu thông.

- Đi xuống xem sao!

Lương Thần nói với tài xế Lan Kiếm. Sau đó đẩy cửa xuống xe. Hai người một trước một sau, rất nhanh chạy tới hiện trường. Nhìn thấy cảnh tượng bạo lực giữa ban ngày, có mặt hai cảnh sát nhưng lại thờ ơ không hành động, Lương Thần cũng không thèm tức giận. Dưới sự ra hiệu của Lương Thần, Lan Kiếm đi qua đó, chỉ là đưa tay chạm nhẹ lên cánh tay của hai người đấm đá anh tài xế, hai người đó không kìm nổi rên rỉ đau đớn, mỗi người ôm lấy cánh tay hoảng sợ lui ra.

Đi đến bên cạnh người đàn ông trung niên, Lương Thần khoanh tay, dường như rất tường tận nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, sau đó khuôn mặt không có biểu hiện gì quay sang hai cảnh sát bên cạnh nói:

- Vừa rồi ông ta vượt đèn đỏ, mà còn lái xe trong tình trạng say rượu, giờ thì giữa đám đông dùng bạo lực làm người khác bị thương, hai anh không nhìn thấy sao?

- Liên quan gì đến mày?

Hai tên cảnh sát giao thông cui đầu khom lưng đối với người đàn ông trung niên, còn khi quay qua nhìn Lương Thần, cho dù là biểu hiện hay khẩu khí cũng biến thành cục đá trong toilet vừa thối vừa cứng.

Thấy hai tên cảnh sát này không biết mình, Lương Thần cười, chỉ những người đi đường ở xung quanh nói:

- Có liên quan gì đến tôi hay không thì tạm thời khoan nói, có bao nhiêu cặp mắt ở đây đều nhìn thấy, hai anh thân làm cảnh sát, mở to mắt để cho người ta ỷ mạnh hiếp yếu, dùng vũ lực mà không quản, tự hỏi xem các anh không cảm thấy xấu hổ và thẹn với lòng hay sao?

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #308