Chương 306: Vấn Đề Công Và Tư


Đối với Lương Thần mà nói, cảnh tượng được gặp gỡ lãnh đạo cấp cao của cơ quan công an cũng không thể thay đổi được gì. Vị Bộ trưởng công an này là một Ủy viên quốc hội, là quan to cấp quốc gia cao hơn Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh thông thường, cho dù nể mặt Bí thư Lý nhã nhặn bắt tay với hắn, nói vài câu khích lệ. Nhưng e rằng chỉ là hành động trước mặt mà thôi, cảnh gặp nhau sẽ từ một góc trong trí nhớ của vị lãnh đạo cấp cao này tan biến hết.

- Tôi có chuyện hỏi cậu!

Nghe câu nói đều đều của Bí thư Lý trước khi vào thang máy, Lương Thần liền biết, sáng nay muốn đi cửa chính của khách sạn Liêu Dương quả thật có chút khó khăn.

Được nhân viên của văn phòng tỉnh ủy dẫn đến phòng nghỉ chuyên dùng cho lãnh đạo, Lương Thần ngoan ngoãn ngồi trên sofa đợi. Bí thư tỉnh ủy trăm công ngàn việc, giờ thì đang tiếp đón Bộ trưởng Đổng của bộ công an, khi nào trở về cũng chưa biết. Nhân vật nhỏ nhoi bất đắc dĩ thì không có nhân quyền.

- Đồng chí tiểu Lương, uống nước đi!

Trưởng phòng Trương bên ban tiếp đãi văn phòng tỉnh ủy rót ly nước, thân thiết đưa đến. Bà không thể không xem trọng, chỉ cần vừa rồi không bị mù, đều có thể nhìn thấy được quan hệ giữa Bí thư Lý với chàng trai trước mắt không phải bình thường.

- Cảm ơn!

Lương Thần nhìn thoáng qua người phụ nữ trung niên cực kỳ thân thiện, hai tay đón lấy ly nước lịch sự nói cảm ơn.

- Tôi họ Trương, làm việc ở ban tiếp đãi văn phòng tỉnh ủy!

Trương Thiến cười vui vẻ nói. Nhân viên bên cạnh cô bổ sung một câu:

- Đây là trưởng phòng Trương của chúng tôi!

- Chào trưởng phòng Trương!

Lương Thần vội vàng chào đối phương.

- Đồng chí tiểu Lương, Bí thư và Bộ trưởng Đổng có lẽ phải nói chuyện hơi lâu, cậu kiên nhẫn đợi một chút, có gì cần cứ việc nói với tôi, đừng ngại!

Trưởng phòng Trương cười nói.

- Cảm ơn trưởng phòng Trương!

Lương Thần đã nghĩ rồi, nếu như đợi đến trưa ngài Bí thư vẫn chưa về, vậy thì để cho mình không bị đói bụng, nhất định hắn sẽ nhờ vị trưởng phòng Trương dẫn đi tìm quán ăn.

Trưởng phòng Trương ngồi ở bên kia, thỉnh thoảng tìm đề tài để nói chuyện phiếm với Lương Thần. Đối với công việc tiếp đãi khách, trưởng phòng Trương tương đối quen thuộc, thoải mái nói hết đề tài này đến đề tài khác, luôn duy trì không khí để hai người luôn trò chuyện với nhau.

Ngoài dự kiến của Lương Thần, thậm chí khiến trưởng phòng Trương cảm thấy kinh ngạc chính là vừa mới hơn mười phút, Bí thư Lý đã trở về. Trưởng phòng Trương âm thầm làu bàu, trong lòng nghĩ chẳng lẽ trong mắt Bí thư, đồng chí tiểu Lương còn quan trọng hơn Bộ trưởng Đổng hay sao?

Trưởng phòng Trương và hai nhân viên văn phòng tỉnh ủy rời khỏi căn phòng, ở trước cửa, bànhìn thấy thư ký Đổng đang đứng đợi ở một bên, thế là đi qua đó hỏi khẽ:

- Thư ký Đổng, nói xem, tình hình thế nào rồi?

- Trương tỷ nói chuyện gì, trưởng phòng Lương hả?

Đổng Lượng nghe thấy hiểu rõ nhã ý, thản nhiên cười., khẽ đáp:

- Đó là bạn học đại học của con gái ông chủ. Có rất nhiều khả năng sẽ trở thành chàng rể hiền của ông chủ!

Ngày thường y tuyệt đối không lẻo mép như vậy, chỉ là nợ ân tình của Trương tỷ, có qua có lại mới toại lòng nhau, nên mới tiết lộ tin tức này cho đối phương. Thực tế, tin tức mà y để lộ này cũng không phải là bí mật gì quan trọng. Rất nhiều người tinh ý đã sớm thấy được điểm này!

- Hèn chi!

Trưởng phòng Trương hiểu ra, quay đầu nhìn lại căn phòng đã đóng cửa, trong lòng thầm than, có thể lọt vào mắt xanh của con gái Bí thư tỉnh ủy, lại được Bí thư xem trọng, một người may mắn như vậy, chỉ e là muốn không thăng tiến nhanh cũng không được.

Trong phòng, bí thư Lý và Lương Thần ngồi đối diện nhau. Trải qua không ít lần tiếp xúc, Lương Thần miễn cưỡng có thể thích nghi với vẻ oai nghiêm của vị quan to cấp tỉnh này rồi. Chỉ có điều, dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương, hắn vẫn cảm thấy hơi lo.

- Nói về tình hình gần đây ở Giang Vân đi!

Bí thư Lý cố ý nói chậm lại, cứ như câu nói cửa miệng khi bắt đầu nói chuyện phiếm.

Đây có giống như báo cáo công việc với cấp trên không? Trong đầu Lương Thần nghĩ, sau khi sắp xếp câu chữ, hắn chậm rãi nói:

- Bí thư Lý, qua sự quan sát của tôi và đích thân tìm hiểu trong nửa tháng sau khi nhận chức, hiện nay phòng công an huyện Giang Vân còn tồn tại vấn đề vô cùng nghiêm trọng!

Lương Thần miêu tả cho Lý Thư Hãn nghe về tình hình hàng loạt những chuyện xấu của cảnh sát công an huyện Giang Vân. Sau khi nghe đến câu “tham lam, mềm yếu, ăn với uống”, Lý Thư Hãn bất chợt nhíu mày, và sau khi nghe tiếp đến chuyện dưới sự ra lệnh của Lương Thần, đa số các nhân viên cảnh sát bằng mặt không bằng lòng, sau cùng chỉ còn lác đác vài người ra làm nhiệm vụ, mà ngay cả vài người này trong những thời khắc mấu chốt cũng từ chối phục tùng mệnh lệnh, đôi mắt Lý Thư Hãn lập tức hiện lên vẻ tức giận. Bất kì lãnh đạo lớn ở cơ quan nào cũng đều kị nhất là cấp dưới không phục tùng mệnh lệnh chứ đừng nói đến hành vi ngang nhiên chống lại mệnh lệnh như vậy.

- Cậu tính làm thế nào?

Bí thư Lý ngắt ngang câu nói của Lương Thần, đôi mắt nhìn vào đối phương trầm giọng hỏi.

- Tôi chuẩn bị tiến hành chỉnh đốn nhân sự qui mô lớn đối với cơ quan!

Lương Thần thành thật nói ra ý nghĩ của mình, sau cùng bổ sung nói rõ:

- Suy nghĩ này đã nhận được sự đồng ý và ủng hộ của lãnh đạo huyện Ủy và Ủy ban nhân dân huyện!

- Có nhiệt tình, có quyết đoán là cần thiết, nhưng cũng phải chú ý, không thể nôn nóng quá!

Nhân viên biên chế ở phòng công an huyện Giang Vân muốn trong một lúc thực hiện mục đích hoàn toàn thay đổi là không thể được. Về phương án chỉnh đốn nhân sự mà Lương Thần đề cập đến, trước đó Lý Thư Hãn đã được nghe từ Lý Minh Dương. Tại huyện nhỏ như huyện Giang Vân, phương án của Lương Thần tốn kém không ít, nếu xử lý không tốt, rất dễ dẫn đến những phiền phức về vấn đề công và tư..

- Bước đầu dự tính, thông qua đợt tuyển chọn nhân viên công vụ tháng ba, cố gắng thu hút những đối tượng có tố chất cao như sinh viên tốt nghiệp trường cảnh sát, sinh viên tốt nghiệp đại học. Ước tính số lượng tuyển chọn có thể chiếm một phần năm tổng số nhân viên biên chế toàn phòng. Đồng thời, phòng công an huyện dựa vào chế độ hợp đồng tuyển dụng để tuyển nhận những quân nhân xuất ngũ làm cảnh sát chủ chốt để bù đắp cho trường hợp không đủ nhân lực trong thời gian đầu!

Lương Thần không chút hoang mang đáp.

- Cứ làm như cậu đã nói.

Lý Thư Hãn gật đầu, y thấy được, cũng nghe được, đốii phương quả thật là đã có tính toán trước, có sẵn mục tiêu. Thoáng nhìn chàng thanh niên có khí phách, nóng lòng muốn thử, trong lòng bất chợt cảm thấy vui, dừng chút lại nói:

- Liên quan đến công việc thì tạm thời nói đến đây, tiếp theo, nói thử xem vấn đề cá nhân của cậu!

Vấn đề cá nhân? Trong lòng Lương Thần nhảy dựng, cũng tạm ổn, không phải vấn đề chuyện riêng tư. Thông thường mà nói, lãnh đạo nhắc đến “chuyện riêng tư” là chỉ vấn đề hôn nhân.

- Lâm Tử Hiên, qua đời rồi!

Bí thư Lý có vẻ hoài niệm, giọng nói có chút thương cảm. Tin tức Lâm Tử Hiên qua đời đã lan truyền khắp thủ đô. Tuy là y đoán trước với tình trạng sức khỏe của Lâm Tử Hiên sẽ không kéo dài được bao lâu, nhưng nghe được tin đối phương qua đời sớm như vậy vẫn khiến y cảm thấy kinh ngạc.

Lương Thần yên lặng không nói gì. Hắn không biết chủ tịch Lâm quá cố và bí thư Lý có quan hệ thế nào, nhưng từ biểu hiện sắc mặt của bí thư Lý, dường như giữa hai người họ cũng có chút giao tình.

- Theo di chúc ông ta đã lập, giờ cậu đã trở thành người thừa kế hợp pháp số tài sản hàng chục tỉ rồi!

Lý Thư Hãn đứng lên, thong thả bước đến phía cửa sổ, khẽ thở dài nói:

- Tên của cậu đã được lan truyền khắp thủ đô. Điều này đối với cậu chẳng phải điều gì tốt lành!

- Tôi!

Lương Thần há miệng, rồi chỉ nói một từ tôi thì không nói tiếp nữa, đột nhiên, hắn không biết nói tiếp như thế nào cho thích hợp. Thật sự hắn rất muốn nói, ở thủ đô truyền hay không truyền tên của hắn, liên quan gì đến hắn, cả đời hắn lăn lộn thế nào cũng chẳng thể đến thủ đô!

- Chủ yếu là những người nhà họ Lâm có nhiều ý kiến về cậu. Với khả năng hiện nay của cậu, nếu phải đối phó thì e là rất khó!

Lý Thư Hãn trầm ngâm một hồi, dường như đang đắn đo suy nghĩ câu từ, một lúc sau lại nói:

- Nếu có chuyện gì khó xử, hãy nói với Hinh Đình. Đương nhiên, chú Lương của cậu có lẽ cũng có thể giúp, nhưng dù kết quả thế nào, sau này cậu sẽ gặp không ít rắc rối!

- Cảm ơn chú Lý, tôi sẽ cẩn thận ứng phó!

Lương Thần nghe được điều gì đó từ phía đối phương, mà những điều này nhanh chóng gắn kết với chuyện sáng nay gặp gỡ Lâm Tử Vũ. Sau khi nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng, hắn nháy máy nói:

- Cùng lắm thì, tôi đem mấy chục tỉ đó quyên góp hết cho thanh tịnh!

- Cậu đành lòng thật sao?

Lý Thư Hãn nhìn chàng thanh niên phát ngôn nông nổi, mỉm cười nói.

- Tôi lén để lại một ít, rồi đem số còn lại quyên góp hết!

Đón nhận ánh mắt như cười như không của đối phương, Lương Thần thiếu tự tin, cười mỉa mai nói.

- Con người sống ở đời, một thứ là quyền, một thứ là tiền, chẳng ai không thích!

Lý Thư Hãn không kìm nổi bật cười, đưa tay chỉ Lương Thần nói:

- Cho nên, không cần cảm thấy ngượng ngùng, cậu cứ giữ lại hết, đó cũng là tất nhiên thôi!

- Tí nữa tôi phải dùng cơm chiều với Bộ trưởng Đổng, cậu cứ tự nhiên!

Công và tư, những gì cần nhắc cũng đã nhắc rồi, ngài bí thư đại nhân vì còn phải xã giao nên cũng không tiếp tục tán dóc với Lương Thần, phất phất tay ra hiệu Lương Thần có thể đi.

Lương Thần ước gì mau chóng rời khỏi, nói câu “Tạm biệt chú Lý” liền vội vàng đẩy cửa đi ra. Bên ngoài, thấy Lương Thần đi ra, trưởng phòng Trương và thư ký Đổng tươi cười đưa tiễn, cho đến khi bóng dáng của Lương Thần biến mất trong thang máy.

Lương Thần đón xe về khu Liên Hoa. Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh đang ngồi trên sofa xem tivi, Vương Phi Điện Hạ vẫn đang hóa thân thành một bà nội trợ bận rộn nấu bữa cơm chiều trong bếp. Nhìn thấy Lương Thần trở về với vẻ mặt kì lạ không biết là đang vui hay đang buồn, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh nhìn nhau, rất hiểu ý nhau cả hai cũng không hỏi lời nào, chỉ là cười nói:

- Về rồi à, rửa tay chuẩn bị ăn cơm, chỉ đợi anh thôi!

Trong bữa cơm chiều, Lương Thần không kiên nhẫn, ăn một ít rồi huyên thuyên kể tường tận về chuyến đi lúc sáng đến khách sạn Liêu Dương.

- Không tệ mà, giờ anh Thần nhà mình đã trở thành nhân vật trung tâm, ai nhìn cũng thích, hoa gặp hoa nở!

- Diệp Tử Thanh thoáng nhìn hắn, giọng trêu chọc, sau đó đưa tay đẩy đẩy tay Lương Thần, rất tò mò nói:

- Nói xem, cô Lâm Mi Mi gì đó trông như thế nào, xinh đẹp lắm phải không?

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #306