Ngay cách chỗ hắn không xa, Lăng Tư Vũ và Lý Băng trò chuyện vui vẻ. Bên hai cô tụ tập mấy người nam nữ quần áo gọn gàng ngăn nắp, trong đó có hai vị bác sĩ. Ánh mắt họ không hề che giấu mà nhìn hai cô Lăng, Lý đầy ẩn ý. Không nghi ngờ gì nữa, trong số đông đảo bạn học, Lăng Tư Vũ và Lý Băng là hai người xuất sắc nhất, là mục tiêu mơ ước của mọi người đàn ông.
Lương Thần không khỏi nhớ tới một câu lưu truyền trên mạng:”Không có việc gì chia rẽ bạn học, chia rẽ một đôi chỉ có thể là một đôi”.
Lần này người đứng ra tổ chức ông chủ Dương Kiếm mời các bạn học đi vào hội trường chính. Hơn hai mươi bạn học cùng ngồi quây quần xung quanh ba cái bàn ăn. Lương Thần vẫn đang ngồi yên ở chỗ cũ. Lăng Tư Vũ và Lý Băng chờ vài bạn học nam nữ rồi chủ động đi lại ngồi xuống cạnh hắn, trong số đó có cả Ngô Văn và Vu Dương. Điều này làm hắn vô cùng chán ghét.
Dương Kiếm vẫn giữ vẻ hào sảng như trước, nhưng chỉ nói mấy câu đơn giản. Mọi người nhiệt liệt vỗ tay sau khi y tuyên bố nhập tiệc, chính xác mà nói là y tuyên bố nâng ly khai vị.
Sau khi tuyên bố xong, Dương Kiếm tự nhiên ngồi xuống cạnh Lương Thần. Ở phía bên phải Lương Thần theo thứ tự lần lượt là Lý Băng, Lăng Tư Vũ và một người bạn học rất xinh đẹp, đang tận lực tiếp đãi Ngô Văn, Vu Dương và một bạn học nam khác tên là Sài Tuấn.
Đối với người bạn học này, Lương Thần có ấn tượng rất sâu đậm. Nguyên nhân là do Sài Tuấn thời trung học đã từng theo đuổi Lăng Tư Vũ. Nhân lúc tan học hoặc nghỉ trưa đều quanh quẩn bên cạnh Lăng Tư Vũ và Lý Băng. Thường là sau khi hắn đi ra nhà vệ sinh trở lại thì hay bị Sài Tuấn chiếm mất chỗ ngồi. Lăng Tư Vũ, Lý Băng thường không nói không rằng. Sài Tuấn diện mạo không tồi, chỉ có điều tính khí hơi khác thường, rất dễ làm người khác bực mình.
Rượu và thức ăn được đưa lên, Dương Kiếm đứng lên trước mời một ly rượu, được tất cả bạn học hưởng ứng. Dù sao đi nữa, cuộc gặp mặt bạn học cũ lần này đều do ông chủ Dương đứng ra tổ chức. Hơn nữa mọi chi phí cũng là do Dương Kiếm đài thọ. Và giống như vai trò lớp phó năm đó, lời kêu gọi của Dương Kiếm rất có ảnh hưởng.
Sau đó là các hoạt động tự do. Quanh ba bàn tiệc, các bạn học nam nữ nâng ly chúc tụng. Rượu vào lời ra, mọi người trở nên mạnh bạo hẳn, bàn luận sôi nổi về các chủ đề xoay quanh: thăng chức, đề bạt, xuất ngoại, cưới vợ, lấy người giàu có, mở công ty, mua xe…
Bất luận là có khoe khoang thêu dệt thêm hay là có thực thì trong lòng mọi người đều có suy nghĩ giống nhau. Đã là gặp mặt bạn học cũ thì thà rằng có khoác lác đôi chút, bất kể làm thế nào cũng không thể để mất mặt, không thể để người khác xem thường được. Cách bàn mình không xa, Lương Thần có thể nghe rõ phía sau mình có người bạn học tham gia thị trường chứng khoán ở Mỹ. Câu chuyện xoay quanh đề tài đó, miệng không ngừng thốt ra một ít từ tiếng Anh, cuối cùng rất thản nhiên tổng kết một câu: “Sự thật là như vậy”. Một vị khác nhanh chóng tiếp lời, nói về các nước Châu Âu, bàn luận về nhân văn, về nghệ thuật, về văn hóa Rome. Cạnh đó có một vị đã từng qua châu Úc, không có cơ hội nói liền vò đầu bứt tai.
-Các bạn học của chúng ta không ít người có năng lực nhỉ?
Một bạn học nữ có đôi mắt đào hoa, cách ăn mặc thời thượng nhìn lướt về phía sau, mỉm cười nói:
- Bàn bên kia có tới ba bốn bạn đi du học ở nước ngoài luôn kìa.
-Ánh trăng ngoại quốc chưa chắc so được với đèn nhà.
Dương Kiếm mặt đỏ bừng, tửu lượng y không tồi nhưng chẳng qua là do dễ thể hiện lên trên mặt mà thôi. Ông chủ Dương tỏ vẻ rất phản cảm đối với mấy bạn học đang khua môi múa mép ở phía sau.
-Muốn nói thì phải để cho ông chủ Dương của chúng ta nói kìa.
Ngô Văn và Dương Kiếm thì trái ngược nhau. Càng uống nhiều thì Ngô Văn mặt càng trắng bệch ra. Vừa rồi gã và đối phương liều mạng làm mấy ly, cơ bản là ngang tài ngang sức, không ai địch lại được ai. Gã cố ý chậc chậc nói:
- Hiện tại thuốc bổ tráng dương tiêu thụ rất chạy trên thị trường. Ông chủ lớn Dương tài sản chắc phải lên tới mấy trăm triệu nhỉ?
-Hàng tỉ phú thì tôi không dám nghĩ đến, nhưng khoảng tám trăm triệu thì tôi có thừa.
Mỗi người đều có ước muốn được khoe khoang, Dương Kiếm cũng không ngoại lệ. Trên thực tế, y tổ chức cuộc gặp mặt các bạn học bên trong cũng có nguyên nhân này.
Lời nói của Dương Kiếm thốt ra thì cô gái bạn học hồi nãy tên Hồ Tinh không khỏi liếc đôi mắt đa tình về phía y. Hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi đã có gần một tỷ, trong số bạn học, đó phải xem là một nhân tài kiệt xuất.
Ngô Văn và Vu Dương bĩu môi, trên mặt có chút ghen tỵ. Bọn họ thật sự không nghĩ tới chuyện, thằng nhãi Dương Kiếm chưa từng học đại học, ra đời kinh doanh buôn bán, dựa vào kinh doanh mặt hàng dược liệu thuốc bổ mà trong vòng năm sáu năm đã thu được kết quả như vậy.
-Quả xứng danh ông chủ lớn Dương.
Lý Băng và Lăng Tư Vũ nhìn Dương Kiếm cười nói. Dương Kiếm tự mình nói ra số tài sản của mình, đủ để mọi người lác mắt, đương nhiên hai cô gái cũng không ngoại lệ.
Lăng Tư Vũ và Lý Băng đều sống ở nơi khác. Chồng Lăng Tư Vũ là con trai của Phó chủ tịch thành phố tỉnh Liêu Đông. Lý Băng lại lấy một ông chủ doanh nghiệp nước ngoài. Hai cuộc hôn nhân đều được cho là viên mãn. Trong số các bạn học, họ cũng là những người rất được ngưỡng mộ.
Sài Tuấn tốt nghiệp đại học sau đó được giữ lại làm giảng viên. Vu Dương cũng là Giám đốc một công ty. Nhắc tới nơi làm việc của Ngô Văn, Vu Dương cố ý nói câu:
- Trong số các bạn học chúng ta, dường như không nhiều người đi theo con đường chính trị thì phải? Nghe nói Ngô Văn có con đường làm quan rộng mở, vừa mới cưới vợ, lại được Chủ tịch huyện muốn đưa lên làm thư ký riêng, có thể nói là song hỷ lâm môn nhỉ?
-Thật vậy à, vậy thì chúc mừng Ngô Văn.
Lăng Tư Vũ và Lý Băng nao nao, sau đó cười và nói câu chúc mừng. Hai cô đều làm việc ở cơ quan, đối với con đường thăng quan tiến chức đều hiểu rất rõ. Thư ký riêng của Chủ tịch huyện, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì qua hai ba năm có thể được bổ nhiệm lên đến Chủ tịch thị trấn chứ không phải chuyện đùa.
-Cảm ơn, cảm ơn.
Ngô Văn giả vờ giả vịt, cực lực che giấu sự đắc ý trong lòng. Gã không bì được với khối tài sản của Dương Kiếm, nhưng dựa vào thế lực bên nhà vợ mà có được tương lai tiền đồ rất sáng lạng.
-Đúng rồi, vậy còn Lương Thần đang làm ở đâu?
Một cô gái có đôi mắt đẹp đặt câu hỏi. Tham gia cuộc gặp gỡ với mọi người, cô từ đầu đến cuối đều để ý đến người bạn học đẹp trai nhất bọn. Ở thời trung học, mỗi khi nhìn thấy cậu ta đánh bóng rổ xong mồ hôi ướt đẫm, cởi trần lộ ra bộ ngực cường tráng khỏe mạnh, trong lòng cô không khỏi xao động. Chỉ có điều sau vài lần chủ động tiếp xúc, thấy cậu ta cũng không biểu lộ ý gì, cảm xúc của cô cũng dần dần nguội lạnh.
-Mình công tác ở phòng công an huyện.
Lương Thần trả lời đơn giản. Làm người phải khiêm tốn, ông chủ Dương so với hắn thì hơn gấp ngàn vạn lần, hiện trạng của hắn không đáng để nhắc tới.
Vu Dương mỉm cười khinh miệt.
- Lúc đầu là ở huyện chúng ta, sau đó được điều đến Giang Vân.
Lương Thần cười nói. Bắt gặp vẻ mặt nghi hoặc của Lý Băng, Lăng Tư Vũ, hắn không thể không nói rõ hơn:
- Giang Vân là một huyện của thành phố Liêu Dương. Nếu đi xe mất khoảng bốn năm giờ.
-Đi xa nhà như vậy thật là phiền phức. Vậy bạn sống ở đâu?
Lý Băng lắc đầu nói, Lăng Tư Vũ và Dương Kiếm cùng có vẻ mặt khó hiểu. Nếu là điều đến một thành phố tốt thì không nói làm gì, đây lại là một huyện, vậy là sao?
-Không có cách nào khác, yêu cầu công việc phải thế thôi.
Lương Thần lập lờ đáp.
-Mình nhớ là bạn đã từng nói, nguyện vọng lớn nhất của bạn là làm công an. Bây giờ xem như là lý tưởng đã thành sự thật.
Lăng Tư Vũ chớp đôi mắt đẹp, nói không rõ ý, nhìn về phía Lương Thần mỉm cười.
-Trên thực tế, sau khi đã làm công an thì thấy cũng không hứng thú lắm.
Lương Thần cảm thấy hơi ngạc nhiên nhìn cô gái nói:
- Giữa lý tưởng và sự thật, có khi sự thật kém xa so với lý tưởng.
-Nghe bạn nói như vậy, dường như bạn không vui với công việc của mình?
Lý Băng dường như nhớ tới điều gì, liền hỏi:
-Vừa rồi ở dưới lầu, bạn có nói câu: “khoa trương, đánh không thắng, đuổi không kịp…”.
-Đúng vậy, công an địa phương ở huyện Giang Vân danh tiếng quá kém, thật sự làm cho người ta đau đầu.
Lương Thần thuận miệng đáp.
-Hao tâm tổn trí là chuyện nhỏ, bạn à. Thành thật mà nói, có lý tưởng hay không thì dù làm công an cũng không được tốt lắm. Nhưng nói thế nào đi nữa thì đó cũng là trong biên chế nhà nước, tiền lương và phúc lợi cũng không ít.
Ngô Văn mặt tỏ vẻ ưu thế hơn người, giọng nói cũng có phần của kẻ bề trên.
Nhìn thấy vẻ mặt của đối phương như vậy, Lương Thần cười cười không nói. Hắn thật sự không muốn so đo. Nếu biết cuộc gặp gỡ bạn học cũ mà như thế này, hắn tuyệt nhiên đã không đến. Hắn đứng lên, nói với Dương Kiếm:
- Mình đi toalet.
Sau khi Lương Thần đi khỏi, Dương Kiếm nhìn Ngô Văn với ánh mắt khó chịu, miệng hừ một tiếng:
-Ngô Văn, tôi khuyên cậu nên chú ý khi nói chuyện. Đừng tưởng rằng mình là thư ký riêng của Chủ tịch huyện mà muốn làm gì cũng được.
- Ông chủ Dương, những lời cậu nói tôi không thích nghe chút nào.
Ngô Văn không tỏ ra tức giận, giơ hai tay cười nói:
- Tôi vừa rồi nói như vậy chỉ có ý tốt thôi. Tôi lo lắng cho bạn học Lương Thần vì kiên trì theo đuổi giấc mộng thời thơ ấu, với tinh thần trọng nghĩa và thuần khiết quá mà quên mất bát cơm. Người có khả năng xem xét vấn đề mà lại làm một công an thường, làm gì phải ra bộ thanh cao rồi một mặt lại biểu hiện hận đời?
- Đúng vậy, nói như vậy thật là đúng quá.
Vu Dương ở bên cạnh phụ họa thêm.
Lăng Tư Vũ và Lý Băng đều không nói gì. Các cô tuy đều cảm thấy từ ngữ Ngô Văn dùng có chút châm chích, nhưng các cô cũng giữ lập trường, không tiện mở miệng nói gì cả. Hiện trạng xã hội bây giờ như thế, người thích nghi tốt có thể chê bai người thích nghi kém, mà người thích nghi kém cũng tự thấy mình thua kém một bậc. Lương Thần lấy cớ đi toalet, chắc là cũng muốn tạm giảm bớt tình trạng quẫn bách của mình mà thôi.
Đúng lúc này có một người đàn ông trung niên có vẻ thông minh lanh lợi bước tới. Ánh mắt ông ta lướt một vòng quanh bàn tiệc, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Chú Hai.
Ngô Văn đứng lên, hướng về phía người đàn ông giơ tay lên. Người đàn ông nghe tiếng gọi liền nhìn lại, rồi hơi ngẩn ra, sau đó hướng về phía gã bước tới.
- Tiểu Văn, sao cháu tới đây? Cũng không nói trước với chú Hai một tiếng.
Người đàn ông trung niên nói xong, ánh mắt đảo qua một lượt rồi cười nói:
- Các anh chị họp mặt bạn học cũ hả? Hóa ra đây là các bạn học của cháu.
- Cháu gọi điện thoại cho thím, nghe thím nói đêm nay chú có khách quan trọng nên không muốn phiền chú.
Ngô Văn cười đáp.
- Đúng vậy, đêm nay Bí thư Huyện ủy Lý, Chủ tịch huyện Lục mở tiệc chiêu đãi khách đầu tư từ Hong Kong đến.
Người đàn ông trung niên trên mặt thể hiện vẻ hiểu chuyện. Tuy nhiên một lát sau, ông ta bỗng liên tưởng đến điều gì, liền giữ chặt cánh tay cháu trai, vội vàng nói:
- Trong số các bạn học của cháu có ai là Trưởng phòng Lương không? Trưởng phòng Lương có phải bạn học của cháu không?
Ngô Văn bị chú Hai hỏi dồn, không hiểu ra làm sao liền đáp:
- Trưởng phòng Lương nào ạ? Không có chú ạ.
- Cái gì vậy, rõ ràng nhân viên phục vụ có trông thấy Trưởng phòng Lương bước vào đây mà.
Người đàn ông trung niên vuốt cằm, trên mặt tràn ngập sự hoang mang.
- Ngài nói Trưởng phòng Lương có phải người kia hay không? Tên là Lương Thần?
Lý Băng nhanh nhẹn hỏi, phản ứng của cô nhanh hơn hẳn mọi người ở đây. Khi nghe ông ta nói ba chữ “Trưởng phòng Lương”, trí nhớ của cô theo bản năng liên tưởng ngay đến Lương Thần. Đương nhiên điều này thuần túy là do trực giác của cô. Cô vốn cho rằng trực giác của mình rất chuẩn.
- Đúng, đúng, đúng.
Người đàn ông trung niên gật gật đầu lia lịa, vẻ mặt lộ ra niềm vui bất ngờ, nói.
- Lương Thần chính là Trưởng phòng Lương, cháu biết cậu ấy à?
- Vừa mới vào toalet.
Lý Băng giật mình đáp. Tuy đã có dự cảm nhưng đến khi người đàn ông trung niên khẳng định điều đó, cô không kìm được giật mình.
Lăng Tư Vũ và Lý Băng có phản ứng không khác nhau lắm, nhưng Ngô Văn và Vu Dương rõ ràng là ngạc nhiên giống như là mắc nghẹn trứng gà trong cổ họng.
- Chú ở đây chờ anh ta.
Người đàn ông trung niên mừng rỡ nói, sau đó đứng một bên xoa xoa hai tay, điệu bộ dường như đang rất kích động.
- Chú Hai, Lương Thần là Trưởng phòng công an à?
Một lúc lâu sau Ngô Văn mới có phản ứng.
- Đúng vậy.
Người đàn ông trung niên gật đầu, nhìn đám người Ngô Văn nhiệt tình nói:
- Chú không nghĩ các cháu và Trưởng phòng Lương là bạn học. Thật là tốt quá, bữa tiệc đêm nay bất kể ít hay nhiều toàn bộ là miễn phí.
- Phó Trưởng phòng ư?
Vu Dương thái độ hoài nghi hỏi một câu, có đánh chết gã cũng không tin Lương Thần mới hai lăm tuổi đã là nhân vật số một của phòng công an huyện. Phó trưởng phòng đã khó nói gì đến Trưởng phòng.
- Bí thư Đảng ủy, Trưởng phòng phòng công an huyện Giang Vân
Người đàn ông trung niên nhìn đối phương với chút kinh ngạc. Trong suy nghĩ nghĩ rằng Trưởng phòng Lương thật là khiêm tốn, chả bù cho người bình thường. Tại cuộc họp mặt bạn học cũ mà không hề nói một chút gì về chức vụ của mình, thật là chuyện lạ lùng.
Lăng Tư Vũ và Lý Băng trao đổi ánh mắt bàng hoàng kinh ngạc với nhau. Trưởng phòng công an huyện? Đó thực sự là một chức vụ lãnh đạo, có quyền hành thực sự. Ngô Văn và Vu Dương lập tức im miệng, nhớ lại những lời nói ẩu tả vừa rồi của mình, hai người trên mặt không khỏi đỏ lên rần rần.
Lương Thần rửa tay xong xuôi, nhìn lại mình trong gương, trong người cảm giác hơi say. Hắn nhún vai, đi ra khỏi toalet. Trở lại phòng họp mặt, Lương Thần bỗng nhiên cảm thấy không khí xung quanh có gì khác lạ. Cả Lăng Tư Vũ, Lý Băng, Hồ Tinh ba cô bạn học lẫn bốn người Dương Kiếm, Sài Tuấn, Ngô Văn, Vu Dương đều nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc.
Đồng thời hắn cũng chú ý tới một người đàn ông trung niên đang đứng ở cạnh bàn, mặt tươi cười nhìn hắn. Theo hắn biết, đây chính là ông chủ Ngô của khách sạn Thiên Thành.
- Trưởng phòng Lương, cậu đến sao không nói một tiếng?
Ông chủ Ngô đi trước một bước, hướng về phía Lương Thần nhiệt tình nói.
Nghe cách xưng hô như vậy, Lương Thần lập tức hiểu ngay tại sao mọi người lại có vẻ mặt khác thường như vậy. Hắn giơ tay về phía ông chủ Ngô, mỉm cười nói:
- Chỉ là hội họp của bạn học cũ thôi mà, không dám làm phiền ông chủ Ngô.
- Trưởng phòng Lương, sao cậu lại khách khí như vậy?
Ngô Đại nắm lấy tay đối phương, vẻ mặt hết sức nhiệt tình, nói:
- Cậu đã đến, đó là niềm vinh hạnh cho lão Ngô này. Đêm nay bất kể như thế nào thì bữa cơm này tôi xin được mời.
- Như thế thì thật là xấu hổ.
Lương Thần cười chỉ qua Dương Kiếm đang đứng bên cạnh:
- Tôi là bạn học của vị này. Anh ta là một tỷ phú. Chúng ta nhất định nên để anh ta trả thôi.
- Bất luận thế nào cũng xin được miễn phí! Trưởng phòng Lương, bên kia tôi đang có khách phải tiếp, không quấy rầy cậu nữa. Chúc cậu ăn uống ngon miệng. Thế này vậy, tôi xin mời cậu hai ly.
Ngô Đại cũng rất nhanh ý, biết đối phương đang họp mặt bạn cũ, vậy nên nhanh chóng biểu đạt thành ý của mình rồi rời đi.
- Được nhỉ, Trưởng phòng Lương giấu thân phận giỏi lắm.
Dương Kiếm giơ tay đấm vào vai Lương Thần rồi cười nói:
- Đã tụ họp với nhau cả nửa ngày mà không biết gì về bạn cả. Tiểu Tử, bạn cố ý giả vờ giả vịt mãi sao?
Lương Thần cười không nói, vừa ngẩng đầu lên đã thấy các cô gái trong đó có cô gái tên Hồ Tinh đang nhìn xoáy về phía mình, ánh mắt như có điện.
Giọng Lý Băng vang đến tai hắn:
- Với bạn học cũ mà còn che che giấu giấu. Trưởng phòng Lương, bạn có cảm thấy mình nên bị phạt ba ly không?
- Đúng rồi đó.
Dương Kiếm giật lấy cái ly trong tay Lương Thần, không chút khách khí rót đầy rượu vào ly.
- Có cần thiết phải như vậy không?
Lương Thần cười gượng nói:
- Ba ly thì quá nhiều, chỉ nhận một ly thôi.
- Vậy thì một ly.
Lý Băng nhanh nhảu cười nói.
Nhìn Lương Thần ngửa cổ tu ly rượu trắng một hơi, Lăng Tử Vũ và Lý Băng không khỏi vỗ tay tán thưởng. Nhận thấy vẻ xấu hổ của Ngô Văn, Vu Dương, Dương Kiếm không khỏi hả giận, lại rót một ly rượu nói:
- Mọi người cùng đến nâng ly nào.
Không lâu sau, ông chủ Ngô của khách sạn Thiên Thành quả nhiên bưng ly rượu tới. Ông ta không tới một mình mà còn có vài người đàn ông trung niên ra dáng lãnh đạo. Lương Thần thấy thế lập tức đứng lên, hướng về phía hai người vừa đến, hơi cúi người nói:
- Bí thư Lý, Chủ tịch huyện Lục.
- Ồ, nếu không phải vừa rồi ông chủ Ngô trong lúc vô ý tiết lộ thì đúng là tôi và Chủ tịch huyện Nhất Minh không thể nào gặp được cậu.
Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt cười cười chìa tay ra bắt tay đối phương. Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh và vài lãnh đạo Huyện ủy cũng vây lại xung quanh hắn. Thấy tình thế như vậy, đám người Ngô Văn, Vu Dương vội vàng đứng sang một bên, nhường chỗ cho các vị lãnh đạo. Ngô Văn tuy là thư ký riêng của Chủ tịch huyện, tuy đây là huyện Tây Phong, nhưng gặp được Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện, y theo thói quen mà chỉnh đốn lại mình cẩn thận.
Khi thấy một đám người bước vào chiếm lấy một bàn tiệc, các bạn học nữ ở hai bàn còn lại rất kinh ngạc. Tuy nhiên họ liền xác định rõ ràng thân phận của những người này và mục đích họ tới đây. Nhìn thấy lãnh đạo huyện bắt tay Lương Thần với vẻ thân thiết, ngay cả người tối dạ nhất cũng có thể nhận ra được bạn học cũ Lương Thần có vai trò như thế nào đối với vị kia.
Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt, Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh cũng không ở lại lâu. Tuy nhiên hai nhân vật số một này và Lương Thần đều rất nể tình nhau mà cùng uống một ly. Khi các vị lãnh đạo huyện đi rồi, đám nam nữ bạn học không hẹn mà cùng chăm chú nhìn Lương Thần:
- Bạn đúng là Trưởng phòng Lương?
Dương Kiếm tuy là ông chủ lớn có tiền nhưng đã có con cái. Mà Trưởng phòng công an tuổi còn trẻ kia thật là xứng danh với người đàn ông độc thân. Không ai không biết rõ, Trưởng phòng công an huyện hai mươi lăm tuổi, tiền đồ xem ra rất rực rỡ. Nhất là các cô gái chưa kết hôn, gần như các cô đều không khỏi mơ mộng.
Lợi thế, chữ này mỗi người đều không muốn thừa nhận, nhưng nếu là nghiêm khắc nói tiếp thì mỗi người, bao gồm Dương Kiếm, Lý Băng, Lăng Tư Vũ, thậm chí cả Lương Thần đều ít hoặc nhiều đã có “lợi thế”. Nhân vật ưu tú xuất sắc theo bản năng mà biểu lộ ra ngay hoặc thích chờ đợi để tận hưởng thái độ của mọi người. Hứng chịu thái độ thông cảm, thương hại của các bạn học cũ, hoặc là lãnh đạm, nhưng tuyệt đối là thái độ bình thản. Tổng kết lại đó là chính là một loại của “lợi thế”.