Lần thứ hai trong buổi chiều cùng ngày, Lương Thần và Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm cùng bước đi trên con đường ra cổng. Lan Kiếm vẫn giữ thân phận lái xe như trước kia, vội mở cửa chiếc xe Toyota đã hơi cũ, đưa Trưởng phòng Lương rời Liêu Dương đến Tây Phong. Sau khi đưa Lương Thần về đến nhà, Lan Kiếm trực tiếp lái xe hướng về phía xã Hòa Bình.
Dường như có linh cảm giống nhau, đang ngồi ở ghế, Lan Nguyệt bấm chuyển kênh truyền hình liên tục, vẻ mặt có vẻ chán chường. Bỗng nhiên cô dỏng tai lên, sau đó đứng lên hướng về cửa bước hai bước.
Âm thanh chìa khóa mở cửa vang lên, sau đó có tiếng cửa bị kéo ra, một người đàn ông còn trẻ tuổi bước tới. Lan Nguyệt mắt lập tức sáng ngời, hân hoan reo lên một tiếng, sau đó nhảy bổ lên quấn lấy người đối phương như con bạch tuộc.
-Nặng quá, nặng quá!
Lương Thần tự nhiên ôm lấy mông cô gái, cảm nhận được cô gái thật sự không muốn rời xa mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, ôm lấy Lan Nguyệt xoay hai vòng, miệng cười trêu chọc.
-Bản cô nương thân hình thon thả vậy mà anh dám chế nhạo em? Em cắn chết anh!
Lan Nguyệt giả bộ tức giận, hé cái miệng nhỏ nhắn cắn hắn một cái trên mặt.
-Em cắn anh thật hả?
Lương Thần dở khóc dở cười buông thân hình mềm mại của cô gái ra, sau đó nhéo vào má cô một cái, lúc này mới thay giày đi vào phòng khách.
-Con về rồi à?
Sớm nghe tiếng ồn ào, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa lần lượt từ phòng bếp và phòng ngủ đi ra. Cả suy nghĩ hai người không hẹn mà gặp, tạo cho Lan Nguyệt và đứa con của họ có một cơ hội gặp mặt thân mật.
-Ba, mẹ.
Lương Thần bước tới, ôm cha và mẹ hôn một cái rõ to rồi cười hì hì nói:
- Đứa con bảo bối của ba mẹ đã về nhà. Thế nào, ba mẹ bất ngờ chưa? Ba mẹ vui chứ ạ?
- Niềm vui hàng ngày là hơn cả, niềm vui bất ngờ thì kém xa.
Hàn Yến Hoa vỗ vỗ hai má có chút gầy yếu của con, không đồng ý nói:
- Mẹ và ba con có Tiểu Nguyệt rồi, con có về cũng xếp hàng sau thôi.
-Thôi rồi, con thành người thừa rồi.
Nhìn thấy cô bé bên cạnh che miệng cười, Lương Thần giả vờ cả giận nói:
-Còn dám vui sướng khi người gặp họa. Anh xem thế nào rồi em cũng bị quả báo.
Nói xong, hắn nhe nanh, giương vuốt phô trương thanh thế.
-Cô cứu cháu.
Lan Nguyệt cười trốn sau lưng Hàn Yến Hoa, le lưỡi làm mặt quỷ trêu Lương Thần.
-Con nghỉ ngơi một chút đi, ba đi nấu cơm cho con ăn.
Lương Hướng Đông nhìn cảnh cả nhà vui vẻ hòa thuận, trên mặt tươi cười, hướng về phía con mình nói:
- Lát nữa chúng ta uống mấy chén nhé.
Lương Thần gọi điện thoại di động cho Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh báo tin đã trở về bình an. Tối đến, mọi người trong nhà cùng ngồi lại, ăn bữa cơm đoàn viên. Lương Hướng Đông rất phấn khởi, uống gần nửa cân rượu trắng mà dường như còn có lý do để uống tiếp. Hàn Yến Hoa và Lan Nguyệt thì vừa ăn cơm vừa mỉm cười nhìn hai cha con đấu rượu.
Một đêm đang qua, một ngày đang dần tới. Mà ngày đang tới là một ngày hội quan trọng đối với tất cả mọi người trong nước. Trong nhà, mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, câu đối xuân cũng đã treo lên. Việc còn lại mà Lương Thần và cha mẹ mình cùng cô bé Lan Nguyệt phải làm là cùng nhau làm vằn thắn, chuẩn bị bữa cơm tất niên.
Từ sáng sớm trong khu nhà tiếng pháo đã thưa thớt vang lên, tới chiều thì đã vang giòn khắp nơi. Đốt pháo và bắn pháo hoa từ trước là việc của Lương Thần, năm nay có thêm một người tham gia cùng hắn là cô bé Lan Nguyệt.
Đốt một tràng pháo đỏ rực, nghe tiếng nổ trong trẻo đột nhiên vang lên, lại có khói thuốc pháo màu lam và những mảnh vụn pháo tung lên khiến Lương Thần và Lan Nguyệt càng cảm nhận được năm mới chỉ toàn niềm vui và niềm vui.
Ăn tượng trưng bữa cơm đoàn viên và bữa cơm tất niên xong, mọi người trong nhà ngồi quây quần trên ghế, cùng cắn hạt dưa. Cho đến khi tiếng chuông tất niên vang lên, Lan Nguyệt đứng lên, hướng về phía ông Lương và bà Lương cung kính nói:
- Cô chú, chúc mừng năm mới!
-Được rồi, được rồi.
Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa cười vang, sau đó rút túi lấy tiền lì xì ra mừng cho cô gái. Lương Thần cũng vội vàng hướng về phía cha mẹ chúc tết, và cùng nhau giành tiền lì xì với Lan Nguyệt. Đúng lúc này, chiếc điện thoại di động hắn đang đặt trên bàn trà vang lên liên hồi.
Đầu tiên là hai chị em Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh ở Liêu Dương, sau đó là Lý Nha Nội, tiếp đến là Lưu Chí Cương, Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh phòng công an huyện Tây Phong cùng với mấy người Khương Bằng, Tất Cạnh, Tiểu Trác Tử ở cục công an thành phố Liêu Dương.
Bố mẹ Lương Thần ngồi bên cạnh, thấy con mình liên tục nhận điện thoại, trong lòng cảm thấy hết sức tự hào.
Điều mà họ gọi là “cùng ở phố xá sầm uất không người hỏi, phú ở thâm sơn có họ hàng xa” là từ tần suất nhận điện thoại của con họ. Có thể so sánh chuyện hôm nay với cũng ngày này một năm về trước, đêm giao thừa, con họ chỉ nhận được điện thoại chúc tết duy nhất của cháu gái Toa Toa.
Thân phận khác biệt ấy giờ ở chỗ con họ bây giờ là Trưởng phòng Công an huyện, người chủ động nịnh bợ hắn hẳn là rất nhiều. Tiền đồ của con trai họ cũng rất tốt. Hai ông bà liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi đứng lên, vẻ mặt chứa chan sự thỏa mãn, quay trở lại phòng ngủ.
Lan Nguyệt quấn quýt bên cạnh Lương Thần giống con mèo nhỏ, không chút khách khí gối đầu lên đùi Lương Thần, tai lắng nghe Lương Thần nói chuyện chúc tết khiến mí mắt cô nặng dần, chìm dần vào giấc ngủ.
Lương Thần tiếp chuyện điện thoại liên tiếp, khi nhìn lại thì thấy cô bé đã gối đầu vào đùi mình ngủ mất. Hắn giơ tay vỗ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, lập tức nghe thấy cô bé càu nhàu.
-Này cô bé.
Lương Thần cười cười, giống như nhiều lần trước kia ôm lấy cô gái đưa vào phòng ngủ.
Đặt Lan Nguyệt lên giường, đắp chăn cho cô xong, Lương Thần quay lại phòng khách, tắt đèn rồi nằm xuống ghế bành.
Bóng tối và sự tĩnh mịch bao trùm, trong ý nghĩ của Lương Thần bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng cô độc ngồi xe lăn, hắn buột miệng nói:
-Chủ tịch Lâm, chúc mừng năm mới.
Hắn nằm úp lại, nhắm mắt rồi nặng nề đi vào giấc ngủ.
Ngày đầu tiên của năm mới, Lương Thần nhận được điện thoại chúc tết của cấp dưới là Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh và Trưởng phòng công tác chính trị phòng Công an huyện Giang Vân. Ngoài dự kiến của hắn, hai vị này đều sử dụng điện thoại cơ quan. Điều này cho thấy hai người đều đang phấn đấu ở cương vị tuyến đầu, tăng ca thêm giờ, đến giờ cũng chưa về nhà nghỉ ngơi. Về điều này, Lương Thần không chút keo kiệt mà hào phóng khen ngợi và còn thêm vào:
- Có các anh làm gương, tôi tin tưởng rằng tinh thần làm việc của phòng công an huyện chúng ta nhất định sẽ ngày càng tốt. Anh Ngô, anh Diêu, tôi hy vọng và cũng cho rằng các anh có thể trở thành người giúp đỡ đắc lực cho tôi .
Suốt cả buổi sáng, Lương Thần ngồi ở ghế gọi điện thoại. Người khác gọi điện thoại chúc tết hắn rất nhiều, nhưng số người hắn cần gọi điện chúc tết cũng không ít. Chẳng hạn như lãnh đạo Vương Văn Diệc, Tiếu Lập Quân, Đinh Trác, chú Lương Bí thư thành phố Long Nguyên, còn có ông cụ Lý ở xã Hòa Bình, Phong thúc, vợ chồng Bí thư Tỉnh ủy Lý và Đình tỷ nữa.
Từng cuộc điện thoại nối tiếp nhau. Sau mỗi lần nói chuyện, Lương Thần thở dài một hơi.
-Tiểu Lương coi như còn có chút lương tâm.
Bí thư Tỉnh ủy Liêu Dương Lý Thư Hãn và vợ là Nghiêm Lệ, con gái Lý Hinh Đình ngồi ở ghế, vừa uống trà vừa cười nói:
- Còn biết chúc mừng năm mới gia đình mình.
-Chỉ là Tiểu Thần bây giờ mới gọi điện thoại chắc là sợ ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của Bí thư Lý.
Lý Hinh Đình lúc lấy cái hỗ tử đưa cho mẹ, mỉm cười nói.
-Em thấy vừa rồi Bí thư Trương gọi điện thoại chúc tết anh, còn có vẻ như nói về chuyện gì của Tiểu Thần à?
Nghiêm Lệ vẫn rất quan tâm đến Lương Thần. Nếu không, bà rất ít khi hỏi đến chuyện công việc của chồng.
-Ồ, chuyện này có lẽ em cũng nên biết.
Có lẽ là do không khí mừng năm mới vui vẻ, tâm trạng Bí thư Lý đang phấn khởi nên nghe vậy liền cười nói:
- Chính là việc mấy ngày trước thôn dân huyện Giang Vân tụ tập khiếu oan với Huyện ủy và Ủy Ban nhân dân huyện Giang Vân. Ở thành phố cử người đi điều tra, đài truyền hình tỉnh cũng cử mấy người phóng viên xuống.
-Đúng là chị Tuyết Phi đã xuống phỏng vấn.
Lý Hinh Đình chêm vào một câu. Nhắc đến chuyện này, trong lòng cô không khỏi thầm nghĩ. Cô nghe mẹ nói việc chọn người cho nhiệm vụ phỏng vấn lần này hóa ra là không phải chỉ định chị Tuyết Phi. Hoàn toàn là do chị ấy chủ động quyết liệt xin đi. Về chuyện vì sao mà chị ấy tích cực như vậy, mười phần có tới chín phần là vì Lương Thần.
-Lại là con bé ấy nữa à?
Lý Thư Hãn không khỏi cau mày. Ý tưởng của ông và Lý Hinh Đình không hẹn mà gặp. Ông mở miệng nói:
- Lại là do Lương Thần chứ gì? Phụ nữ nhà họ Liên làm việc thật lạ kỳ.
-Sẽ không phải là coi trọng Tiểu Thần chứ?
Nghiêm Lệ đã hiểu ý của chồng mình, giọng có vẻ lo lắng nói:
-Tuy nhiên Liên Tuyết Phi đã kết hôn hai năm.
Nói xong bà hướng về phía con gái thoáng nhìn với vẻ nghi ngờ.
-Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu.
Lý Hinh Đình không thể không giải thích cho thỏa đáng một chút. Tận đáy lòng cô cũng nảy sinh chút hoài nghi, phỏng đoán:
- Chị Tuyết Phi và Lương Thần từng có ân oán. Đại khái lần này là đi để giải quyết.
-Giải quyết sao?
Nghe con gái dùng từ này, Nghiêm Lệ không khỏi mỉm cười, nói:
- Không cần thiết phải như vậy. Lần này Liên Tuyết Phi đi phỏng vấn là làm nhiệm vụ nhưng cũng là vì tình cảm. Hơn nữa, rõ ràng ở huyện Giang Vân tồn tại mâu thuẫn nghiêm trọng giữa quan và dân. Còn báo chí thì lại che đậy, tô son trát phấn lên sự việc. Sự kiện lần này phải nhớ ơn người đã xả thân ngăn cơn sóng giận dữ của mọi người là Trưởng phòng phòng công an huyện Lương Thần.
-Chuyện lần này Minh Dương xử lý cũng không tồi.
Bí thư Lý trong mắt hiện lên chút suy nghĩ, sau đó đổi đề tài.
-Là do Tiểu Thần xử lý không tồi.
Nghiêm Lệ và Lý Hinh Đình cùng đồng thanh phản bác.
-Nhìn các người kìa.
Thấy mẹ con cùng ăn ý trong suy nghĩ, Bí thư Lý nói.
- Vậy có thể phát biểu hết suy nghĩ của mình cho tôi đi.
-Mời Bí thư phu nhân nói trước.
Lý Hinh Đình thè lưỡi, chỉ có cha mẹ bên cạnh, cô trở nên nghịch ngợm ra mặt. Ngày thường, cô là một luật sư giỏi giang khôn khéo, mạnh mẽ, cứng rắn vô cùng.