Đang ngồi buồn bực lo lắng, bỗng nhiên hắn giật mình bởi tiếng chuông điện thoại di động, liền mở máy thì nghe thấy giọng nói trầm trầm của Lan Kiếm:
- Chủ tịch để lại cho cậu một bức thư, tôi tới đưa cho cậu.
-Chú cũng biết tin Chủ tịch Lâm qua đời sao?
Lương Thần nhận thấy lời nói đối phương có chút khác thường nên trầm giọng hỏi.
-Tôi cũng mới biết.
Giọng nói của Lan Kiếm không được rành mạch lắm, y đáp:
- Chủ tịch dặn tôi nếu ông ta mất thì đem bức thư này đưa cho cậu.
-Chú mang đến đây đi.
Lương Thần trầm mặc một lát, thở dài thật sâu, sau đó tắt điện thoại.
Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh từ trong phòng ngủ thay quần áo đi ra, thấy Lương Thần tay chống cằm, trên mặt không che giấu được nỗi lo sầu và sự bất an. Hai người bước tới, không hẹn mà cùng cất tiếng:
- Ai gọi điện thoại đến vậy anh?
-Lan Kiếm gọi cho anh. Chú ấy nói Chủ tịch Lâm có bức thư muốn trao cho anh.
Lương Thần đón nhận ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của hai cô, trong lòng cân nhắc một chút, cuối cùng mở miệng nói:
- Chủ tịch Lâm đã qua đời.
Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh lập tức biến đổi sắc mặt. Diệp Tử Thanh sau vài giây liền phản ứng lại bằng sự vui sướng vô tận, khuôn mặt xinh đẹp ngước nhìn Lương Thần nói như đinh đóng cột:
- Bất kể ông ta chết hay bất tử đều không ảnh hưởng gì tới em. Những gì em nói, anh hẳn là hiểu được.
Diệp Thanh Oánh sắc mặt cũng biến đổi một hồi lâu, cuối cùng kín đáo thở dài nói:
- Lương Thần, anh không nên nói cho em biết tin này.
Nhìn phản ứng của Diệp Thanh Oánh, trong lòng Lương Thần lập tức trở nên căng thẳng, sự lo lắng vừa rồi của hắn hoàn toàn có cơ sở.
-Xem như em cũng không nghe thấy gì cả.
Diệp Thanh Oánh lắc đầu, hướng về phía Lương Thần đang hồi hộp miễn cưỡng cười nói:
- Thần, chúng ta nói chuyện khác đi. Anh đón giao thừa cùng bọn em có được không? Em thích đông vui, mẹ va chị Diệp Tử Thanh cũng thích đông vui.
Lương Thần ngây người một chút. Hắn không rõ Diệp Thanh Oánh nói vậy vì muốn nói tránh sang chuyện khác hay cô thật sự muốn hắn cùng ở lại mừng năm mới. Diệp Tử Thanh đôi mắt cũng sáng rực lên, vui vẻ nói:
- Đề nghị của Diệp Thanh Oánh không tồi. Lương Thần, anh ở lại cùng mừng năm mới đi.
-Chị Tử Thanh à, em chỉ nói giỡn thôi mà. Anh Thần còn phải về quê đón năm mới cùng chú Lương và cô Hàn.
Diệp Thanh Oánh bật cười sau đó hướng về phía hắn dịu dàng nói:
- Đừng nghĩ ngợi lung tung, cũng không cần phải phiền lòng làm gì anh ạ. Năm mới đến, mọi thứ mới sẽ đến.
-Không chỉ là lễ mừng năm mới, em hy vọng mọi người đều vui vẻ.
Diệp Tử Thanh giơ tay ôm chiếc eo nhỏ nhắn của em mình, ghé môi hôn vào mặt cô gái một cái, nhìn cô bằng đôi mắt sáng rực rồi nói:
- Tiểu Oánh Oánh, coi như chị cầu xin em được không?
-Chị Tử Thanh, chị thật là ngốc.
Diệp Thanh Oánh đáp trả bằng cái ôm vô cùng thân thiết, khuôn mặt hiện lên chút phức tạp, nói:
- Em lo rằng có một ngày nào đó, người hối hận chính là chị đó.
Nửa giờ sau, tiếng chuông cửa vang lên, Lương Thần đứng dậy đi ra mở cửa.
Lan Kiếm thân hình cao lớn, đĩnh đạc đứng ở cửa, đưa cho hắn một bức thư.
-Chủ tịch Lâm qua đời, mọi người không có tính toán gì sao?
Lương Thần nhận lấy bức thư, chợt nhớ tới vấn đề của bọn người Lan Kiếm, vì thế mở miệng hỏi.
-Tạm thời không có dự tính gì.
Lan Kiếm lắc đầu, trong mắt y hiện lên một tia tinh quái:
- Nếu Trưởng phòng Lương không ngại, tôi có thể tiếp tục làm lái xe cho cậu.
-Chỉ cần chú không chê là được.
Lương Thần nao nao, tiện đà giọng điệu bên trong không che giấu được vẻ vui mừng nói. Nếu có được một người tinh anh như vậy trợ giúp thì hắn từ nay về sau không có gì lo lắng về việc có người đâm sau lưng nữa.
Sau khi Lan Kiếm đi khỏi, Lương Thần ngồi trên ghế, không hề cố ý tránh hai chị em Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh. Hắn mở bức thư ra xem, trên tờ giấy trắng lần lượt hiện ra những dòng chữ của Lâm Tử Hiên. Lương Thần đã từng nhìn thấy bút tích của Lâm Tử Hiên. Lần trước là giấy mời đưa cho hắn, chữ viết của ông ta để lại ấn tượng rất sâu sắc đối với hắn. Tuy nhiên ba tháng sau, hắn lại có dịp nhìn thấy lại chữ viết của ông ta nhưng lại là bút tích của người đã chết.
“ Sự nghiệp của tôi đúng là rất thành công, nhưng con người của tôi cũng gặp rất nhiều thất bại. Bởi vì khi còn trẻ, tôi rất ngoan cố và hiếu thắng, điều này khiến cho tôi đã đánh mất nhiều khoảnh khắc đẹp của tuổi thanh xuân. Cho rằng đã bị làm nhục và phản bội, trong mắt tôi tràn đầy sự phẫn nộ và ước muốn trả thù. Thế nên trên đường đời tôi đã xem nhẹ phong cảnh tươi đẹp xung quanh.
Bừng tỉnh giấc mộng sau hơn hai mươi năm, tôi mới phát hiện rằng tôi vẫn còn nặng tình cảm thời tuổi trẻ. Sở dĩ tôi khắc cốt ghi tâm, sở dĩ tôi thù hận không buông tha, hoàn toàn là bởi vì tôi kiêu ngạo, không chịu được khi sự tự tôn bị người khác giẫm lên. Hơn nữa đó lại là người tôi yêu và người từng là anh em của tôi. Thù hận là một thanh kiếm hai lưỡi, nó tạo động lực cho tôi đồng thời nó cũng khiến cho linh hồn tôi trở nên quặt quẹo. Tôi đã từng vô số lần phán đoán, tưởng tượng cảnh mình trước mặt Diệp Tử Ngang cướp lại người đàn bà là vợ ông ta, vốn cũng đã từng là người đàn bà của tôi.
Tôi trước kia chưa bao giờ quá tin vào vận mệnh. Thậm chí khi tôi hôn mê kéo dài đến tám năm thì khi tỉnh lại, thấy quyền lợi của mình đã bị mất đi, đồng thời cũng là thời khắc đối mặt với cái chết, tôi cũng không tin đấy là vận mệnh. Cho đến một ngày nào đó có người đem tài liệu về cậu đến trước mặt tôi, tôi rốt cuộc tin tưởng rằng thật sự có một cái gọi là vận mệnh.
Tôi lập ra một kế hoạch mà người khác cho rằng là điên cuồng và hoang đường mà trong đó cậu là diễn viên chính. Tôi xin chúc mừng cậu bởi cậu may mắn khi có quyền nắm giữ và xử lý một giải thưởng trị giá hàng tỷ nhân dân tệ. Một người đàn ông có thể giỏi hơn những người khác. Khi sở hữu quyền lực và của cải thì bọn họ sẽ không thể né tránh mà sa đà vào việc ăn tiêu hoang phí, hưởng thụ cả về thể xác và tinh thần, quảng cáo rùm beng cho thân phận khác thường của mình, thể hiện sự ưu việt của bản thân so với người khác.
Đối với một người đàn ông mà nói, thứ xa xỉ phẩm nhất không phải là nhẫn kim cương, cũng không phải là du thuyền mà là người phụ nữ. Chính xác mà nói, là người phụ nữ xinh đẹp. Làm người thừa kế của tôi, cậu có quyền hưởng thụ cảm giác của kẻ có tiền và có quyền. Sự trùng hợp chính là sự trả thù của tôi và đàn bà đều giống nhau. Tôi có thể biến họ thành người cao sang quý phái.
Tôi gửi lại cho cậu một bức thư, chỉ với mong muốn làm cho cậu hiểu được thực chất sự việc. Không có âm mưu nào cả, chỉ là người đàn ông đáng thương sắp rời khỏi thế giới này chơi một trò đùa dai mà thôi. Cậu từng nói, vận may của cậu rất tốt. Đối với điểm này, tôi hoàn toàn đồng ý.”
Trong lúc Lương Thần đang ngồi đọc bức thư thì ở nước Mỹ xa xôi, một người đàn ông đang nằm ngủ mơ màng trên giường bệnh. Dường như ông ta đang mơ thấy điều gì thú vị nên miệng đang nở một nụ cười vui sướng.