Chương 290: Càng Thêm Rối Loạn


Những hình ảnh trong quá khứ về toàn cảnh Lương Thần và Lâm Tử Hiên quen nhau như một bộ phim lướt qua trí não hắn. Lần đầu họ gặp nhau là ở khách sạn Đế Hào. Người đàn ông tóc bạc ngồi xe lăn, giọng nói không ra hơi giảng giải cho hắn nghe cái gọi là bài học thứ nhất về nhân sinh. Tiếp theo là hình ảnh hắn với ông ta trong buổi tiệc rượu, cùng đứng phía trên nhìn xuống các nhân vật nổi tiếng ở phía dưới.

Đầu tiên là ông ta có mưu tính trước để hắn trở thành người đàn ông của Diệp Tử Thanh. Sau đó lại bởi một cuộc đổi chác hoang đường, mà hắn dễ dàng chiếm được trinh tiết của hai ngọc nữ minh tinh. Thậm chí, người mà hắn cho rằng rất lạnh lùng và không thể nắm giữ là Vương Phỉ Hạm đều đã dần dần ngã vào vòng tay hắn. Đúng như lời Lâm Tử Hiên nói, mặc kệ như thế nào, hắn cũng phải cảm tạ đối phương đã giúp hắn làm được việc mà đại đa số đàn ông muốn làm nhưng không thể nào làm được.

Hắn từng một lần cho rằng Lâm Tử Hiên vì một lí do nào đó không thể cho ai biết được ý đồ của mình. Hắn cũng từng một lần biết được bệnh tình ông ta khó có thể cứu chữa được. Nhưng khi nghe tin đối phương qua đời, hắn không thể không kinh ngạc. Người này cực kỳ giàu có, là con trai của Thủ tướng Quốc vụ viện, là người sáng lập ra tập đoàn Khai Sáng nhưng vẫn cho hắn hưởng cái đặc quyền mà người bình thường không thể có được, bao gồm vô số của cải, vô số gái đẹp bao quanh.

Đối phương mạnh mẽ, cứng rắn, cũng không hề gây trở ngại gì cho hắn, dần dần hắn sinh ra tôn kính và cảm kích. Đối với hắn mà nói, người đàn ông này là một ân nhân, là một bề trên, và là một bằng hữu.

-Lương tiên sinh, ngài có đang nghe tôi nói đó không?

Giọng nói trong điện thoại vang lên, cuối cùng làm cho Lương Thần tỉnh trí lại. Hắn há miệng thở dốc rồi lắp bắp không biết mình nói cái gì đó, cuối cùng hắn đáp:

- Vâng, tôi đang nghe đây.

-Vậy là tốt rồi, Lương tiên sinh. Về trình tự chuyển giao tài sản bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu. Nếu ngài cần, tôi có thể đáp máy bay đến Liêu Dương ngay bây giờ. Nếu ngài chưa có kinh nghiệm quản lý khối tài sản lớn như vậy, công ty luật chúng tôi có thể giớ thiệu cho ngài một ngân hàng uy tín để để giúp ngài quản lý khối tài sản này.

Âm thanh vang lên trong điện thoại đầy vẻ nhiệt tình. Đương nhiên, đây hoàn toàn là bởi vì tổng số tài sản trị giá mấy tỷ kia.

-Tôi hiện tại đang rất bối rối. Tôi cần một ít thời gian để tĩnh tâm và sắp xếp mọi việc.

Giọng nói Lương Thần hình như hơi lộ ra chút lo lắng. Đối với khối tài sản khổng lồ này, hắn không có khát vọng bức thiết phải nhận ngay. Giờ phút này, trong lòng hắn đan xen cảm giác đau thương, mất mát, mê man, đủ các loại cảm xúc tiêu cực.

-Việc này có thể hiểu được, có thể hiểu được.

Giọng nói trong điện thoại liên tục vang lên:

- Như vậy, mời Lương tiên sinh ghi nhớ phương thức liên lạc của chúng ta. Bất cứ lúc nào cần, Lương tiên sinh đều có thể gọi tôi, tôi xin nguyện hết sức mình phục vụ tiên sinh.

Tắt điện thoại xong, Lương Thần chậm rãi ngồi xuống ghế, sau đó dùng hai tay nhẹ nhàng xoa nắn mặt mình. Hắn thật là gặp vận may nhưng lại không mang được cái may mắn đó cho hai mươi phần trăm xác suất thành công cho ca phẫu thuật của Lâm Tử Hiên. Rốt cuộc thì ngày bất hạnh đó cũng đã đến.

-Có chuyện gì vậy?

Vương Phỉ Hạm đi vào ngồi xuống cạnh Lương Thần, giọng điệu thân thiết hỏi.

-Chủ tịch Lâm qua đời rồi.

Lương Thần thốt ra từ trong cổ họng một âm thanh khô khốc. Cho tới tận bây giờ, hắn không nghĩ tới chuyện người này sẽ qua đời. Đối với hắn đây là một sự việc nghiêm trọng và có sức ảnh hưởng lớn.

Vương Phỉ Hạm thân hình mềm mại chấn động, một lúc lâu qua đi, trên khuôn mặt xinh đẹp hé lộ nụ cười thê lương cất giọng nỉ non:

-Cuối cùng cũng kết thúc rồi, kết thúc rồi.

Hẳn bà ta đang cho là mình cao hứng. Lâm Tử Hiên chết, mọi xiềng xích trên người bà ta đã được tháo bỏ. Bà ta không cần nghe theo lời của Lâm Tử Hiên nữa, hoàn toàn thoát khỏi sự thao túng của ông ta.

Nhưng sự thật là như thế này sao? Không phải, hoàn toàn không phải. Mặc dù Lâm Tử Hiên đã chết nhưng kế hoạch của ông ta đang tiến đến thành công.

Không cần đối phương bức bách, hiện tại bà cũng đang điên cuồng đi theo cái kịch bản ông ta đã vạch sẵn. Đã sa đọa, còn muốn quay đầu lại thì thật không dễ. Bao giờ nói cũng dễ hơn làm, biết rõ kết quả là đi xuống địa ngục nhưng bà ta không thể tránh được lực hấp dẫn này. Vương Phỉ Hạm bỗng nhiên nhận ra, Lâm Tử Hiên, thậm chí Diệp Tử Thanh dường như hiểu bà ta còn hơn chính bà ta hiểu mình.

-Lâm Tử Hiên qua đời, cháu cảm thấy rất đau buồn sao?

Nhìn sắc mặt Lương Thần, Vương Phỉ Hạm nhẹ giọng hỏi.

-Cháu không nên đau buồn sao?

Lương Thần giọng nói hơi khàn đáp lại:

- Cha cháu vẫn dạy cháu, làm người phải biết cảm ơn. Cho nên từ nhỏ đến lớn, ở bên mọi người, ai đối tốt với cháu, cháu đều nhớ ơn cả đời. Cháu mặc kệ Chủ tịch Lâm có mục đích gì, nhưng ông ấy đã cho cháu mọi thứ thì cũng không cần hoài nghi chuyện gì thật chuyện gì giả nữa.

-Cháu hẳn là vừa cảm thấy đau lòng, vừa cảm thấy cảm kích ông ta. Theo góc độ những gì cháu nói thì đúng là vậy.

Vương Phỉ Hạm buồn bã cười, sau đó hướng về phía Lương Thần nói:

- Cháu không phải vẫn muốn biết vì sao lâm Tử Hiên lại làm làm như vậy à? Nay cô có thể nói cho cháu nguyên nhân tại sao.

- Hết thảy đều do cô phản bội ông ấy. Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước.

Lương Thần ngẩng đầu, nhìn thấy dường như quy luật thời gian không có hiệu lực gì đối với vẻ đẹp vĩnh cửu của người đàn bà này. Nghe bà ta dùng giọng nói thê lương kể lại mối hận tình năm xưa, với mọi sự giải thích rõ ràng, minh bạch, hắn cuối cùng hiểu rõ Lâm Tử Hiên thực sự đang có kế hoạch trả thù điên cuồng nhưng hoang đường. Hắn cũng hiểu rõ nguyên nhân cơ bản khiến Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm dễ dàng chấp nhận hắn. Hắn chính là lựa chọn thừa kế của Lâm Tử Hiên, cũng là công cụ để Lâm Tử Hiên trả thù người đã chết Diệp Tử Ngang và người còn sống Vương Phỉ Hạm.

Hồi tưởng lại chuyện quá khứ, Vương Phỉ Hạm thốt lên:

-Tất cả đều kết thúc.

Nghe thấy câu nói này, Lương Thần nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của đối phương, hỏi nhỏ:

- Nay Chủ tịch Lâm qua đời, có phải cô cũng hy vọng quan hệ giữa chúng ta trở lại quỹ đạo bình thường không?

-Chẳng lẽ không phải là như thế sao?

Vương Phỉ Hạm đón lấy ánh mắt đối phương, hỏi ngược lại bằng giọng nói hết sức bình tĩnh:

- Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải làm một đôi gian phu dâm phụ, cuối cùng cùng nhau xuống địa ngục sao?

-Chúng ta mới nói với nhau rồi mà.

Lương Thần nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của đối phương trong lòng bàn tay mình, giọng nói tràn đầy sự cố chấp và kiên trì khác thường. Hắn cho tới bây giờ sẽ không còn là người hành động theo lí trí nữa, đã làm thì phải làm cho tới nơi. Nếu hắn không làm được thì ngay cả việc buông tha cho người phụ nữ này hắn cũng không làm được. Chiếc hộp một khi đã mở ra rồi thì sẽ rất khó đóng lại.

-Tiểu Thần, cô cầu xin cháu. Nhất định cháu phải đáp ứng cô chuyện này.

Vương Phỉ Hạm không rút tay lại mà nhìn Lương Thần với ánh mắt lộ vẻ yếu đuối và giày xé, mở miệng nói:

- Một lần, chỉ có thể có một lần này. Từ nay về sau cô sẽ là cô của cháu, và cháu là bạn trai của Oánh Oánh.

Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh bước từ trên chiếc xe BMW xuống. Hai tay các cô xách lỉnh kỉnh đủ các thứ, đó là kẹo, đồ ăn và pháo mà các cô đã mua. Mấy thứ này là hết sức cần thiết trong ngày giao thừa, thể hiện không khí náo nhiệt và sự đoàn viên của ngày tết.

-Khi nào về gọi điện thoại cho Lương Thần nhé.

Diệp Tử Thanh mặc chiếc áo khoác màu tím rất đẹp, toát lên vẻ kiêu sa đài các đầy quyến rũ, lấy giọng êm ái nói với cô em bên cạnh.

-Được rồi.

Diệp Thanh Oánh nhẹ nhàng cười. Cô mới gọi điện thoại di động trò chuyện với Lương Thần. Hôm nay đã là hai mươi tám âm lịch, chỉ còn hai ngày nữa là đến ba ngày lễ mừng năm mới. Lẽ thường Lương Thần cũng có thể chuẩn bị quay về nhà ở Long Nguyên, mà trước đó, cũng có thể Lương Thần ghé qua Liêu Dương trước.

Hai cô nhẹ nhàng bước lên lầu hai, lấy chìa khóa mở cửa phòng đi vào. Đi phía trước, Diệp Tử Thanh bỏ giày sang một bên hét lên:

-Dì, chúng con về rồi.

Chưa dứt lời, cô bỗng dưng thốt ra một tiếng reo mừng. Trước niềm vui bất ngờ, cô chỉ mang một chiếc dép lê chạy vào phòng khách, từ phía sau ôm chầm lấy cổ người đàn ông đang ngồi trên ghế, dùng giọng thân mật nói:

- Ma quỷ, trở về mà cũng không gọi điện thoại trước một cái.

Nói xong cô dường như nhớ tới điều gì, quay đầu lại nhìn Diệp Thanh Oánh chớp mắt cười nói:

- Tiểu Oánh Oánh đừng ghen nhé, chị gặp Lương Thần bất ngờ quá nên quá vui mừng thôi mà.

Diệp Thanh Oánh đi vào phòng khách, vẻ mặt dường như có chút gì khác thường, nhìn Lương Thần, tươi cười khẽ nói:

- Anh cố ý làm cho chúng em bất ngờ hả? Được rồi đấy, em tuyên bố mục đích của anh đã đạt được rồi đấy.

Cảm nhận được hành động vô cùng thân thiết của Diệp Tử Thanh, lại nhìn thấy trên khuôn mặt của Diệp Thanh Oánh có chút tươi cười, Lương Thần trong lòng lại thấy ấm áp vui vẻ, nói:

- Nghe cô nói, các em đi ra ngoài mua hàng tết, chắc đều mua hàng tốt về đấy chứ?

-Chỉ là mua mấy thứ đơn giản, chúng em chỉ có ba người, cũng không dùng gì nhiều mà.

Diệp Tử Thanh buông lỏng tay ra. Mặc dù em gái đã ngầm đồng ý cùng cô chia sẻ và tham dự, nhưng cô vẫn cẩn thận khống chế không biểu lộ tình cảm bản thân, làm sao để không tạo áp lực và gánh nặng cho đối phương.

-Mẹ em đâu?

Diệp Thanh Oánh nhìn xung quanh, không thấy mẹ đâu liền hỏi.

-Chắc cô đi toilet rồi.

Trong mắt Lương Thần hiện lên chút phức tạp, cất lời đáp. Đúng lúc này, cửa toilet mở ra, Vương Phỉ Hạm bước ra, tiến về phía Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh mỉm cười nói:

- Các con đã về rồi à? Mọi thứ cứ để đấy cho mẹ, các con đi thay quần áo trước đi.

Đưa mọi thứ mua được cho Vương Phỉ Hạm xong, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh quay về phòng ngủ thay quần áo, còn lại Lương Thần tiếp tục ngồi trên ghế, trong lòng suy nghĩ phải nói với Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh cái tin Lâm Tử Hiên qua đời như thế nào đây.

Giấu thì không giấu được, Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh cuối cùng cũng sẽ biết. Nhưng lúc này nếu nói cho họ biết, quan hệ giữa mọi người bao gồm cả hắn, sẽ xử lý ra sao? Đã không có Lâm Tử Hiên bức bách, Tử Thanh sẽ tiếp tục ở lại bên cạnh hắn sao? Thanh Oánh lại sẽ có nhiều lựa chọn.

Ánh mắt Lương Thần nhìn vào khoảng không trước mặt, âm thầm thở dài. Chủ tịch Lâm mất khiến hắn và mấy người ở lại ngược lại càng trở nên rối loạn hơn.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #290