Chương 289: Tin Dữ


Một ngày nọ, Lương Thần đang trên đường về nhà, nhưng nơi dừng chân của hắn không phải là Tây Phong mà là Liêu Dương. Mà ngay lúc đang ngồi trên xe về Liêu Dương thì sự kiện có liên quan đến giai thoại về hắn ở huyện Giang Vân cũng đang lan truyền.

Trên Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện thông qua các phương tiện truyền thông khác nhau nghe nói Trưởng phòng Lương phòng Công an huyện ngay trước mặt đông đủ lãnh đạo Huyện ủy, không chút khách khí chỉ thẳng vào Tề Thái Tuế, danh xưng là Tề Học Quy, quát một câu:

-Chỉ cần tôi một ngày là Trưởng phòng công an huyện Giang Vân, Tề Thái Tuế ông cho dù có uy phong đến mấy cũng đừng nghĩ đến chuyện lộng hành ở Giang Vân này.

Nói xong hắn nghênh ngang bước đi.

Sau khi Câu lạc bộ khiêu vũ Thế Giới Mới bị lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, Tề Học Quy bị Trưởng phòng Công an huyện nói như tát nước trước mặt mọi người. Hơn nữa những người ở ngoài thấy có thể biết được Trưởng phòng Công an huyện trẻ tuổi và Tề Học Quy không đội trời chung với nhau.

Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn - Thương mại Thanh Vân lần điều tra này có thể bình yên vô sự. Tổ điều tra của hai cấp điều tra thành phố và huyện đều kiểm tra một cách qua loa cho xong việc. Vốn do trong huyện không ít người khiếp sợ Tề Học Quy, nhưng Trưởng phòng Công an huyện lại không chút khách khí lên giọng phản ứng, không thể không làm cho người ta để mắt tới. Rất nhiều người đang phỏng đoán và chờ đợi xem, trận này cường long và địa đầu xà (rắn địa phương) đối đầu, rốt cuộc ai mới là người chiến thắng cuối cùng!

-Tôi quyết định lấy Trưởng phòng Lương làm thần tượng của mình.

Ở trong nhà Lục Văn Trúc, Phương Biến Biến giơ hai tay la lớn, lập tức làm Lục Văn Trúc, Giang Giao cười một trận.

Bà Triệu Phương, Trưởng phòng phòng Thủy lợi bưng hoa quả tới cho đám bạn con gái, thấy như vậy không kìm nổi bèn nói trêu:

- Biến Biến à, nghe nói Trưởng phòng Lương vẫn còn độc thân đấy. Lục Văn Trúc của nhà cô đã có chủ nên không có cơ hội. Nếu cháu cố ý nói như vậy, cô thật sự có thể giúp đấy.

- Thần tượng chỉ để tôn thờ mà thôi.

Cô gái tên Phương Biến Biến lúc lắc đôi tay nhỏ bé, cười hì hì nói:

- Sống chung với nhau thời gian quá dài, thân mật, gần gũi nhau quá, sự bí ẩn sẽ mất đi. Dựa vào sự sùng bái mà gắn bó tình cảm, cái đó hoàn toàn không đáng tin.

-Việc này không phải sợ.

Lục Văn Trúc cười trêu:

- Cậu đừng có nói như vậy. Vấn đề là nếu cậu làm bạn gái Trưởng phòng Lương, quan hệ giữa mọi người chắc loạn hết cả.

- Văn Trúc cứ nói hươu nói vượn.

Phương Biến Biến mặt đỏ lên, giơ tay lên đe đối phương. Mấy cô gái đua nhau cười ha ha, làm Trưởng phòng Triệu ngồi một bên nhìn, không khỏi bùi ngùi nghĩ đến thời tuổi trẻ:

-Các cháu cứ thử thương lượng xem, chờ qua tết âm lịch, tốt nhất mời Trưởng phòng Lương ăn một bữa cơm tỏ vẻ chút lòng biết ơn.

Bà Triệu Phương cười nói:

- Nhất là đối với Văn Trúc và Dao Dao, Trưởng phòng Lương đã có ơn cứu mạng cho hai người.

Lục Văn Trúc và Dao Dao đồng thời gật đầu. Thực ra thì các cô đã gọi điện thoại mời, chỉ có điều bị đối phương lấy lý do công việc bận rộn để từ chối.

Triệu Phương trong ý nghĩ cũng có ý tưởng như vậy. Mặc kệ cho Tề Học Quy có ô che to cỡ nào đi nữa, bà nhất định phải đứng về phía Lương Thần vô điều kiện.

Vào lúc giữa trưa, xe Lương Thần vào trong khu chung cư Liên Hoa tại Liêu Dương. Quả thực ở trong lòng Lương Thần, đây chính là căn nhà thứ hai của hắn tại Liêu Dương. Hắn lên lầu hai, lấy chìa khóa mở cửa phòng rồi nhẹ nhàng đi vào. Lần này trở về, hắn cũng không báo trước, ngay cả Thanh Oánh, Tử Thanh cũng không biết. Hắn phỏng đoán, bất kể là Diệp Tử Thanh hay Diệp Thanh Oánh thì giờ này hẳn đều đang nghỉ ở nhà.

Nhưng khi hắn đi vào phòng khách, nhưng không có hình bóng xinh đẹp quen thuộc. Đang nghĩ trong nhà không có ai, bỗng nhiên hắn nghe thấy trong bếp dường như có ai đó đang xào rau.

Ở trong bếp, Vương Phỉ Hạm đang nhập tâm vào chế biến các món ăn nên không nghe thấy gì cả. Tết âm lịch chuẩn bị đến, muốn điều chỉnh lại tâm trạng, Vương Phỉ Hạm nổi lên ước muốn làm bà chủ gia đình, định giữa trưa làm thức ăn cho hết thời gian. Oánh Oánh và Tử Thanh ra ngoài mua ít kẹo, pháo các loại. Đại khái chắc chắn đến chiều hai cô mới trở về.

Đang dùng đũa đảo đồ ăn, Vương Phỉ Hạm bỗng nhiên cảm thấy phía sau có chút khác thường nên cảnh giác quay đầu lại, gặp phải ánh mắt vô cùng phức tạp của người đàn ông.

-Cậu, cậu!

Vương Phỉ Hạm trên khuôn mặt xinh đẹp không khỏi lộ ra niềm vui bất ngờ, theo bản năng bỏ lại đồ ăn trong nồi, bước tới hai bước giơ tay ra. Nhưng bà dừng lại một giây rồi bỗng nhiên tay cứng đờ, sau đó xoay người đưa lưng về phía Lương Thần, giọng bối rối:

- Tiểu Thần, cậu trở về sao không báo một tiếng? Dùng điện thoại cũng được mà. Ồ, Oánh Oánh và Tử Thanh đi mua hàng tết rồi. Cậu ăn cơm chưa? Lên trước xem ti vi đi, đồ ăn được nấu xong cả rồi đây.

Phía sau không hề có tiếng đáp lại, nhưng Vương Phỉ Hạm lại có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi đang chậm rãi phả vào sau cổ bà ta. Một đôi tay mạnh mẽ đang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của bà từ đằng sau. Lưng bà cũng dần dần dựa vào thân hình vững chãi phía sau. Vương Phỉ Hạm bắt đầu thở mạnh dồn dập, thân thể mềm mại cũng không kìm nổi mà hơi run rẩy đứng lên, bà nói như không còn hơi:

- Tiểu Thần, chúng ta không thể như vậy.

-Cô, cháu nghĩ cô cũng muốn mà.

Lương Thần giữ nguyên đầu mình ở cổ người phụ nữ, dùng sức mà hít mùi thơm làm người ta mê say trên cơ thể đối phương, hạ giọng nói mấy từ.

Chỉ đơn giản một câu như vậy lại khiến cho phòng tuyến trong lòng Vương Phỉ Hạm hoàn toàn tan rã. Bà quay lại ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu dùng đôi môi đỏ mọng tìm kiếm hơi thở nóng rực của hắn. Khi môi hai người chạm vào nhau, Vương Phỉ Hạm đột nhiên nức nở, chủ động nhiệt tình đưa chiếc lưỡi thơm tho quấn lấy miệng Lương Thần.

Thật lâu sau, môi họ mới buông nhau ra, khuôn mặt xinh đẹp của Vương Phỉ Hạm đỏ ửng tựa vào vai Lương Thần thở gấp. Bà ta chung quy lại là không lừa được chính mình. Bà giả bộ lạnh như băng và kiên cường ngăn khát vọng trong lòng mình lại…Yêu, từ này rất xa xỉ và chắc là không đúng, nhất là đối với người đàn ông tuổi trẻ này. Bà chỉ thích hắn ta thôi, nhưng chỉ như vậy là đủ rồi.

-Thói đời gian phu dâm phụ đều không có kết cục hay ho gì.

Vương Phỉ Hạm quay đầu, đôi mắt đẹp nhìn kỹ người đàn ông, yếu ớt nói:

- Chúng ta chắc chắn sẽ xuống địa ngục.

-Vậy chúng ta đi cùng nhau.

Lương Thần cười cười, khẽ cúi xuống hôn vào trán người phụ nữ một cái, sau đó đẩy bà ra khỏii bếp, dịu dàng nói:

- Đồ ăn cứ để đó, cháu sẽ đến xử lý, cô quay về phòng khách xem ti vi đi.

-Để cô làm cùng!

Vương Phỉ Hạm rất dễ chịu với động tác vô cùng thân thiết của người đàn ông, dịu dàng nói.

-Cô ở đây, cháu không thể nào tập trung tinh thần được.

Lương Thần cởi tạp dề người phụ nữ ra, mặc vào người mình. Nhưng đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên trong phòng khách, đó là tiếng chuông điện thoại di động của hắn.

Trở lại phòng khách, nhìn thấy số điện thoại gọi đến không xa lạ trên màn hình di động của mình, Lương Thần không định mà cũng phải nhảy dựng lên. Ấn nút nghe, hắn áp điện thoại vào tai thì nghe thấy một âm thanh xa lạ:

- Lương tiên sinh, tôi là luật sư riêng của Lâm Tử Hiên tiên sinh. Ông Lâm không may đã qua đời sáng nay. Dựa theo di chúc, Lâm Tử Hiên tiên sinh muốn chuyển tất cả tài sản cho anh và Lan Nguyệt tiểu thư.

Lương Thần chỉ cảm thấy trống rỗng, cả người đứng phỗng tại chỗ như tượng đá.

Đây có phải là tin dữ không?

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #289