Đúng lúc này, tiếng kêu thê thảm từ chỗ căn phòng gần đấy khiến cho mấy người ở đó bao gồm Lương Thần không khỏi kinh ngạc. Tào Cường và tên tóc vàng Quách Tử ôm bụng đứng lên liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ đều thấy sự hoảng hốt trong mắt đối phương, đồng thời thất thanh nói:
- Là Tiểu Uy!
Lương Thần dìu Lục Văn Trúc vội vàng đi vài bước, sau đó dùng chân đạp tung cửa phòng, xông vào phòng liền thấy một thanh niên tóc húi cua vẻ mặt thống khổ đang ôm bụng, máu từ trong người thấm ra ngoài ướt đẫm quần áo, nhuộm thành một mảng đỏ tươi, dưới ánh đèn pha lê hiện ra chói mắt.
Cô gái xinh đẹp nằm co rút ở trên ghế salon, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hiện ra nỗi sợ hãi. Đôi tay nhỏ bé trắng như tuyết nắm chặt con dao gọt hoa quả còn dính vết máu, đôi mắt thất thần nhìn thanh niên tóc húi cua đang nằm sõng soài trên mặt đất.
- Tôi giết người rồi? Tôi giết người?
Cô gái xinh đẹp lẩm bẩm nói, theo sau nỗi sợ hãi là hành động ném con dao gọt hoa quả xuống, đứng dậy bỏ chạy về phía cửa. Ánh mắt cô chạm gương mặt của Lương Thần và Lục Văn Trúc đang tựa vào ngực của Lương Thần. Cô gái xinh đẹp không kìm lòng nổi, cầm chặt cánh tay hắn khóc nói:
- Tôi không cố ý, tôi không cố ý. Gã ta đối với tôi như vậy, cho nên tôi liền….!
Chánh văn phòng Cố, Trưởng phòng Chu cùng với Tào Cường, Quách Dược lúc này cũng xuất hiện tại cửa căn phòng, vừa nhìn thấy thanh niên tóc húi cua nằm sống soài trên mặt đất, vô cùng sợ hãi. Tai nạn chết người, không ngờ tai nạn chết người rồi!
- Mau lên, kêu xe cứu thương.
Lương Thần hướng về phía Tào Cường và thanh niên tóc vàng quát một tiếng. Hai người tỉnh lại, vội vội vàng vàng lấy điện thoại cầm tay ra. Còn Chánh văn phòng Cố và Trưởng phòng Chu vội vàng hỗ trợ một tay. Bọn họ không hề nghĩ tới đêm nay lại xui xẻo như vậy, liên quan đến mạng người thật sự phiền toái.
Lương Thần để cho cô gái xinh đẹp tên là Giao Giao đỡ lấy Lục Văn Trúc, lấy điện thoại cầm tay ra gọi hai cuộc điện thoại. Một là gọi điện cho Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy phòng công an huyện Diêu Kim Minh, ngoài ra còn gọi đến nhà khách Giang Vân nơi Đại đội phó Khương Bằng đại đội hình sự đang nghỉ ngơi. Sau khi gọi hai cuộc điện thoại xong, Lương Thần hơi trầm ngâm, lại gọi điện thoại cho người lái xe của mình:
- Lan Kiếm lại đây.
Sự việc triển khai tới mức này, cơ quan công an can thiệp là tất nhiên. Nhưng Lương Thần rất không an tâm với một số nhân viên hình sự phòng Công an huyện này, cho nên hắn lại đặc biệt kêu người của Khương Bằng lại đây.
Hai phút sau, đầu tiên là tên Giám đốc câu lạc bộ ca vũ và vài tên bảo vệ đến. Bọn chúng vội vã vọt vào trong phòng thuê, thấy tên thanh niên tóc húi cua nằm trên mặt đất rên rỉ, sắc mặt không khỏi đại biến. Tào Cường và gã thanh niên tóc vàng Quách Dược đi đến nói hai câu, lập tức tên Giám đốc dẫn đầu liền đem ánh mắt dữ tợn hướng tới cô gái tên Giao Giao.
Cùng lúc đó, có mấy thanh niên nam nữ cùng bước vào phòng. Giao Giao thấy một số người này, không cầm khỏi nước mắt hô: "Biến Biến, Na Na, Kỳ!
Người nam đứng phía trước chính là con trai Phó trưởng phòng phòng Tài chính huyện Hồ đã có lần Lương Thần gặp mặt qua. Sau khi y nhìn thấy Giao Giao đang ôm Lục Văn Trúc hôn mê bất tỉnh, phản ứng đầu tiên của y là biết Văn Trúc đã xảy ra chuyện.
Phương Biến Biến và Triệu Y Na vội vàng chạy lại. Các cô vốn là hẹn nhau tối nay tại Thế Giới Mới tụ tập đi chơi, để Lục Văn Trúc và Giang Giao đặt phòng trước.
Lại không nghĩ rằng chỉ trong khoảng thời gian hơn mười phút trước khi đi hội họp, hai người bạn thân đã suýt nữa trúng kế của bọn xấu!
- Đem con nhỏ kia bắt lại cho tao.
Giám đốc câu lạc bộ khiêu vũ Thế Giới Mới ác chỉ vào cô gái Giang Giao hung tợn nói. Dưới mệnh lệnh của gã, vài tên bảo vệ như lang sói vén tay áo lên, chuẩn bị xông lên bắt người.
Hồ Tiểu Kỳ, Phương Biến Biến lập tức bảo vệ bạn của mình, đồng thời phẫn nộ nói:
- Các ngươi còn ở đó nói đạo lý phải không? Tên đó bỏ thuốc muốn hại Văn Trúc và Giao Giao. Giao Giao tự mình phòng vệ có cái gì sai chứ? Người như vậy, chết chưa hết tội!
- Bắt bọn chúng lại đánh cho tao!
Ánh mắt tên Giám đốc lộ ra sự hung hăng quát. Cháu trai của ông chủ xảy ra chuyện, gã cũng không tránh khỏi không liên can. Bị phạt đó là nhẹ, làm không tốt thì sẽ có thể mất tay mất chân!
Vừa thấy mấy tên an ninh hung thần ác sát xông lên định đánh nhau, Hồ Tiểu Kỳ, Phương Biến Biến không kềm được có chút hoảng sợ. Biết là đánh là đánh không lại họ, nói đạo lý thì đối phương lại không nghe. Nhưng vứt bỏ, mặc kệ bạn ra sao thì bọn họ lại làm không được.
Cái khó ló cái khôn, Hồ Tiểu Kỳ dũng cảm đứng ra hét lớn một tiếng nói:
- Chú tôi là Trưởng phòng Công an huyện. Các người dám ra tay, tôi gọi chú tôi bắt nhốt các ngươi lại.
Không thể không nói, tiếng nói của Hồ Tiểu Kỳ rất có hiệu quả. Lập tức các tên bảo an đằng đằng sát khí khiếp sợ đứng ngay tại chỗ. Hàng loạt ánh mắt không kiềm nổi bỗng đột ngột nhìn về phía người chàng thanh niên cao lớn kia. Hình như chỉ cần có người thân làm quan, cũng đủ để cho những người khác hoặc là e dè hoặc là ngưỡng mộ.
Lương Thần vốn định ra mặt quát bảo mấy tên an ninh đó ngưng lại. Ngược lại không ngờ rằng Hồ Tiểu Kỳ đã đem "Chú” ra để làm chiêu bài. Hắn còn thật sự không biết, Phó trưởng phòng Hồ của phòng Tài chính huyện còn có một đứa em làm Trưởng phòng Công an huyện! Nhưng mà trong giây phút đó, đón nhận ánh mắt xin giúp đỡ của Hồ Tiểu Kỳ, hắn chợt tỉnh ngộ. Đối phương hẳn là đang ám chỉ hắn.
Sau khi nói xong câu đó, Hồ Tiểu Kỳ ôm Lục Văn Trúc cùng nhóm thanh niên nam nữ trốn phía sau Lương Thần. Tự dưng trở thành bậc đàn anh của mọi người, Lương Thần thanh thanh cuống họng, nghiêm túc nói với mấy tên an ninh:
- Tôi là Lương Thần Trưởng phòng Công an huyện. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy sẽ do phòng Công an huyện theo pháp luật xử lý, không cho phép bất cứ kẻ nào tự mình dùng bạo lực trả thù!
Trưởng phòng Công an huyện? Các nhân viên an ninh không khỏi giật mình, theo sau dùng ánh mắt hồ nghi hướng về phía chàng thanh niên trẻ tuổi này. Giám đốc câu lạc bộ khiêu vũ Thế Giới Mới Tiền Dũng theo bản năng nhìn về phía Tào Cường. Ngược lại đã thấy y khe khẽ lắc đầu. Không kìm chế nổi, gã liền hướng về phía chàng thanh niên trẻ tuổi tự xưng Trưởng phòng Công an cười lạnh nói:
- Nếu mày là Trưởng phòng phòng Công an huyện thì tao chính là Bí thư huyện ủy!
Mấy tên an ninh cũng giác ngộ, vừa rồi tiểu tử kia nói chú y là Trưởng phòng Công an. Chiếu theo tuổi mà tính, người được gọi là chú chắc cũng ngoài bốn mươi. Mà trước mắt hình dáng chàng thanh niên trẻ tuổi này căn bản là chưa đến tuổi đó.
- Làm thịt hắn cho tao!
Giám đốc Tiền Dũng hung tợn nói. Đừng nói đối phương không phải Trưởng phòng Công an, cho dù thật sự là Trưởng phòng, gã cũng không sợ.
Mấy tên an ninh tuân lệnh, lập tức giương nanh múa vuốt xông lên. Nhìn thấy tình cảnh này, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Phương Biến Biến không khỏi biến sắc, nhìn về phía mấy cô gái hốt hoảng nói:
- Hỏng rồi, hỏng rồi! Dùng chiêu bài chú Lương, bọn chúng cũng mặc kệ à!
Hồ Tiểu Kỳ hướng về phía mấy gã bảo an liếc mắt một cái. Bọn họ vẫn kiên trì đứng bên cạnh Lương Thần, tuy rằng bọn họ có đánh cũng sẽ thua, nhưng dù thế nào cũng không thể trơ mắt mà nhìn "chú Lương” bị bọn chúng vây lại đòi đánh. Huống chi, Lương Thần còn là vì bọn họ mà ra mặt!
Lương Thần nhíu nhíu mày, giơ hai tay can ngăn đám thanh niên bên mình lại. Tuy rằng Khương Bằng và phòng cảnh sát hình sự Công an huyện vẫn chưa đến, nhưng đối phó với mấy tay an ninh này, còn chưa đến nỗi hắn tự mình ra tay. Khụ khụ, hắn hiện tại là Trưởng phòng, đương nhiên phải giữ phong độ của một lãnh đạo.
Một bóng người linh hoạt, sắc bén xuất hiện, chợt nghe vài tiếng trầm đục của thân thể va vào nhau. Hồ Tiểu Kỳ, Phương Biến Biến, Giang Giao giương tròn mắt thật to, tận mắt chứng kiến mấy cao thủ võ lâm trong đội bảo vệ đấu đá lung tung giống như trong điện ảnh, chỉ trong mấy phút, đã ngã lăn xuống đất. Đối với Lan Kiếm mà nói, trừng trị bảy tám tên bảo vệ hạng trung chỉ giống như dọn một bữa ăn sáng. Cú đánh của y so với mấy tên cao thủ đại hiệp trong điện ảnh không có gì khác biệt.
Giám đốc Tiền cứng họng, nhìn tướng mạo bình thường của người đàn ông trung niên, trên mặt mồ hôi đổ xuống như mưa. Gã dường như không dám tin chỉ trong nháy mắt, chính y đã hạ gục bảy tám tay bảo an ngã xuống đất!
Sau khi trừng trị mấy tên bảo vệ xong, Lan Kiếm không nói không rằng đi đến bên cạnh Lương Thần. Mặc dù y không nói một câu, nhưng tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều nhìn thấy cảnh tượng trên.
Phương Biến Biến không khỏi thè lưỡi, thảo nào” chú Lương” bình tĩnh như vậy. Hóa ra bên cạnh có một vệ sĩ tài nghệ vô song.
- Các người đã làm gì? Đây là Trưởng phòng công an huyện Lương Thần!
Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Cố Bảo Hoa vừa mới ở bên ngoài phòng nói xong điện thoại. Gã và Trưởng phòng Chu cùng nhau bước đến, vẻ mặt khiển trách Giám đốc Tiền Dũng và mấy tên bảo vệ.
Tiền Dũng biến sắc, đi đến bên cạnh Tào Cường hạ giọng nói:
- Thằng ranh mày chơi tao?
- Liên quan gì đến tôi, tôi bảo ông đừng ra tay!
Tào Cường nói xạo, động tác lắc đầu lúc ấy của gã cố nhiên là ám chỉ đến thân phận Trưởng phòng công an Lương Thần. Nhưng đó là ám hiệu không cho Tiền Dũng hành động thiếu suy nghĩ! Còn trên thực tế, hắn đang mượn đao giết người, dạy cho Lương Thần một bài học. Chỉ là không ngờ tới tên lái xe của Lương Thần tài nghệ tuyệt vời như vậy. Bảy tám tên bảo vệ trước mặt giống như một tờ giấy không chịu nổi cú ra đòn trời giáng của ông ta.
Còi cảnh sát và tiếng hú của xe cứu thương vang lại gần. Theo sau Đại đội phó Khương Bằng là Trác Tử, Diêu Tiểu Thuận đám người đi theo. Theo sát sau đó là lực lượng nhân viên cấp cứu của bệnh viện huyện, mà theo dự đoán của Lương Thần, Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh cũng dẫn theo mấy nhân viên hình sự kịp thời đến.
Đoạn Uy được đưa lên xe cứu thương, bụng của y bị dao đâm trúng. Dưới sự bày mưu đặt kế của Lương Thần, Đại đội phó Khương Bằng tại hiện trường đã chất vấn Giang Giao và các đương sự liên quan. Ngồi trên ghế Sofa, Lương Thần hỏi cô gái xinh đẹp đang trong tâm trạng lo lắng:
- Không cần sợ hãi, em hãy kể chi tiết sự việc đã xảy ra, để Đại đội phó Khương ghi chép biên bản!
Giang Giao rưng rưng nước mắt gật đầu, bắt đầu hướng về Đại đội phó Khương kể toàn bộ chi tiết sự việc đã xảy ra. Quá trình vụ việc không phức tạp, Giang Giao và Lục Văn Trúc tới câu lạc bộ khiêu vũ Thế Giới Mới đặt phòng. Bởi vì khát nước, liền gọi hai nhân viên phục vụ mang cho hai chai nước giải khát. Giang Giao đi toilet, sau khi quay lại thấy Lục Văn Trúc hiện đã uống hết chai nước giải khát và tình trạng của cô lúc ấy rất khác thường, liền lúc đó có hai thanh niên tông cửa xông vào, mặt lộ nụ cười dâm đãng với các cô.