Rốt cuộc có nên nể mặt hay không? Với vấn đề này Lương Thần thấy cần cân nhắc lại. Ngỡ ngàng một lúc, qua vận dụng năng lực đặc biệt, khi hắn được biết hiện Tào Cường và Trưởng phòng Chu có dính líu với nhau, hắn cũng đã dự đoán được Trưởng phòng Chu sẽ đưa ra yêu cầu này.
Có lẽ nhìn từ góc độ lý trí, nên có thêm nhiều bạn bè hơn là kẻ địch, hắn hẳn là nên cho Trưởng phòng Chu một chút thể diện. Nhưng, vị trí Đại đội trưởng Trị an quan trọng ra sao, đồng thời hắn lại đang hạ quyết định tiến hành thay máu nhân sự đối với phòng Công an huyện Giang Vân, hắn làm sao có thể dễ dàng tha thứ những đống thối nát đó, sao có thể tha thứ cho một con sâu làm rầu nồi canh chứ?
Nghe Tào Cường lắp bắp, vả lại sắc mặt không hề có thành ý, Lương Thần vẻ mặt không kiên nhẫn được cắt ngang lời nói của y, nhíu mày nói với Trưởng phòng Chu:
- Trưởng phòng Chu, tôi không phải không nể mặt ông. Tôi cũng không dùng kỷ luật vi phạm công tác nói linh tinh cho có lệ. Thân là người đứng đầu của phòng Công an huyện, lời nói nói ra giống như đem nước đổ đi, hủy bỏ xử phạt cách chức Tào Cường, làm như vậy xem như chính tôi đánh tôi một bạt tai cũng không có gì khác nhau!
- Ông em Lương, cậu nói có chút quá nghiêm trọng thì phải?
Trưởng phòng Chu nghe ra đối phương thấy hắn có ý cự tuyệt, trên mặt không nén được giận nói.
- Chánh văn phòng Cố cũng nên biết, gần đây Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện thông qua nghị quyết chỉnh đốn người của phòng công an huyện. Tôi cũng đang chuẩn bị qua tết âm lịch tiến thêm một bước triển khai thực thi chỉnh đốn hoạt động. Dưới tình huống như vậy, tha thứ cho tôi khó có thể nể mặt Trưởng phòng Chu!
Lương Thần nói rõ ràng cho đối phương nghe, quyết định của hắn không hề thay đổi.
Sắc mặt của Tào Cường biến đổi. Y không nghĩ tới Lương Thần ngay cả đối với Trưởng phòng Chu cũng không nể mặt, tỏ thái độ cự tuyệt không còn đường lùi. Sắc mặt Trưởng phòng Chu tức khắc trở nên hết sức khó coi, ông ta mở miệng định nói điều gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ hừ một tiếng nặng nề.
Các cô nhân viên tiếp rượu không kìm nổi vẻ mặt kinh ngạc. Lúc này họ mới biết, hoá ra vị Trưởng phòng trẻ tuổi giỏi giang này đúng là vừa mới nhận chức trưởng phòng Công an huyện. Thấy đối phương mạnh mẽ, cứng rắn như vậy, ngay cả khi có Trưởng phòng Chu ở đó cũng không nể mặt ông ta, theo bản năng họ đều không khỏi hướng ánh mắt nóng như lửa về phía vị Trưởng phòng Công an huyện trẻ tuổi này. Có câu là huyện quan không bằng hiện quản. Trước mắt ba người tuy rằng cùng là lãnh đạo cấp Trưởng phòng, nhưng đối với một số cô nhân viên tiếp rượu mà nói, Trưởng phòng Công an huyện so với hai người kia quả là có trọng lượng hơn nhiều.
- Việc này tôi hiểu rõ, lãnh đạo huyện rất là bất mãn đối với tình trạng hiện nay của phòng Công an huyện, Trưởng phòng Lương áp lực cũng rất lớn. Lão Chu, chúng ta cũng nên thông cảm cho sự khó xử của Trưởng phòng Lương thôi!
Chánh văn phòng Cố vội vàng ra mặt giảng hòa nói, đồng thời âm thầm đưa mắt về phía Trưởng phòng Chu, nhắc nhở ông ta không nhẫn nhục sẽ bị loạn đại mưu!
- Là tôi rất liều lĩnh, xin Trưởng phòng Lương không đừng để tâm!
Trưởng phòng Chu tươi cười, xưng hô "ông em Lương” lại biến thành "Trưởng phòng Lương" bộc lộ vẻ không hài lòng trong lời nói.
- Đâu có, nói thật lỗi hẳn là ở tôi, thật sự là xấu hổ!
Lương Thần cũng đáp lấy lệ. Hắn đương nhiên thấy được đối phương không vui, nhưng gặp tình huống này, hắn cũng không cần quan tâm. Đắc tội thì cũng đắc tội rồi!
- Uống rượu uống rượu!
Chánh văn phòng Cố nâng chén rượu lên cười nói:
- Chúng ta không nói đến công việc nữa, chỉ nói tình yêu, chỉ nói chuyện tình yêu mà thôi!
Thấy mấy người nâng chén lên, Tào Cường cũng cảm thấy mất mặt cúi xuống, đành phải len lén trừng mắt nhìn người nam trẻ tuổi kia một cái, sau đó xoay người mở cửa định bụng rời khỏi. Mà ngay tại thời khắc mở cửa, chợt nghe thấy một giọng nữ yếu ớt từ ngoài cửa truyền đến
- Đừng động vào tôi. Cút ngay
Tào Cường phản ứng rất nhanh, lập tức nghiêng mình ra cửa, cũng va vào cửa một tiếng vang lên. Nhưng mà Lương Thần, Chánh văn phòng Cố, Trưởng phòng Chu ngược lại mặt biến sắc, bởi vì bây giờ chưa có ca xướng, thiếu âm nhạc quấy nhiễu, bọn họ rõ ràng nghe được giọng người nữ đầy hoảng sợ.
Lương Thần bất ngờ đứng dậy nhanh chóng tiến đến mở cửa phòng ra. Ở hành lang bên trong tràn ngập sắc điệu ánh đèn ám muội. Một thanh niên tóc vàng ôm một cô gái, bóng dáng của họ hiện rõ mồn một trong tầm mắt của hắn. Mà vừa ra khỏi cửa Tào Cường cố ý đi ở giữa hành lang dường như muốn ngăn cản tầm mắt của hắn.
- Đứng lại!
Lương Thần quát một tiếng, lập tức dời bước xông lên phía trước, tóm thanh niên tóc vàng một cái.
- Mày làm gì vậy?
Vẻ mặt thanh niên tóc vàng khó chịu nhìn Lương Thần liếc mắt một cái, ác thanh ác khí nói:
- Ngăn bố mày à, muốn đánh nhau phải không?
Lương Thần tạm thời không nói chuyện, chỉ là dùng ánh mắt sắc bén nhìn thanh niên tóc vàng, nhìn trừng trừng vào ánh mắt của đối phương lóe ra, thần sắc kích động sau đó mới lạnh lùng mở miệng nói:
- Đưa người cho tôi, sau đó cút đi!
- Mày dựa vào cái gì chứ, đây là bạn gái của tao, dựa vào cái gì mà giao cho mày!
Vẻ mặt thanh niên tóc vàng càng thêm kích động, theo bản năng hắn ôm sát cô gái vào trong gực.
- Chuyện gì thế này?
Chánh văn phòng Cố và Trưởng phòng Chu cũng ra khỏi cửa chạy lại đây, nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi kinh ngạc hỏi.
- Không có gì? Trưởng phòng Lương nhất định là hiểu lầm!
Tào Cường cười mở miệng nói:
- Đây là bạn của tôi Quách Tử và đây là bạn gái của anh ta! Là bạn gái y say rượu làm càn!
- Hóa ra là như vậy!
Nét mặt của Trưởng phòng Chu giãn ra, cười nói với Lương Thần:
- Hiện tại thanh niên trẻ tuổi thích càn quấy, thằng con trai nhà tôi tính tình cũng như vậy. Lại nói tiếp, thực không có mấy người giống đứa nhỏ nhà Chánh văn phòng Cố, không cần phải lo lắng nhiều!
- Bạn gái anh?
Lương Thần môi nở ra một tia trào phúng cười, chỉ chỉ cô gái nói:
- Cô ta tên là gì, anh biết không?
- Ách, đương nhiên biết, bạn gái tao là Lâm Lâm!
Thanh niên tóc vàng bịa chuyện nói.
Lương Thần không rảnh rỗi tán gẫu với đối phương, hắn đưa tay ra nhanh chóng đoạt lấy cô gái, thuận thế đá một cước làm cho thanh niên tóc vàng ngả xuống đất, sau đó giữ chắc cái eo nhỏ nhắn của cô gái, vỗ nhẹ vào khuôn mặt đỏ bừng của cô gái hô:
- Lục Văn Trúc. Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi!
Vừa nghe Lương Thần hô tên cô gái, thanh niên tóc vàng và Tào Cường không kìm nổi liền thay đổi sắc mặt. Hai người nằm mơ cũng không nghĩ tới Lương Thần lại quen biết cô gái này.
Cô gái mê man mở hai mắt, sau khi nhận ra người nam gọi mình là ai, không kìm được vẻ mặt vui mừng lộ ra. Cố hết sức nói:
- Chú Lương, cứu cháu, còn có Giao Giao!
Sắc mặt Lục Văn Trúc hiện ra bệnh trạng đỏ ửng. Người có con mắt tinh đời chỉ cần nhìn qua là biết cô bị thuốc hạ mê. Trưởng phòng Chu và Chánh văn phòng Cố lập tức vừa sợ vừa giận. Bọn họ là khách quen của câu lạc bộ khiêu vũ Thế Giới Mới, đương nhiên rõ ràng bên trong có một số thủ đoạn ngấm ngầm hoạt động. Bị Trưởng phòng Công an huyện đương nhiệm nắm tại chỗ không nói. Hơn nữa người bị hại lại là người quen của Lương Thần, thế này chẳng phải là hỗn loạn lớn sao?
Ba! Trưởng phòng Chu giơ tay tát một cái thật mạnh vào Tào Cường, lạnh lùng nói:
- Đây là bạn của cậu sao? Cậu kết giao với loại lưu manh này làm bạn à?
Tào Cường bụm mặt nửa câu cũng nói không nên lời, chỉ có điều thầm hận Quách Dược quá mê gái. Hắn vừa mới rời khỏi một lúc, không ngờ gặp phải đại họa ập đến như vậy. Khoan, trong lời nói của cô gái, dường như còn có một tên nữa "Hỏng rồi! Nhất định là tên Đoạn Uy đưa người vào phòng rồi!”