Cả ngày thứ sáu, Lương Thần và Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh đi trượt tuyết ở Chiết Châu. Buổi chiều trở về thành phố đi dạo cửa hàng. Vương Phỉ Hạm lại có chút khác thường. Bà ở nhà, không có cùng tham gia hoạt động với những người trẻ tuổi.
Khả năng quan sát của Lương Thần rất nhạy bén. Hắn chú ý tới vẻ mặt vờ lãnh đạm của Vương Phỉ Hạm, cũng chú ý tới ánh mắt đối phương khi tiếp xúc với hắn, trong ánh mắt toát ra sự giãy dụa. Hắn cố ý lộ ra tin tức Lâm Tử Hiên đi Mĩ giải phẫu tim, đồng thời cố ý lộ ra xác xuất thành công của cuộc phẫu thuật này. Từ góc độ phản ứng của Vương Phỉ Hạm, hắn đã xác định được sự thực. Tất cả nhất cử nhất động của Vương Phỉ Hạm đều xuất phát từ sự bức bách của Lâm Tử Hiên!
Nếu như Lâm Tử Hiên lần này phẫu thuật thất bại, do vì mất đi sức mạnh bên ngoài, như vậy Vương Phỉ Hạm còn đủ dũng khí đụng vào cánh cửa cấm kỵ kia không?
Chiều Chủ Nhật, tài xế Tiền Tiểu Ngũ đúng giờ lái xe tới khu chung cư Hoa Sen. Lương Thần phất tay từ biệt Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt lên đường quay trở về huyện Giang Vân.
Lái xe Tiền Tiểu Ngũ dường như có chút không yên lòng, vừa lái xe vừa đánh giá người đàn ông đang ngồi ở ghế lái phụ. Y không biết thân phận của người đàn ông này, nhưng loáng thoáng bên trong, y cảm thấy người đàn ông tướng mạo mạo xấu xí này là một người cực kỳ nguy hiểm!
Trở lại huyện Giang Vân, để lái xe Tiền Tiểu Ngũ trực tiếp chạy xe đến chỗ ở của y. Đối với việc thay đổi người lái xe mới, hắn tạm thời chưa có quyết định gì. Đêm đó, hắn sắp xếp một phòng ngủ trong căn hộ cho Lan Kiếm.
Sáng sớm hôm sau, Lương Thần và Lan Kiếm cùng nhau đi bộ tới phòng Công an huyện Giang Vân. Bước vào văn phòng trang nghiêm khí phái, trong tai nghe một tiếng hô "Chào Trưởng phòng" Lương Thần trong lòng không khỏi có vài phần hưng phấn.
Lan Kiếm chậm hơn bước đi theo phía sau người đàn ông trẻ tuổi, thấy trước mắt mình một người đàn ông cao to mặc bộ trang phục cảnh sát, trong mắt y hiện ra vẻ tươi cười. Từ lúc đầu mới quen đến hiện tại, hiểu biết một ít nội tình của Lương Thần khiến Lan Kiếm không khỏi sinh ra cảm thán. Đây thật sự là một tên tiểu tử vô cùng may mắn!
Trở lại phòng làm việc của mình, Lương Thần lập tức gọi Chủ nhiệm Trung tâm Chỉ huy Diêu Kim Minh tới, thẳng thắn mà yêu cầu đổi lái xe mới. Đối yêu cầu đề xuất của Trưởng phòng, Chủ nhiệm Diêu rõ ràng trở tay không kịp, trong lòng không khỏi dấy lên sự hoài nghi không biết là tân Trưởng phòng vừa nhậm chức đã biết được điều gì, hay là xuất phát từ sự cẩn thận!
Liếc mắt một cái thấy sắc mặt trầm tĩnh của người lái xe mới, Diêu Kim Minh trong lòng không khỏi nhảy dựng. Tên đàn ông tướng mạo xấu xí mặc sức đứng ở đó, lại khiến y cảm thấy sợ sệt, giống như đang đứng trước mặt y là một thanh kiếm chuẩn bị tuốt ra khỏi vỏ, sẵn sàng cắt tiết uống máu!
Chủ nhiệm Diêu không dám nhìn, vội vàng ra khỏi phòng làm việc của Trưởng phòng, nhanh chóng tới phòng làm việc của Chính ủy Quách Ninh nói chuyện này cho bà ấy nghe. Nữ Chính ủy trên mặt không giấu nổi sự giận dữ, ngập ngừng một lúc cười lạnh nói:
- Không tin được tên Trưởng phòng này, dám từ Liêu Dương triệu người lái xe thân cận theo bên hắn! Có thể hiểu ý thức phòng bị của tên Trưởng phòng này rất mạnh! Lão Diêu, anh cho người đi thăm dò, tìm hiểu xem thân phận của người lái xe kia rốt cuộc là như thế nào?
Buổi trưa trên đường tới nhà ăn của cơ quan, Lương Thần vô tình thấy Tiền Tiểu Ngũ, vì thế phất phất tay, ra hiệu đối phương lại đây.
- Anh Tiền, Chủ nhiệm Diêu đã nói gì với anh chưa? Sau này việc lái xe tôi không phiền đến anh nữa! Anh không cần suy nghĩ nhiều, trên thực tế anh lái xe rất tốt! Chỉ có điều Lan Kiếm người lái xe này, là do một bậc cha chú sắp xếp cho tôi, thịnh tình này tôi không thể chối từ!
Từ trong đáy lòng mà nói, Lương Thần đối với Tiền Tiểu Ngũ người lái xe này cũng rất hài lòng. Nhưng vì cẩn thận để phòng mọi chuyện, hắn phải tiếp nhận ý kiến của Lâm Tử Hiên, để cho Lan Kiếm tiếp nhận công việc của Tiền Ngũ trở thành người lái xe chuyên dụng cho hắn. Lúc đầu hắn còn không thèm để ý, nhưng từ ngày hôm qua sau khi xem tài liệu liên quan đến huyện Giang Vân, hắn dường như có chút cảnh tỉnh. Lòng người khó đoán, Tiền Tiểu Ngũ chung quy là người của huyện Giang Vân, sử dụng y liệu có đáng tin cậy bằng Lan Kiếm không!
Còn có một số chuyện, cho dù Lương Thần bị đánh chết cũng sẽ không thừa nhận! Dùng một tinh anh của bộ binh đặc chủng làm lái xe, quả thực tưởng như đùa! Lương Thần chỉ cảm thấy chính mình đi đến đâu cũng có phong thái oai hùng!
- Tôi biết, Trưởng phòng!
Tiền Tiểu Ngũ trong giọng nói lộ ra vài phần mất mát, nhưng trong lòng cũng là âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trưởng phòng Ngô Phòng Công tác chính trị đã từng một lần ám chỉ y phải theo dõi nhất cử nhất động của tân Trưởng phòng mới vừa nhận chức sau báo cáo lại cho ông ta. Y hiểu được chủ ý của Chủ nhiệm Ngô, cũng biết chính mình không có quyền cự tuyệt. Nói cho cùng tân Trưởng phòng cũng chỉ là một lính mới. Cho dù là có hậu trường che chở, cũng không chắc có thể đấu lại nanh vuốt của Chính ủy Quách Ninh. Trưởng phòng Ngô này quả thật là con rắn nham hiểm!
Mà hiện tại, Trưởng phòng mới về lại chủ động đề xuất đổi người lái xe, xem như hắn đã giải quyết vấn đề nan giải cho người lái xe rồi. Nếu người lái xe miễn cưỡng đi làm những chuyện xấu thì y vì lương tâm cắn rứt mà băn khoăn! Sau khi ở cơ quan ăn cơm trưa xong, Lương Thần trở lại phòng làm việc, cầm lấy đống tư liệu trên bàn xem. Đây là một phần thông tư nghị quyết của Ủy Ban Nhân Dân huyện Giang Vân liên quan đến việc chỉnh đốn xã hội trị an, phá tan thế lực xã hội đen. Đặc biệt yêu cầu cơ quan công an huyện trước tết âm lịch phải triển khai hành động thanh tra có quy mô lớn, phá tan thế lực ngầm, giới xã hội đen, bảo đảm cho nhân dân huyện Giang Vân đón tết trong không khí hòa bình vui vẻ.
Chỉ biết nói suông thì được gì! Lương Thần bĩu môi, đem tài liệu ném trên bàn làm việc. Nếu hiện phòng Công an huyện không xảy ra chuyện như thế, chỉ sợ tại hội nghị thường vụ của huyện sẽ không đưa ra thông báo nghị quyết như vậy.
Hắn đương nhiên biết thế lực ngầm của huyện Giang Vân hiện đang tác quai tác quái bên ngoài. Ủy ban nhân dân thành phố Liêu Dương đã đưa ra quyết định trong một tháng sẽ bố trí một cuộc tấn công đột kích. Tuy rằng đã bắt không ít những tên lâu la của các nhóm băng đảng, nhưng tên cầm đầu trong băng đảng Vân Long lớn nhất của huyện Giang Vân tên là Kim Bảo Tài lại may mắn trốn thoát.
Sau một thời gian gió êm sóng lặng không được bao lâu, tro tàn của thế lực ngầm lại bùng cháy, một lần nữa khôi phục lại sự kiêu ngạo ương nghạnh của ngày xưa. Có lẽ Trưởng phòng mới và các ủy viên thường vụ cũng nhìn thấy vấn đề này, cho nên tăng tốc đôn đốc cơ quan công an huyện nhanh chóng triển khai hành động đột kích.
Lương Thần cần nhất là thời gian, mà lúc này, hắn dường như không có nhiều thời gian. Cục công an thành phố đồng ý điều sáu nhân viên cảnh sát nòng cốt tới hỗ trợ hắn. Nếu như nhanh nhất cũng phải chờ tới sau tết âm lịch. Hơn nữa cho dù sau tết âm lịch hắn cũng chỉ mới bắt đầu cơ cấu lại bộ phận nhân sự, muốn khôi phục sức chiến đấu của phòng Công an huyện phải cần có quá trình huấn luyện lâu dài, không thể chỉ trong khoảng thời gian ngắn có thể lấy được hiệu quả.
Đang suy nghĩ, chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, Lương Thần nghe điện thoại, sau khi nghe âm thanh dồn dập mà nghiêm khắc từ trong điện thoại truyền ra, thần kinh hắn lập tức căng thẳng. Mấy trăm người đang vây quanh Ủy ban nhân dân huyện, đã bị mấy tên bảo vệ đánh bị thương.
Lui thời gian trở lại mười phút trước đó, tại cổng Ủy ban nhân dân huyện, mấy trăm người hò hét kéo theo tấm biểu ngữ có ghi hàng chữ "Trả lại đất. Đả đảo quan tham ô vô lại.