Chương 229: Thằng Quỷ Nhỏ


Ban đêm, khi Diệp Tử Thanh như mọi hôm đang len lén ngồi dậy xuống giường liền bị một bàn tay mềm mại kéo cánh tay lại. Tiếp sau, một tiếng thở dài nhè nhẹ truyền qua:

- Tử Thanh, dì muốn nói chuyện với con!

Diệp Tử Thanh hơi giật mình một chút, sau đó ngồi trở lại đầu giường, thấp giọng nói:

- Muốn nói chuyện gì, dì cứ nói đi ạ.

- Dì muốn hỏi con, nếu như lần này Lâm Tử Hiên không thể cứu được mà chết đi thì con định thế nào? Con có thể rời khỏi Tiểu Thần, đem Tiểu Thần trả lại cho Oánh Oánh không?

Vương Phỉ Hạm sâu xa hỏi.

- Không thể!

Trong bóng đêm, đôi mắt đẹp của Diệp Tử Thanh sáng rực, cô gần như là không chút do dự lắc đầu nói:

- Con có thể trở thành người tình bí mật của anh ấy, nhưng bắt con hoàn toàn rời bỏ, tách khỏi thế giới của anh ấy, con làm không được.

- Tử Thanh, con có biết mình có điều kiện rất tốt rất ưu tú không? Con không cần tự làm khổ bản thân như vậy mà?

Vương Phỉ Hạm thấp giọng khuyên can:

- Con không sợ tương lai có một ngày mình sẽ hối hận sao? Dẫu sao đây không phải là trò đùa, một khi sai lầm rồi thì không có khả năng thay đổi nữa, con thật sự đã cân nhắc kỹ chưa?

- Quả thật mấy ngày nay, con luôn luôn suy đi nghĩ lại vấn đề này.

Đầu Diệp Tử Thanh khẽ tựa nhẹ trên vai Vương Phỉ Hạm, nhẹ giọng nói:

- Một khi con đã quyết định làm như vậy, điều đó có nghĩa là con phải chuẩn bị sẵn tâm lý gánh vác hết thảy hậu quả xảy ra, bao gồm việc thích ứng làm một thân phận đáng xấu hổ là người tình bí mật, việc đối mặt với khả năng Oánh Oánh sẽ phát hiện ra chân tướng, đồng thời cả việc làm thế nào để thật cẩn thận duy trì quan hệ giữa mọi người trong cuộc sống sau này!

- Con ơi, làm vậy có đáng không?

Vương Phỉ Hạm bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Bà biết quyết định này của Diệp Tử Thanh cũng không phải là suy nghĩ bốc đồng nhất thời, mà là kết quả đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ. Nhưng chắc chắn hành động này của Tử Thanh như đang đùa với lửa, một khi không cẩn thận để cho Oánh Oánh phát giác được chân tướng, như vậy cái mà mọi người phải gánh chịu nhất định là một sự sụp đổ tan rã, một kết cục xấu không thể thu xếp!

- Con lâu nay không nghĩ đến vấn đề đáng hay không đáng!

Diệp Tử Thanh cười nhẹ nói:

- Lúc trước Lý Minh Dương cũng chỉ muốn con làm tình nhân của y mà thôi. Mà theo suy nghĩ của con, cho dù là làm tình nhân, con cũng sẽ lựa chọn một đối tượng toàn tâm toàn ý vì con! Cho nên cùng là làm món hời cho người khác, chi bằng nửa bán nửa tặng, cho Lương Thần thì tốt hơn!

- Nếu để Thanh Oánh biết chuyện, con và Tiểu Thần nên kết thúc như thế nào?

Vương Phỉ Hạm rất lo lắng hỏi. Đây mới là chỗ trong lòng bà rối rắm nhất. Bà ta một bên không thể khuyên can Diệp Tử Thanh thay đổi chủ ý, mặt khác lại lo lắng cho con mình sau này bị tổn thương!

- Con sẽ dùng hết mọi biện pháp khuyên can Tiểu Oánh Oánh!

Trong giọng nói Diệp Tử Thanh lộ ra sự tự tin mạnh mẽ:

-Nếu như Lâm Tử Hiên chết rồi, con sẽ đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên người ông ta. Tất cả mọi người đều là người bị hại, cho dù tiểu Oánh Oánh đã biết chân tướng, con tin là em ấy cũng sẽ không oán hận con, dì, và cả Lương Thần! Chỉ cần không có oán hận, như vậy con sẽ có cách thuyết phục em ấy chấp nhận sự thật này. Dì hãy tin con, trên thế giới này hiểu tiểu Oánh Oánh nhất, không phải dì, mà là con.

- Nếu như Lâm Tử Hiên không chết thì sao?

Vương Phỉ Hạm đưa ánh mắt nhìn lên trần nhà tối tăm, lặng lẽ hỏi:

- Nếu như Lâm Tử Hiên không chết, thì chuyện chúng ta nói đêm nay không có ý nghĩa gì cả sao?

Diệp Tử Thanh vòng tay ôm lấy Vương Phỉ Hạm, cười nhẹ nói:

- Như vậy chẳng những là con mà ngay cả dì cũng phải dựa theo “kịch bản” của người điên khùng kia, tiếp tục diễn nốt nội dung vở kịch. Chúng ta căn bản không được lựa chọn!

Vương Phỉ Hạm thật lâu không nói gì, bà hiện tại cũng rất mơ hồ, rốt cuộc là trong lòng hy vọng Lâm Tử Hiên còn sống, hay là hy vọng đối phương chết đi.

Bà biết rõ chỉ cần đối phương chết đi. Bản thân bà có thể thoát khỏi cái vực sâu trái luân thường đạo lý kia. Nhưng trong lòng, không hiểu sao lại có một chút do dự!

- Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, trước khi tin tức Lâm Tử Hiên chết chưa truyền đến, chúng ta cũng không thể chống lại ý đồ của ông ta đâu!

Trong tiếng cười Diệp Tử Thanh đầy sự mê hoặc quỷ quái. Cô nhẹ nhàng kéo cổ tay Vương Phỉ Hạm, hạ giọng nói:

- Cho nên dì ạ, thừa dịp hiện tại có lý do, cùng con đi trụy lạc nào?

- Không. Dì không thể!

Vương Phỉ Hạm giãy dụa. Nhưng thân thể của bà lại dường như không có chút sức lực nào.

- Dì, con biết dì thích mà!

Trong giọng nói Diệp Tử Thanh có vài phần bí hiểm:

- Tại tiệc rượu tối hôm đó, dì đã thử một lần khá thành công rồi, không phải sao?

Vương Phỉ Hạm trong lòng chấn động. Những lời này của Diệp Tử Thanh giống như một tia chớp màu đen trực tiếp bổ vào chỗ sâu thẳm trong linh hồn của bà. Bà không khỏi nhớ tới cái đêm hôm đó ở hội quán Hoàng Triều, chính mắt bà trông thấy sau khi Lương Thần giày vò cô nữ minh tinh kia đến nỗi mê man, liền sau đó bắt lấy Diệp Tử Thanh đột nhiên xuất hiện đẩy ngã xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ. Bộ lễ phục dạ hội quý giá kia bị xé thành vải vụn. Người đàn ông mất đi lý trí giống như dã thú thô bạo đã cướp mất trinh tiết của Diệp Tử Thanh. Theo sau đó là sự tấn công dữ dội của một trận mưa rền gió dữ.

Cảnh tượng khiến bà nhớ hơn cả, đó là khi Diệp Tử Thanh cuối cùng không thể chịu được nữa, toàn thân cô nóng ran dưới thân thể to lớn của người đàn ông rồi căng lên đón nhận từng đợt, từng đợt sóng bắn vào cơ thể mình.

Bà luôn tự bắt buộc chính mình quên đi chuyện buổi tối hôm đó. Nhưng hiện giờ một câu của Diệp Tử Thanh, lại dễ dàng lột bỏ toàn bộ vỏ bọc ngụy trang của bà. Đầu bà trở nên ngây ngô thẫn thờ, như con rối gỗ giật dây bị Diệp Tử Thanh lôi kéo ra khỏi cửa phòng ngủ, đi thẳng đến thư phòng.

Sáng sớm hôm sau, Vương Phỉ Hạm tới công ty đi làm. Lương Thần và chị em Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh đều được nghỉ. Cô bé Lan Nguyệt chiều nay cũng phải trở về trường. Vì thế Lan Nguyệt không ngừng than vãn, thời gian cuối tuần sao qua nhanh quá!

Lương Thần lấy điện thoại ra. Cũng không tránh chị em nhà họ Diệp và cô bé Lan Nguyệt, trực tiếp gọi số điện thoại vốn là phải gọi vào tối hôm qua.

- Tiểu Thần ca, anh gọi điện thoại cho ai thế?

Lan Nguyệt nhiều chuyện hỏi một câu, liền thấy Lương Thần làm động tác suỵt chớ có lên tiếng. Mà hành động này có vẻ thần bí bí hiểm, lập tức khiến cho Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh cũng rất hiếu kỳ.

Trong vài giây điện thoại đã thông, từ di động truyền đến một âm điệu trầm ổn của một người đàn ông trung niên:

- Xin hỏi anh là ai vậy?

- Khụ, tôi là Lương Thần!

Lương Thần ho nhẹ một tiếng, hắn bỗng nhiên cảm thấy lời nói kế tiếp có chút khó mở lời. Nói sao đây? Chẳng lẽ nói thẳng là Lý gia gia kêu tôi gọi cuộc điện thoại này? Nói là chỉ cần gọi điện thoại thì có thể cho tôi phục chức?

Vừa nghe tới người tự giới thiệu là "Lương Thần", người đàn ông trung niên nhận điện thoại trên mặt không khỏi mỉm cười, sau đó che điện thoại quay đầu hướng về chỗ Diệp lão hạ giọng nói:

- Là Lương Thần!

- Đưa điện thoại cho ta!

Diệp lão đang nghe vệ sĩ Thiết Nhị Trụ đọc báo, nghe vậy tinh thần không khỏi chấn động, vẻ mặt hiện ra sự vội vàng xưa nay chưa hề thấy. Điều này làm cho hai người đàn ông trung niên khuôn mặt nghiêm nghị không khỏi len lén cười. Tuổi càng lớn, có lúc tính tình lại càng giống trẻ con. Tối hôm qua chính là bởi vì không nhận được cuộc điện thoại này, đã cáu kỉnh trút giận lên bọn họ!

- Anh chính là Lương Thần mà Lý Tiểu Hổ nói hả?

Diệp lão kéo dài thanh âm, bày đặt giọng quan cách trịnh trọng hỏi. Nhưng trong lòng lão lại tự nhủ, thằng quỷ nhỏ, ngươi ở đó chờ xé một trăm tờ báo đi!

Lý Tiểu Hổ? Lương Thần không hiểu ra sao, bèn hỏi lại một câu:

- Xin hỏi, Lý Tiểu Hổ là ai?

- Chính là Lý Tiểu Hổ ở xã Hòa Bình, đúng rồi, cậu thường gọi y là Lý gia gia!

Diệp lão thong thả nói:

- Cậu có chuyện gì tìm ta hả? Có phải là gặp cái gì phiền toái không? Nói đi, nể mặt Lý Tiểu Hổ, ta có thể giúp cậu!

Lương Thần giờ mới biết, tên của Lý gia gia thì ra là như vậy! Hắn nghe trong di động truyền đến một thanh âm già nua, trong lòng thầm đoán xem người này có thể là vị lãnh đạo nào? Có thể gọi thẳng danh tính Lý gia gia, ít nhất cũng cùng tuổi với Lý gia gia mới được. Hơn nữa khẩu khí lại lớn như vậy, dường như chắc chắc có thể chiếu cố giúp đỡ hắn!

Đang do dự không biết phải mở miệng như thế nào, lại chợt nghe trong điện thoại truyền đến tiếng ông cụ khiển trách:

- Đại Trụ tử, cậu và Nhị Trụ tử đi ra ngoài coi, đừng ở đằng kia lén la lén lút mà nghe trộm!

Lương Thần biết những lời này của đối phương không phải nói với mình. Nhưng mà nghe được sự khiển trách của ông cụ. Cùng với tiếng “Đại trụ tử, Nhị trụ tử!” Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, dường như hắn đã biết ông cụ bên kia di động là ai rồi! Vào tháng năm khi lần đầu tiên hắn nằm tại bệnh viện trung tâm thành phố, cái người hay tìm hắn đánh cờ chính là Đại Trụ Tử thân thủ tuyệt vời. Đối với người đàn ông trung niên khuôn mặt nghiêm khắc này, cùng với ông cụ tính khí nóng nảy kia, đều lưu lại cho hắn ấn tượng sâu sắc!

Ông cụ này rốt cuộc là thần thánh phương nào đây? Ừ. Mười phần đến chín hẳn là bằng hữu hoặc lãnh đạo của Lý gia gia rồi. Chỉ có điều, đối phương thực sự có năng lực lớn như vậy không? Có thể can thiệp vào quyết định của tỉnh cũng như khôi phục chức vị cho hắn?

- Không cần lo lắng, không cần băn khoăn. Ta nói có thể giúp đỡ cậu, vậy nhất định có thể giúp được cậu! Được rồi, nói mau đi!

Diệp lão đợi nửa ngày, cũng không thấy trong di động hồi âm. Lão thầm nghĩ: thằng quỷ này chắc còn băn khoăn điều gì cho nên vội vàng ném một viên thuốc an thần qua đó.

Lương Thần nghe như thế nào đều cảm thấy trong này có điều gì đó kỳ quái, dường như ông cụ bên kia di động rất là mong chờ chính mình mở miệng đi cầu xin lão! Sự tình thường lúc nào cũng là như thế này, bên kia càng chủ động, trong lòng Lương Thần trái lại càng không dám, dường như thấy được trước mắt có cái bẫy lớn, đang chờ chính mình một chân giẫm vào.

- “Việc đó” nếu nhờ ông giúp, có điều kiện gì không?

Lương Thần dò hỏi.

- Điều kiện sao? Thật ra là có một cái. Tuy nhiên đối với cậu mà nói sẽ làm được rất dễ dàng!

Diệp lão hơi kinh ngạc, thằng quỷ này đúng là rất cẩn thận!

- Có thể nói rõ một chút không?

Lương Thần lại hỏi.

- Hiện tại không thể nói được! Tuy nhiên ta có thể nói cho cậu biết, đó là một hoạt động giải trí rất là thú vị!

Diệp lão cũng không muốn chưa gì đã tiết lộ cho đối phương biết .Lão còn muốn hưởng thụ cái thú vui khiến đối phương bỗng nhiên kinh ngạc này.

- Vậy, quả thật không có gì! Tôi chỉ là muốn vấn an lão nhân gia! Thuận tiện hỏi một chút, lão nhân gia gần đây có hay xé báo giải buồn không vậy? .

Lương Thần đã có chút rõ ràng. Hắn cười hì hì nói, sau đó không cho đối phương kịp hồi âm gì liền cúp máy điện thoại!

- Thằng quỷ nhỏ!

Diệp lão cầm điện thoại ngẩn người một hồi. Theo sau không kìm nổi chửi ầm lên.

Lão tuy lớn tuổi nhưng đầu óc rất sáng suốt. Suy nghĩ một hồi liền hiểu ra được sơ hở của chính mình ở chỗ hét lên tiếng Đại Trụ và Nhị Trụ. Lão thật là không nghĩ tới, trí nhớ và sự phản ứng của tiểu tử này quả thật rất là xuất sắc. Chỉ từ một tiếng hô của lão liền lập tức liên tưởng đến lão là ai! Không cần nói, chỉ nhìn điểm này, tiểu tử này thật có khiếu làm cảnh sát tốt!

- Thằng quỷ nhỏ này thật láu cá như khỉ ấy.

Diệp lão ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên vừa cười , vừa tự lẩm bẩm:

- Bỏ đi, không cần chấp nhặt thằng quỷ nhỏ này.

Quay đầu, đối mặt với hai viên vệ sĩ đang cười trộm nói:

- Đi nói với bên ngoài, ta thấy không dễ chịu lắm!

Đại Trụ, Nhị Trụ vẻ mặt chợt ngỡ ngàng. Sức khỏe không phải đang rất tốt sao! Nhưng lập tức, bọn họ liền hiểu ra dụng ý của Diệp lão. Vội vàng gật đầu “vâng” một tiếng.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #229