Chương 218: Dục Vọng


Tuy rằng Lương Thần và Diệp Tử Thanh đều có kinh nghiệm về chuyện này nhưng đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện ấy trong ánh sáng, có thể được thưởng thức, chiếm hữu thân hình trắng nõn nà vô cùng hấp dẫn của cô, làn da mịn màng không tì vết.

Mặc dù đã có kinh nghiệm một vài lần nhưng trong lúc này, Diệp Tử Thanh nằm bên dưới vẫn vang lên những tiếng rên rỉ nho nhỏ, cùng phối hợp động tác nhịp nhàng với hắn. Đôi mắt đẹp dường như đóng băng, hàm răng cắn nhẹ vào đôi môi mọng đỏ, khuôn mặt đỏ ửng lên. Chỉ có điều nghe từng tiếng rên rỉ đau đớn Lương Thần liền có sự thôi thúc nộp vũ khí đầu hàng.

Đặt đôi chân của Diệp Tử Thanh lên vai, Lương Thần chuẩn bị bước vào lúc mãnh liệt nhất. Nhưng trong lúc hắn vô tình ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn bắt gặp phải một đôi mắt đẹp tràn đầy xuân tình cùng vẻ sợ hãi qua khe cửa khép hờ.

Thân thể Lương Thần bỗng nhiên cứng đờ. Trong phút chốc động tác dừng hình ở trạng thái thân thể lao về phía trước, hắn đã nhận ra người đó là ai. Thanh Oánh gọi điện thoại bảo rằng chiều mới trở về, không hề có sự cảnh giác, hắn thật không ngờ. Công việc tại công ty rất bận rộn nhưng Vương Phỉ Hạm lại trở về nhà lúc này. Như vậy là xong rồi! Vương Phỉ Hạm đã chứng kiến cảnh tượng nhơ bẩn kia. Bị Vương Phỉ Hạm bắt gặp thì kết quả cũng không khác gì Diệp Thanh Oánh bắt gặp bao nhiêu.

- Anh đừng dừng lại chứ!

Giọng điệu của Diệp Tử Thanh vang lên một cách ngọt ngào, đôi mắt long lanh mở to tràn đầy dục tính cũng đủ khiến cho ham muốn của người đàn ông tăng lên.

Chết thì chết! Sau một lúc chấn động tinh thần, suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn không phải dừng lại mà là bất kể hôm nay như thế nào thì cũng phải làm xong. Cho nên hắn bắt đầu cuồng loạn oanh tạc phần dưới của tiểu yêu tinh.

Diệp Tử Thanh không thèm quan tâm đến mọi thứ, từng lúc buông tiếng rên rỉ sung sướng, thõa mãn vang lên khắp cả phòng.

Nhưng điều mà khiến Lương Thần cảm thấy kì lạ nhất là khi hắn và Diệp Tử Thanh đã làm xong, cuồng phong bão táp hắn tưởng tượng đã không hề xảy ra. Thậm chí khi hắn và Diệp Tử Thanh mặc xong quần áo, bước ra khỏi phòng cũng không hề thấy bóng dáng của Vương Phỉ Hạm đâu.

Vài phút sau, tiếng chuông cửa vang lên. Lương Thần liếc nhìn qua khung cửa kính. Hắn thấy Vương Phi điện hạ vẻ đẹp lạnh lùng đang đứng ngoài cửa, lẳng lặng chờ đợi. Lúc đó, tim Lương Thần không kìm nổi đập loạn nhịp. Bà đã không bắt trực tiếp cảnh thông dâm đó mà lại cố ý ra vẻ mới trở về. Rõ ràng là bà có chìa khóa nhưng lại cố tình nhấn chuông cửa. Lương Thần không thể đoán được ý của Vương Phỉ Hạm là gì? Nhưng hắn có thể khẳng định, Vương Phỉ Hạm không hề muốn vạch trần việc thông dâm giữa hắn và Diệp Tử Thanh.

- Cô quên mang theo chìa khóa!

Sau khi vào đến nhà, Vương Phỉ Hạm mỉm cười giải thích. Bề ngoài thì bà không tỏ ra vẻ gì khác thường nhưng khi ánh mắt của bà vô tình chạm phải ánh mắt Lương Thần thì lại xuất hiện một tia ngượng ngùng.

Sự bất an trong lòng Lương Thần cũng giảm bớt bởi sắc mặt của Vương Phỉ Hạm không có nét nào là phẫn nộ hay là giận dữ. Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ nguyên nhân là do mình đã từng đỡ cho bà một viên đạn?

Giữa trưa, Vương Phỉ Hạm xuống bếp làm bữa cơm trưa. Trong lúc ăn cơm, ánh mắt của Vương Phỉ Hạm liếc nhìn Lương Thần một cái rồi vội quay sang hướng khác, ra vẻ thản nhiên nói:

- Tiểu Thần, nghe Thanh Oánh và Tử Thanh nói, cháu tạm thời đang bị cách chức? Tại sao lại bị như vậy? Nếu thật sự không thể phục chức lại thì đến công ty của cô làm việc đi.

- Cám ơn cô, cháu muốn chờ thêm một thời gian nữa.

Lương Thần có chút buồn sầu nói:

- Đến công ty của cô, cháu sợ sẽ không giúp được việc gì.

- Hay là cháu vẫn chưa từ bỏ ý định của mình?

Vương Phỉ Hạm khẽ thở dài nói:

- Làm cảnh sát có sức hấp dẫn như thế sao? Nếu cháu làm công việc khác thì ngược lại, cô sẽ không thúc giục cháu làm gì. Nhưng cháu lại làm công việc này thì thật sự là quá nguy hiểm. Cứ nghĩ đến hai sự việc xảy ra là cô lại lo sợ…

- Đối với các công việc tại công ty, anh cứ nghĩ rằng nó phức tạp nhưng anh phải tin tưởng vào bản thân rằng mình có thể làm được.

Diệp Tử Thanh cũng không mong muốn Lương Thần tiếp tục làm cái công việc nguy hiểm này, đặc biệt sau hai lần liên tiếp gặp nguy hiểm.

- Anh rất thích công việc này!

Lương Thần dừng đũa một lúc lâu, ánh mắt xa xăm khẽ nói:

- Mặc dù có chút nguy hiểm nhưng lại khiến anh có cảm giác chiến thắng. Hiện tại, anh vẫn còn thấy tiếc vì phải rời khỏi công việc này.

Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm liếc mắt nhìn nhau. Hai người đều hiểu ý tứ của Lương Thần. Hắn đã tình nguyện đi theo nghành mình thích thì không bao giờ muốn đánh mất mình để đến với một công việc mình không thích, cho dù nó nhàn hạ bao nhiêu, tiền lương có cao bao nhiêu ? Điều mà hai người có thể làm lúc này là tôn trọng sự lựa chọn của Lương Thần. Trên thực tế, Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh phải thừa nhận rằng Lương Thần sanh ra là để làm cảnh sát. Không cần phải hiểu chi xa, những lần lập công liên tiếp chính là minh chứng chính xác nhất.

Buổi chiều, Diệp Thanh Oánh về nhà sớm hơn. Lương Thần cảm thấy bất kể là Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh hay là Vương Phỉ Hạm đều về sớm, sở dĩ vì lo lắng việc hắn bị cách chức sẽ dẫn đến tâm trạng không tốt. Ba người phụ nữ đó đều rất tốt. Lấy được một trong ba người thì đó là diễm phúc của hắn. Nếu đặt vào thời cổ đại, loại diễm phúc này cho hắn làm hoàng đế hắn cũng không đổi.

Trong lúc này, tại Tổng lãnh sự quán Hàn Quốc đóng tại Liêu Dương đã tiếp nhận cuộc phỏng vấn của hai người phóng viên. Hai người phóng viên này không thuộc một tòa soạn nào ở Liêu Đông vì mâu thuẫn ngoại giao như thế này, cơ quan chính quyền địa Phuong đều bó tay. Sao còn tự tìm việc cho mình?

Tổng lãnh sự quán Toàn Chính Cơ lúc đầu cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng khi hai phóng viên giới thiệu về thân phận của mình thì y mới hiểu được vài phần. Vì vậy trong quá trình phỏng vấn, y đã bộc lộ thái độ không vui của mình với sự việc tối qua. Đồng thời cũng tỏ thái độ tiếc nuối, bất lực với những hành động làm ảnh hưởng đến mối quan hệ hữu nghị giữa hai nước Trung- Hàn. Y cũng tỏ vẻ vô cùng bất mãn về tố chất của một số nhân viên chấp pháp của thành phố Liêu Đông, Liêu Dương.

Hai người này đều là những phóng viên tinh anh của nhật báo Ánh Rạng Đông ở thủ đô. Lần này, trung ương cử tổ điều tra nghiên cứu xuống dưới thu thập tin tức và tư liệu. Lúc đầu nhận lệnh, bọn họ cứ tưởng sẽ thất bại quay về nhưng lại không ngờ rằng trước lúc đi lại thu hoạch được kết quả tốt như vậy.

Biết được phóng viên của nhật báo Ánh Rạng Đông đến Tổng lãnh sự quán để phỏng vấn, Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn lập tức sắc mặt trở nên u ám. Sự tình quả nhiên giống như y đã nghĩ. Y sợ rằng, một khi chậm một bước, hai phóng viên này quay trở lại thủ đô và với tin tức mà họ thu thập được sẽ gây nên một phen sóng gió. Trên thực tế, tin tức tiêu cực này ít ảnh hưởng đến y. Chỉ cần y phất tay thì nhân viên cảnh sát chịu trách nhiệm ở đội hình sự sẽ bị mất chức. Như vậy thì sẽ dễ dàng ngăn chặn miệng lưỡi khắp mọi nơi. Nhưng như vậy là không công bằng với Lương Thần. Người khác thì không tính nhưng Lương Thần là một cảnh sát hình sự ưu tú hiếm có ở Liêu Đông này. Chính bản thân ông ta cũng rất thích chàng thanh niên này.

Vị thư ký chuyên trách Đổng Sáng cẩn thận quan sát nét mặt của Bí thư Lý. Y có thể đoán được nguyên nhân khiến Bí thư Lý không được vui. Chỉ có điều y không thể hiểu được rằng chỉ vì nguyên nhân nhỏ như vậy lại quấy nhiễu làm Bí thư Lý nhiều như vậy sao? Y đã làm thư ký cho Bí thư Lý gần bốn năm, đối với bối cảnh của ông chủ thì y hiểu biết không nhiều nhưng cũng không phải là ít.

- Trước tiên thả đi, cứ thả đi!

Bí thư Lý tuyệt đối không phải người do dự không dám quyết đoán chỉ là hơi cân nhắc một chút rồi đưa ra quyết định. Đầu tiên là làm mọi việc ổn định trở lại. Lương Thần vẫn còn trẻ, con đường làm quan cũng không cần phải quá lo lắng. Chỉ có điều là trước mắt, đối phương phải chịu oan ức một thời gian.

Nghe Bí thư Lý lầm bầm trong miệng, thư ký Đổng không khỏi khó hiểu. Y cũng không hiểu Bí thư Lý nói thả là thả cái gì?

Cùng lúc đó, Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ ngồi xe đến bệnh viện nhân dân tỉnh. Ở đó, y gặp phu nhân thủ tướng đương nhiệm vội vã từ thủ đô đến và trưởng ban cải cách quốc gia Lâm Tử Vũ.

Đối với căn bệnh của Lâm Tử Hiên lần này, những chuyên gia của bệnh viện nhân dân tỉnh đã cứu chữa kịp thời nhưng tình cảnh vẫn không khả quan. Bởi vì tai nạn xe cộ cùng với việc bị hôn mê suốt gần tám năm khiến các cơ quan trong thân thể của Lâm Tử Hiên bị hao tổn nghiêm trọng. Đặc biệt là tim còn có dấu hiệu suy kiệt, máu không đủ nuôi. Chuyên gia khoa ngoại về tim mạch đã chẩn đoán, cho dù Lâm Tử Hiên có thể tỉnh lại lần này nhưng cũng không thể tránh khỏi việc tử thần tiếp tục uy hiếp. Phẫu thuật ghép tim chính là sự lựa chọn tốt nhất nhưng tình trạng sức khỏe của Lâm Tử Hiên chính là rào cản lớn nhất.

Phu nhân thủ tướng lau nước mắt ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt của Lâm Tử Hiên. Lâm Tử Vũ ở bên cạnh nhẹ nhàng an ủi. Chủ tịch tỉnh Đằng thì ra vẻ quan tâm chăm sóc.

Trước khi rời khỏi, Chủ tịch tỉnh Đằng do dự một chút. Cuối cùng hướng về phía Lâm Tử Vũ hỏi bóng gió về mối quan hệ giữa Lương Thần và Lâm Tử Hiên.

- Người đó và gia đình của tôi chẳng có quan hệ gì cả.

Lâm Tử Vũ nhíu mày. Mặc dù y đang ở thủ đô nhưng nhất cử nhất động của em trai tại Liêu Đông đều vô cùng chú ý. Về quan hệ giữa Lương Thần và Lâm Tử Hiên thì y đã nghe vô vàn lời đồn thổi, thông qua phương tiện truyền thông cũng như là lời nói truyền miệng của mọi người.

Lâm Tử Hiên có chút không hài lòng với việc này. Cái tên Lương Thần kia và em trai của ông ta cho dù có quan hệ huyết thống với nhau nhưng muốn mượn danh tiếng của Lâm gia cũng không phải là điều dễ dàng. Cố tình mà nói đối phương và Lâm gia nửa điểm cũng không có mối quan hệ. Trên đời này có rất nhiều người có dung mạo giống nhau. Chẳng lẽ chỉ bằng một điểm ấy mà muốn mượn danh của Lâm gia để giương oai, thậm chí là giả danh lừa bịp sao? Hiện nay, ở thủ đô, khả năng là có không ít người đang chờ xem Lâm gia bị chê cười.

- Giám đốc Lâm, hẹn gặp lại!

Nhìn vẻ mặt và thái độ của đối phương khi nói chuyện, Chủ tịch tỉnh Đằng cảm thấy tự tin trong lòng. Với y mà nói, ý kiến của Lâm Tử Vũ luôn luôn quan trọng hơn Lâm Tử Hiên. Huống chi, lúc này bệnh tình của Lâm Tử Hiên có thể lành ít dữ nhiều. Y hoàn toàn không hề phải e dè ý nghĩ của một người bệnh. Hơn nữa, theo tin tức từ thủ đô thì lần này Lý Thư Hãn sẽ gặp một số phiền toái. Điều này khiến y cảm thấy rất vui để hành động.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #218