Chương 215: Lớn Chuyện Rồi. (1)


Vì Lương Thần nghe không hiểu ngôn ngữ đó, cho nên hắn nghĩ người này chỉ đơn giản là đang thể hiện sự kinh động giận giữ. Điều này có thể hiểu được, dù là ai đang lúc vui vẻ bỗng nhiên có người xông vào chĩa súng vào người cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu. Hiểu được bị người khác gài bẫy, Lương Thần muốn lập tức rời khỏi nơi này. Người gọi điện thoại cung cấp tin có khả năng là muốn cho hắn và những người trong phòng này xung đột, do đó rước lấy rắc rối vào mình.

Bên cạnh hắn, Tiểu Trác Tử cũng thay đổi thần sắc, hung hăng trừng mắt nhìn người Hàn Quốc một cái. Tuy nhiên, y cũng biết hiện tại không phải thời điểm nhiều chuyện. Vì thế đành nhẫn nhịn quay đầu.

- Các đồng chí cục Công an thành phố đang thi hành công vụ, ha ha, khiến chủ tịch Kim sợ hãi rồi. Tôi thay mặt cho các đồng chí ấy xin tạ tội với ngài!

Phó chánh văn phòng Sở đúng là rất biết đối nhân xử thế, chủ động ra mặt xin lỗi thay cho Lương Thần. Thật là một người có tình có nghĩa.

Gã thanh niên trắng trẻo kia rõ ràng là phiên dịch, y thuật lại lời nói của phó chánh văn phòng Sở với chủ tịch Kim cùng ba người Hàn Quốc khác. Chủ tịch Kim mặt không vui liếc nhìn đám người Lương Thần, phất tay ra hiệu cho bọn họ khẩn trương đi ra.

Nhưng một gã thanh niên Hàn Quốc khác giọng điệu vô cùng nham hiểm nói một câu.

Lương Thần và Đại đội phó Khương Bằng thì không hiểu, nhưng Tiểu Trác Tử giận đỏ cả mắt, cao giọng mắng:

- Bọn Hàn Quốc chết tiệt!

Tên thanh niên trắng trẻo kia thần sắc biến đổi, lập tức quay qua chủ tịch Kim và bọn người Hàn Quốc nói một câu. Sau đó, những tên Hàn Quốc béo lùn đều đứng lên, chỉ vào tiểu Trác Tử quát mấy câu bằng tiếng Hàn.

Phó chánh văn phòng sở cũng hoảng hồn nói với Trác Tử:

- Ngươi vừa nói bậy bạ gì đó, còn không xin lỗi chủ tịch Kim!

Lương Thần cũng thấy kỳ lạ, hắn lôi cánh tay Tiểu Trác Tử hỏi:

- Mấy tên kia nói gì vậy?

Tiểu Trác Tử nghiến răng nghiến lợi phiên dịch lại những câu nói của bọn người Hàn Quốc. Lương Thần, Đại đội phó Khương Bằng cùng đội hình sự lập tức cũng thay đổi sắc mặt, lầm bầm chửi:

- Bọn người Hàn Quốc thật ngang ngược!

Không đợi phản ứng của Lương Thần bên này, một tên thanh niên Hàn Quốc đã ngà ngà say tức giận quát một tiếng. Nói rồi y cầm chén rượu trong tay ra sức ném sang, thế nào lại trúng vào giữa trán Tiểu Trác Tử.

Chỉ nghe một tiếng “choang” vang lên, máu tươi từ trán Tiểu Trác Tử chảy xuống thành dòng. Thấy vậy, Lương Thần và đám người Đại đội phó Lương Bằng phía sau không kìm được cơn giận, hướng về phía gã vừa ném chén rượu, không hẹn mà cùng hô to:

- Cho hắn chết!

Sau đó như cơn cuồng phong cùng lao sang phía bọn người Hàn Quốc.

- Bình tĩnh, bình tĩnh!

Phó chánh văn phòng Sở sợ tới mức chân run muốn đứng không vững. Những người Hàn Quốc này không phải là người bình thường, đều là những quý khách đến Liêu Dương tham gia hoạt động của tuần lễ giao lưu Trung Hàn. Không chỉ có Phó chủ tịch tập đoàn Venga, hơn nữa còn có con trai của Tổng lãnh sự Hàn Quốc tại Liêu Dương. Ông ta biết rõ, một khi đã liên quan đến cái gọi là tranh chấp quốc tế, thì cái chức quan nho nhỏ phó chánh văn phòng thành ủy coi như kết thúc.

Nhưng mà cái gì càng sợ lại càng nhanh đến. Lương Thần cùng thành viên đội hình sự bất chấp mọi chuyện xông tới đánh nhau một trận với cả đám kể cả tên thanh niên trắng trẻo phiên dịch. Biết rõ chuyện này sẽ gây ồn ào lớn, cũng biết làm như vậy đã đúng ý kẻ thù gài bẫy, nhưng lúc này Lương Thần cùng thành viên đội hình sự không thể kiềm chế được, đều muốn cho mấy cái miệng không sạch sẽ của bọn Hàn Quốc một trận.

- Hỏng rồi! Hỏng rồi!

Phó chánh văn Sở trong lòng kêu lên kinh hãi, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Trưởng ban thư ký Thành ủy Đằng Hạo cầu viện trợ giúp.

- Mang tất cả đi!

Đánh xong, Lương Thần ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Đã tính đến tình huống xấu nhất nên hắn sử dụng thủ đoạn nhanh gọn để giải quyết sạch sẽ. Ra lệnh cho các thành viên đội hình sự đem bốn gã người hàn quốc cùng với tên thanh niên trắng trẻo về đồn, đồng thời lấy khăn tay băng lại vết thương trên trán của tiểu Trác Tử bị chén rượu kia ném trúng.

Vừa thấy hành động của Lương Thần, Đại đội phó Khương Bằng ngay lập tức hiểu ý của đại đội trưởng, liền đến gần thấp giọng nói:

- Đội trưởng, sự tình đã trở nên khó kiểm soát, dù sao đã dạy chúng một bài học rồi, hay là đem thả bọn Hàn Quốc khốn kiếp kia đi.

-Thả đi?

Lương Thần cười lạnh một tiếng nói:

- Tiểu Khương, đầu óc của cậu trở nên hồ đồ hay là làm sao? Cậu cảm thấy chuyện này có thể như vậy là xong sao? Sự tình đã thành chuyện lớn rồi, cách duy nhất bây giờ là căn cứ vào việc bọn Hàn Quốc khốn kiếp này đã động thủ trước, bắt nhốt bọn họ vì gây trở ngại cho người thi hành công vụ. Như vậy dù là xét về mặt pháp lý hay về tình lý chúng ta đều có thể nói được. Bây giờ mà thả bọn họ, tôi dám cam đoan bọn họ chắc chắn cắn ngược lại chúng ta một cái, đến lúc đó người bị động chính là chúng ta!

- Đội trưởng, anh nói rất đúng!

Đại đội phó Khương Bằng vẻ mặt kiên quyết nói:

- Đội trưởng yên tâm, có chuyện gì tôi và anh cùng nhau chịu trách nhiệm!

“Chỉ sợ, cả hai chúng ta đều không gánh nổi!” Lương Thần nghĩ trong lòng nhưng lại không nói ra cho Khương Bằng biết. Hắn tiến đến trước vẻ mặt khổ sở của phó chánh văn phòng Sở trầm giọng nói:

- Phó chánh văn phòng, nếu cần ông làm chứng, tôi hy vọng ông đến lúc đó có thể nói một câu công bằng!

- Haizzzzz, Tiểu Lương, cậu lần này gây đại họa rồi!

Phó chánh văn phòng Sở vừa thấy Lương Thần còn muốn bắt nhốt những người Hàn Quốc thì không khỏi thầm kêu trời, vội vàng kéo tay hắn mà nói cho hắn nghe thân phận của bọn họ. Vừa rồi ông ta gọi điện cầu cứu với Trưởng ban thư ký Đằng Hạo, Trưởng ban thư ký Đằng bảo ông ta tạm thời hãy cố ổn định cục diện. Nhưng tình hình này, ông ta cơ bản ổn định không được. Ông ta biết Trưởng ban thư ký Đằng cũng muốn gọi điện thoại để xin chỉ đạo của cấp trên. Nhưng mà sự tình càng lúc càng lớn, ông ta thật không biết xử trí ra sao rồi!

- Mọi chuyện đã xảy ra rồi, hối hận cũng không kịp!

Lương Thần trong lòng rất bình tĩnh, nếu chuyện này có thể lập lại hắn cũng sẽ lựa chọn hành động vừa rồi.

Đem bốn người Hàn Quốc và tên công tử bột cùng nhau áp tải ra khỏi phòng Hoa Mai. Bên ngoài hành lang, Lương Thần và đội hình sự gặp Tổng giám đốc khách sạn Đế Hào Tiêu Tự Cường đi cùng vài tên bảo an.

-Đội trưởng Lương, anh đang làm gì vậy?

Tổng giám đốc Tiêu với vẻ mặt tươi cười nhưng lóe lên sự nham hiểm mà người ta không dễ dàng nhận thấy, sau đó lại ra vẻ phẫn nộ chỉ vào bọn người Hàn Quốc phía sau Lương Thần nói:

- Đây đều là khách quý của khách sạn Đế Hạo, bọn họ phạm tội gì mà anh lại đối xử như vậy?

-Tôi kháng nghị !

Đúng lúc đó, tên thanh niên phiên dịch bị áp giải phía sau cao giọng kêu lên :

-Tôi muốn kháng nghị đến chính phủ của các anh, các anh đã sử dụng bạo lực với người dân Hàn Quốc!

-Tôi đã báo cáo với sở công an tỉnh! Mời các vị yên tâm, sẽ không ai dám đe dọa các vị lần nữa. Những cảnh sát này chỉ là con sâu làm rầu nồi canh, nhất định sẽ phải chịu hình phạt!

Tổng giám đốc khách sạn Tiêu Tự Cường dùng giọng điệu che giấu sự đắc ý nói.

Tên này đến thật đúng lúc làm sao! Lương Thần chăm chú nhìn năm giây, đột nhiên tiến lên kéo cổ áo đối phương, lạnh lùng mói:

- Dẫn tôi đến phòng giám sát ngay lập tức!

Vẻ đắc ý trong mắt Tiêu Tự Cường đột nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ mặt kinh hãi như thể nhìn thấy quỷ.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #215