Sát khí phía sau sự yên lặng (bạn dịch khá tốt, chỉ có một hai đoạn hiểu nhầm ý nên dịch không đúng lắm. Tổng thể là bạn dịch khá trôi chảy. Cố gắng phát huy nhé. Thân mến!)
Việc lựa chọn hai người đóng vai kẻ buôn bán ma túy khồng hề cân nhắc đến Lương Thần. Dạo gần đây, Lương Thần đã sử dụng năng lực đặc biệt của mình với tần suất rất cao. Cho dù là người từ nơi khác đến, nhưng cũng không bảo đảm là không nhận ra được thân phận của Lương Thần thông qua báo chí. Cho nên khi lựa chọn người đóng giả, hắn hoàn toàn bị loại trừ.
Trên thực tế, Đại đội phó Khương Bằng và Tất Cạnh cũng biết được điều đó. Mặc dù nhiệm vụ lần này không có nhiều nguy hiểm nhưng cũng không thể để Đại đội trưởng của mình xung phong lên trước được. Bọn họ đều là trợ thủ thì cũng phải có một ít trách nhiệm chứ.
1h20’ chiều, Đại đội phó Khương Bằng và đại đội viên Trác Tử, Lương Thần và Diêu Tiểu Thuận bốn người đến thẳng quán cà phê Mộng Ảo ở nội thành. Đến gần quán cà phê, Khương Bằng và Tiểu Trác Tử bước xuống xe trước. Sau khi Lương Thần và Diêu Tiểu Thuận thấy hai người kia đi vào quán cà phê thì mới trả tiền rồi bước xuống xe. Cách quán cà phê không xa, họ tìm thấy một nơi có tầm nhìn khá trống trải, rất thích hợp cho việc theo dõi.
Hai đôi mắt chốc chốc lại quét về phía cửa quán cà phê, Lương Thần và Diêu Tiểu Thuận ngồi tại vị trí này để ứng phó tình huống khẩn cấp có thể đột ngột xảy ra. Lương Thần hy vọng có thể thông qua năng lực đặc biệt của mình để tìm kiếm một ít manh mối còn sót lại đâu đó.
Việc kinh doanh của quán cà phê đúng là không tồi. Mọi người ra vào nườm nượp, mà nhiều nhất là các cặp tình nhân. Trên thực tế, quán cà phê Mộng Ảo cũng có chút danh tiếng ở nội thành, nhất là thiết kế bên trong rất ấm áp, lãng mạn, là nơi thích hợp cho các cặp tình nhân hẹn hò.
Mười phút trôi qua, Lương Thần chú ý đến hai gã mặc đồ tây màu xanh đậm bước vào quán. Tiếp theo lại có thêm ba cô gái xinh đẹp xuất hiện tại khu vực gần quán cà phê.
Ánh mắt Lương Thần chợt ngưng lại. Ba cô gái này đối với hắn không hề xa lạ.
Ngoài cô nữ phóng viên họ Liên ăn no rửng mỡ luôn muốn làm khó dễ hắn ra, còn có hai người nữa, chính là hai cô gái đã được chọn lên khán đài tham gia trò chơi trong buổi phỏng vấn hôm trước.
Sự xuất hiện của ba cô gái này khiến Lương Thần thật sự bất ngờ. Sau lưng các cô là một đôi nam nữ đang bước tới. Người đàn ông hắn không biết mặt, mặc quần áo rất chỉnh tề nhưng gương mặt thì nhìn đã biết là người không tốt. Còn cô gái thì rất thanh lịch, mặc một chiếc váy dài màu trắng, giống như bông hoa đang nở rộ tỏa hương thơm khắp bốn phía.
- Là Thanh Oánh? Cô ấy và gã đàn ông này đến đây làm gì? Gã kia là ai chứ?
Chân mày của Lương Thần hơi nheo lại, trong lòng có chút không thoải mái. Hắn dự định rút điện thoại ra nhưng cuối cùng lại thôi. Mình muốn cái gì đây? Kiểm tra hay là kết tội?
Lương Thần cười một cách giễu cợt. Hắn có thể tìm hiểu sự tình một cách rõ ràng nhưng không phải bây giờ. Hơn nữa, hắn không cần dùng thủ đoạn nói bóng nói gió làm gì. Buổi tối, khi về đến nhà hắn có thể trực tiếp tra hỏi và tin rằng mình sẽ có một đáp án chính xác. Sợ hãi rụt rè, bụng dạ hẹp hòi không phải là tính cách của hắn.
Khi mãi nhìn thấy những người khách cứ ra ra vào vào, Diêu Tiểu Thuận cảm thấy nhàm chán, sắc mặt đau khổ nói:
- Sếp, anh có thuốc không vậy?
Lương Thần không kìm nổi cười nói:
- Đang tính hỏi tiểu tử ngươi một điếu đây. Thôi, đi mua hai bao đi.
Nói xong, hắn rút ra một ít tiền lẻ đưa cho Diêu Tiểu Thuận.
- Thôi, để em mua được rồi mà. Có mấy đồng đâu!
Diêu Tiểu Thuận lắc đầu, nhìn thấy gần đó có bán thuốc và rượu thì liền bước nhanh đến.
Lương Thần nheo mắt lại. Trong lúc vô tình chạm phải hai gã đàn ông mặc áo gió màu đen. Lúc đầu, hắn không có để ý nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn thấy một trong hai tên đó thì trong lòng đột nhiên chấn động, dường như là hắn đã gặp người này ở nơi nào rồi.
Đã gặp qua ở nơi nào nhỉ? Đầu óc Lương Thần cứ xoay quanh câu hỏi này, đôi mắt chằm chằm nhìn hai gã đàn ông đang bước đến gần.
- Anh bạn, làm ơn cho mượn cái bật lửa!
Khi đến gần Lương Thần, một trong hai người đàn ông này nở nụ cười hiền lành, trong miệng đang ngậm một điếu thuốc nhưng chưa được đốt.
- Dĩ nhiên là được rồi!
Lương Thần mỉm cười, giơ tay vào trong túi áo lục lọi.
Trong lúc đó, gã đàn ông còn lại im lặng bước đến sát người Lương Thần. Gã đàn ông miệng ngậm điếu thuốc khuôn mặt tươi cười đứng che lại, lặng lẽ đưa tay vào trong túi áo gió.
Lương Thần lấy “chiếc bật lửa” ra rất nhanh, nhắm ngay điếu thuốc trên miệng gã đàn ông. Không, chính xác mà nói là họng súng nhắm ngay đầu của tên đó.
Đối mặt với họng súng, gã đàn ông đang ngậm điếu thuốc trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, bàn tay đang sờ vào trong túi áo gió lập tức dừng lại. Gã đàn ông còn lại cũng biến sắc, theo bản năng giơ tay lên sờ soạng vào trong túi áo.
Đoàng! Một phát súng vang lên. Gã đàn ông mặc áo gió màu đen ngửa mặt lên trời ngã sấp xuống. Viên đạn đã bắn trúng vào ngực trái của gã, trúng ngay tim, từ trong túi áo rơi ra một khẩu súng.
Gã đàn ông miệng ngậm điếu thuốc bỗng dưng lui về phía sau, giơ tay chụp lấy một người, đồng thời lấy con dao kề ngay cổ họng con tin. Ánh mắt Lương Thần chợt ngưng lại. Chẳng lẽ tên đó không có súng?
Đám đông tạo thành một sự hỗn loạn trên đường. Những người đang đi trên đoạn đường xung quanh quán cà phê đều bị tiếng súng làm cho hoảng sợ. Có người đi đường nhìn thấy Lương Thần nổ súng giết người liền kêu lên sợ hãi, bỏ chạy ra xa.
Tên này thật sự không có súng? Nhìn thấy gã đàn ông miệng ngậm điếu thuốc bước từng bước lui về phía sau, ý nghĩ của Lương Thần thay đổi thật nhanh, vận dụng năng lực đặc biệt nhìn về phía đối phương. Đúng lúc này, đầu của hắn đột nhiên đau đớn như bị kim đâm. Chết, mình quên mất. Đây đã là lần thứ ba trong ngày. Lương Thần không kìm được thầm kêu lên một tiếng đau khổ.
Cùng với cơn đau, trước mắt Lương Thần bỗng xuất hiện gương mặt bị phóng đại của gã đàn ông miệng ngậm thuốc. Ảo giác? Lương Thần khiếp sợ trong lòng không hiểu đây là chuyện gì? Khuôn mặt kia gần trong gang tấc, dường như có thể nhìn thấy được sự co giật của khóe miệng đối phương.
Gã đàn ông càng lúc càng tiến gần đến cửa sổ sát mặt đường, đột nhiên rút con dao ra khỏi cổ họng con tin, nhắm thẳng đến mặt Lương Thần.
Lương Thần nghiêng người tránh con dao nhưng khi hắn nhắm vào cổ họng của tên đó thì phát hiện gã đổi tay, lấy từ trong túi khác ra một khẩu súng, vững vàng mà nhắm ngay hắn.
Quả nhiên là tên đó có súng. Lương Thần chấn động trong lòng. Trong lúc nguy hiểm nhất, hắn theo bản năng nhắm ngay gương mặt đang bị phóng đại, bóp cò một cách chính xác.
Đoàng! Lại một tiếng súng vang lên. Ngay chính giữa trán của gã đàn ông đang ngậm thuốc bị viên đạn gim trúng. Máu phọt ra ngoài, thân hình gã đổ sầm xuống đất, ánh mắt gã mở to như chưa kịp hiểu tại sao mình lại chết nhanh như vậy?
Sát cạnh cửa sổ, Liên Tuyết Phi, Liên Thiên Thiên, Liên Tịch Nhược thần sắc kinh hoàng. Trong mắt của các cô xuất hiện bóng dáng của chàng thanh niên cao lớn, bình tĩnh.
Khẩu súng trong tay của Lương Thần dường như làn khói vẫn còn lơ lửng xung quanh.