Chương 192: Ba Mươi Phút Kinh Hoàng. (1)


Lương Thần cùng một thành viên khác chạy hết tốc lực vào đại sảnh của hộp đêm. Đang định vào thang máy thì thấy tên quản lý tiếp tân cùng một người đàn ông trung niên sắc mặt hồng hào đi tới. Phía trước phía sau hai người có một đám vệ sĩ to cao hộ tống.

Vừa rồi có vài tiếng súng vang lên, quả thực làm cho giám đốc khách sạn Tiêu Tự Cường vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Xưa nay chưa từng kẻ nào dám giương oai diễu võ ở hộp đêm Đế Hào. Ở mảnh đất Liêu Dương này, cái tên Đế Hào chính là một biển hiệu vàng, đến cảnh sát cũng phải nể vài phần. Từ ngày khai trương đến nay, chưa từng bị thanh tra một lần nào, chứ đừng nói đến việc như tối nay bị một đám nhân viên công vụ hùng hùng hổ hổ lao vào.

-Tránh ra!

Một tên buôn ma tuý chạy thoát, trong lòng Lương Thần lo lắng không yên. Nói cho cùng vẫn là do kinh nghiệm của mình còn non kém, chỉ nhìn thấy tên buôn ma tuý đi từ phòng Hoa Cúc sang phòng Hoa Mai, chứ tuyệt không phát hiện ra là thiếu mất một người. Bây giờ lại trông thấy một bầy chó cản đường, Lương Thần sẽ nhã nhặn với chúng sao? Trời đất bao la, ta đây hôm nay phá án lớn, ông trời xuống ngăn cản cũng không được!

Tên quản lý tiếp tân vung tay, đám vệ sĩ phía sau đã trong tư thế sẵn sàng xông lên. Lương Thần trừng mắt, rút súng ra nã một phát lên trần, ngay lập tức chùm đèn rực rỡ vỡ tan thành từng mảnh. Mấy cô gái đang ngồi trong đại sảnh hộp đêm liền rúm lại như gà con bị kinh động, như những con chim nhỏ hoảng sợ bay tán loạn. Trong tiếng kêu đầy sợ hãi, tất cả đều tụm lại thành một đám tìm nơi trốn nấp. Tên quản lý tiếp tân cũng không khá gì hơn, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.

Đám vệ sĩ lúc trước còn giương nanh múa vuốt nay cũng run lẩy bẩy. Chúng âu cũng chỉ là những người bình thường. Tuy rằng trong tên có mang theo một chữ “An” nhưng đem so “vệ sĩ bảo an” với “công an” thì cũng thật là khập khiễng. Bọn chúng ngoại trừ hai chân kẹp một “khẩu súng” kia ra, thì trên người cũng chẳng có gì đối chọi được với họng súng đen ngòm kia, nào dám vỗ ngực nói không sợ, đây tuyệt đối là đã sợ đến choáng váng rồi.

- Mày...mày dám nổ súng?

Tên Tổng giám đốc khách sạn Tiêu Tự Cường vừa sợ vừa giận, chỉ vào Lương Thần run giọng nói. Y là người duy nhất vẫn còn đứng vững, mặc dù hai chân vẫn có chút run rẩy.

Đúng lúc này, từ trong phòng Mẫu Đơn có một nhóm người bước ra, đi giữa là một người đàn ông mày kiếm mắt hổ, mặt mũi sáng sủa lanh lợi. Bên cạnh gã, một nhóm đàn ông trung niên dáng vẻ quan cách vây quanh. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, gã đàn ông nhíu mày hỏi:

- Cậu là ai? Sao dám nổ súng bậy làm nhiễu loạn khách sạn đang làm ăn bình thường?

Khác với tên Quản lý tiếp tân hai chân đã mềm nhũn và tên Tổng giám đốc khách sạn đang run rẩy, gã thanh niên này trên mặt không có chút biểu hiện sợ hãi, cử động nhẹ nhàng thư thái đúng dáng vẻ của một cấp trên. Xét về tuổi tác thì có lẽ là trẻ nhất trong số những người này, nhưng xem ra phong độ và uy quyền thì không ai sánh bằng.

- Cảnh sát, đang chấp hành công vụ.

Lương Thần không quay đầu lại mà nói một câu, sau đó đẩy tên giám đốc khách sạn ra, rồi không hề do dự đi băng qua cả đám vệ sĩ bảo an, đến trước cửa thang máy nhấn nút. Thang máy từ từ chạy từ tầng thấp nhất đi lên, gương mặt Lương Thần lộ vẻ lo lắng, nhìn quanh rồi chạy như bay đến cầu thang lối cửa an toàn.

- Việc gì thế này? Gã đàn ông nhướn mày hỏi

- Tổng giám đốc Tiêu, việc gì xảy ra thế?

Trưởng ban thư ký Thành ủy Đằng Hạo quay ra hỏi tên quản lý hộp đêm. Đánh chó phải ngó mặt chủ, Tiêu Tự Cường chẳng là gì trong mắt gã, nhưng người đứng phía sau y cũng làm gã kiêng dè vài phần, cho nên mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng vẫn phải giữ vẻ mặt và giọng điệu ôn hoà.

- Bọn chúng tự giới thiệu là đội cảnh sát hình sự của cục Công an thành phố, đến khách sạn để thi hành công vụ, thái độ rất là hung hăng. Ở đại sảnh lầu một cũng đã tranh chấp với giám đốc Ngũ rồi, giờ lại chạy đến hộp đêm giương oai. Tôi vừa nghe thấy vài tiếng súng, chắc chắn là bọn chúng đã nổ súng.

Tổng giám đốc Tiêu tức tối nói.

- Phó Chủ tịch Diệp, ngài xem...

Đằng Hạo đường đường là một Trưởng ban thư ký Thành ủy, nhưng lại có đôi chút kiêng dè đối với vị Uỷ viên thường vụ Phó chủ tịch thành phố này. Điều này xem ra có vẻ lạ lùng, nhưng nếu mà hiểu được trong lòng gã nghĩ gì, thì lại thấy đây là điều đương nhiên. Hây dà, ai bảo người ta mang họ Diệp chứ.

- Vào bên trong xem sao đã.

Phó Chủ tịch Diệp phất phất tay, một đám người phía sau cùng theo vào sảnh Hoa Mai nơi có tiếng súng nổ. Ở đó, bọn chúng trông thấy tên buôn ma tuý và một thành viên đội cảnh sát hình sự đang trông giữ y, đợi mệnh lệnh từ cấp trên.

Sau khi biết được thân phận của mấy người lãnh đạo này, đại đội phó Khương Bằng trong lòng rất kinh ngạc, nhưng vẫn lễ độ và cẩn trọng thoả mãn sự hiếu kỳ của họ, mang gần trăm bánh heroin thu giữ được ra cho họ xem.

Nhìn thấy số bánh heroin đó, Phó chủ tịch Diệp cùng Trưởng ban thư ký Đằng tự nhiên thấy lạnh toát người. Ngần đó ma tuý, tính sơ sơ cũng chừng mấy chục kg. Số lượng lớn như vậy, nếu so với vụ trọng án về ma tuý thu giữ được ngày mùng 1 tháng 5, cũng như thể kiến so với voi.

Cùng lúc đó, Lương Thần ba chân bốn cẳng chạy xuống 25 tầng. Xem ra thể lực cũng không tệ, nhưng cũng mệt chết đi được, miệng gã thở hồng hộc. Nhưng khoảnh khắc vừa đến nơi, trong lòng Lương Thần bất giác chùng xuống, trước mắt hắn, xuất hiện một cảnh tượng hết sức nan giải.

Trung đội 2 đội cảnh sát hình sự bao vây kín đại sảnh lầu một, con cá lọt lưới đương nhiên bị nhốt trong đại sảnh, nhưng gay go ở chỗ, con cá lọt lưới này đương nhiên có súng. Càng gay go hơn là, trong tay con cá lọt lưới đội mũ đeo kính râm này còn bắt giữ một con tin. Nếu như điều này cũng chưa đến mức nghiêm trọng lắm, thì còn một điểm quan trọng hơn, đó là gã biết con tin này, hơn thế nữa, lúc trước lại vừa mới ăn trưa với nhau.

Cô Vương của tôi ơi, làm sao mà cô lại chạy đến khách sạn Đế Hào này làm gì? Lần trước cũng ở hộp đêm này đã bị người ta quấy rầy, lần này thì hay rồi, còn bị tên buôn ma tuý dí súng vào đỉnh đầu! Vệ sĩ của cô đâu rồi? Phàm những ai giàu có xa hoa chẳng phải đều có một hàng dài vệ sĩ tiền hô hậu ủng hay sao? Sao cô bây giờ đến một tên cũng chẳng thấy?

Lương Thần không kịp suy nghĩ nhiều, chậm rãi đi đến chỗ đại đội phó đang canh giữ lầu một, trong miệng còn nhắc nhở:

- Anh Tất, cẩn thận con tin.

Đây chính là nhạc mẫu đại nhân tương lai, tuyệt đối không được sơ suất.

Thấy Lương Thần xuất hiện, trong đôi mắt đẹp của Vương Phỉ Hạm không khỏi ánh lên một tia hi vọng. Thật không hổ là Vương phi điện hạ, ở thời khắc nguy cấp sinh mạng bị đe doạ, vẫn có thể giữ được vẻ bình tĩnh hàng ngày.

- Là mày?

Đúng lúc này, “con cá” lọt lưới mang kính râm nhìn thấy Lương Thần, không kìm được thét lên một tiếng kinh hãi.

- Anh biết tôi sao?

Lương Thần vui mừng nói, nghĩ thầm nếu đúng là người quen thì dễ dàng hơn rồi! Nói tình nói lý, không chừng có thể tránh được tổn hại, không đổ máu mà cứu được Vương Phỉ Hạm từ họng súng kia trở về.

- Mày có hoá thành tro tao cũng nhận ra mày.

“Cá lọt lưới” đưa tay gỡ cặp kính râm ném xuống đất, lộ ra một gương mặt lạnh lùng đầy hận thù.

Lương Thần trông thấy, trong lòng than thầm, quả đúng là người quen. “Cá lọt lưới” trước mắt không phải là ai khác, chính là tên Mộc Vũ, hung thủ vụ án giết cảnh sát trộm súng mà hắn đã tự tay bắt được hôm đó tại Tây Phong, một tên khác bị Lương Thần bắn chết tại chỗ. Nhưng do Mộc Vũ cung cấp một vài đầu mối quan trọng nên bị áp giải về Cục công an thành phố Liêu Dương, sau đó mấy tên nội gián trong cục lại để cho y chạy thoát, từ đó về sau không thấy tung tích. Lương Thần thực sự không nghĩ tới, đêm nay lại được hội ngộ ở chốn này.

- Đã lâu không gặp!

- Bình tĩnh, nhất định phải thật bình tĩnh, chúng ta có chuyện gì từ từ nói.

Lương Thần biết lần này thì phiền toái to rồi, nhưng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười khuyên nhủ đối phương.

- Bình tĩnh cái con khỉ. Thằng họ Lương kia, bố mày đây chỉ hận nỗi không thể lột da mày, uống máu mày!

Tia nhìn hận thù vằn lên trong mắt y, Mộc Vũ và Tăng Dịch là bạn từ nhỏ, thân thiết vô chừng, nay Tăng Dịch bị Lương Thần giết chết tại chỗ, đối với Mộc Vũ mà nói, mối thù hận này ghi lòng tạc dạ cả đời.

Trong đại sảnh lầu một, ngoại trừ thành viên trung đội 2 đội cảnh sát hình sự ra, còn có nhân viên khách sạn là cô gái lễ tân và cô gái thu ngân đang ngồi co rúm lại dưới quầy lễ tân. Ngoài Vương Phỉ Hạm đang bị Mộc Vũ uy hiếp, các cô này cũng đang ở trong tầm súng của y.

Bên ngoài khách sạn không ngừng vang lên tiếng thắng xe. Ngay sau đó, mấy vị lãnh đạo Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham, Phó cục trưởng Trương Đống, Chi đội trưởng đội hình sự Thân Lỗi, chính uỷ Trương Quảng Thiện, Chi đội phó Thạch Phong đi đến. Nhưng điều khiến Lương Thần cảm thấy không ngờ chính là Phó giám đốc Sở công an tỉnh Lâm Tường mà hắn đã từng gặp một lần cũng có mặt ở đây.

- Tình hình thế nào?

Phó cục trưởng Triệu mặt trầm xuống, mặc dù đã biết là trên lầu toàn bộ các tên tội phạm ma tuý đều đã bị sa lưới, cũng thu giữ được một lượng lớn heroin, nhưng nếu để tên “cá lọt lưới” kia chạy thoát, hoặc là làm bị thương đến con tin, thì thành quả lần này sẽ bị tổn hại lớn, thậm chí sẽ sinh ra ảnh hưởng tiêu cực.

- Kẻ buôn ma tuý yêu cầu tránh đường, và đòi hỏi cung cấp cho y một chiếc xe, sau đó đợi đến khi y đến được nơi an toàn mới thả con tin.

Đại đội phó Tất đáp. Hắn không phải cướp lời Lương Thần, mà là do Lương Thần vừa mới xuống, còn chưa rõ tình hình.

- Hừ, thật là miệng lưỡi!

Phó cục trưởng Triệu tức tối nói, cho dù là đồng ý cho y rời khỏi đây, nhưng ai dám bảo đảm một tên trong tay có súng và cũng đã từng giết người trước đây lại nhân từ mà thả con tin chứ.

- Sếp Triệu, đội trưởng Thân, tôi đi thay con tin có được không?

Sau một lúc im lặng, Lương Thần bỗng mở miệng nói.

- Cậu?

Phó cục trưởng Triệu nhướng mày, trầm giọng nói:

- Liệu tên kia có đồng ý không? Ai cũng biết là khống chế một cô gái yếu ớt vẫn dễ dàng hơn nhiều so với việc khống chế một cảnh sát sức dài vai rộng. Suy nghĩ của cậu là tốt, nhưng quả thực rất khó thực hiện

- Tiểu Lương, không cần phô trương.

Phó giám đốc sở Lâm liếc nhìn Lương Thần, thản nhiên nói.

- Sếp Lâm, sếp Triệu, cứ để tôi thử xem sao. Tôi đã từng giết chết tên đồng phạm của y, vừa rồi xem ra y đối với tôi cũng hận thấu xương, không chừng sẽ đồng ý trao đổi con tin.

Lương Thần thấp giọng nói.

Hắn không phải là phô trương, Vương Phỉ Hạm là cô gái yếu ớt, căn bản không thể phản kháng được, nhưng hắn thì khác. Nếu như Mộc Vũ đồng ý trao đổi con tin, thì hắn tất có cơ hội thay đổi thế cờ. Đúng vậy! Hắn không phải là anh hùng mà chỉ là một người bình thường, khi quyết định như vậy trong lòng cũng rất sợ. Nhưng hiện tại quả thực không có phương án nào tốt hơn. Hắn tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Vương Phỉ Hạm bị bắn chết.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #192