Chương 184: Tuyết San Khả Ái


Sau bữa cơm trưa vô cùng dễ chịu, Bí thư Lương và Lương Thần cùng trở về phòng khách rồi ngồi xuống. Ninh Nhu mang đến mỗi người một ly nước, sau đó cười rồi ngồi ở một bên. Lương Tuyết San thì thầm bên tai mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần lộ rõ vẻ hi vọng.

- Tối qua em Tuyết San xem tin tức giải trí ở trên mạng, thật là rất hay!

Sau khi mở lời, Lương Khải Minh cũng đi vào chủ đề chính, cười nhìn Lương Thần nói đùa:

- Tiểu Thần, cháu có thể phát biểu cảm tưởng về tiêu đề của trò vui chơi giải trí đó không?

- Chú Lương, tiêu đề của trò chơi nào cơ?

Lương Thần không hiểu ra sao, kinh ngạc hỏi.

- Ơ, cháu cũng không biết à?

Nét mặt Lương Khải Minh hơi chút ngạc nhiên. Sau đó cười bảo con gái:

- San San, con đưa Tiểu Thần ca ra máy tính xem đi!

Lương Tuyết San vâng dạ, xấu hổ liếc nhìn Lương Thần một cái rồi đứng dậy đi về phía phòng ngủ của mình. Lương Thần đi theo sau cô, trong lòng có chút nghi hoặc về những ám chỉ của Lương Khải Minh và Ninh Nhu.

- Tiểu ngốc ca, đây này!

Bật máy tính lên rồi tìm trang tin tức giải trí, bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Lương Tuyết San chỉ chỉ, vẻ ngượng ngùng hiện rõ trên đôi mắt đẹp rồi tiếp tục nói giọng nghiêm nghị. Ngoại trừ bố mình, thì Lương Thần là người khác phái đầu tiên được vào phòng ngủ của cô. Mặc dù chỉ là để xem trang tin trên mạng, nhưng trong lòng cô không kìm nổi ý nghĩ thẹn thùng đang dâng lên.

Lớn chuyện rồi!

Lương Thần nhìn những bức ảnh rõ rệt trên trang web nọ, thật sự kinh hãi. Hắn tuyệt nhiên không nghĩ là sức ảnh hưởng của Lâm Tử Hiên lại lớn như vậy, cũng không ngờ việc hắn và Lan Nguyệt xuất hiện bên cạnh ông ta lại bị chú ý nghiêm trọng như vậy! Phòng cháy thì phòng luôn kẻ trộm phòng. Câu này quả thật không sai chút nào. Hắn thật sự đã không suy xét một cách cẩn thận và nghiêm túc bản chất sự việc.

Theo sau Lương Tuyết San từ phòng ngủ trở lại phòng khách, Lương Thần bất đắc dĩ nhìn về phía vợ chồng Lương Khải Minh nói:

- Đám phóng viên đó làm phiền nhiều quá, cháu và vị Tổng giám đốc Lâm kia gặp nhau tổng cộng có 2 lần!

Lương Khải Minh và Ninh Nhu không nói gì, chỉ mỉm cười rồi nhìn hắn, thể hiện rõ là muốn nghe Lương Thần kể lể sự tình từ đầu đến cuối.

- Hai tháng trước cháu tiếp nhận một vụ án, Chủ nhiệm ban chính trị La và Chánh văn phòng Thành ủy Sở đưa cháu đến khách sạn Đế Hào để dùng bữa. Chính ở đấy thì cháu gặp ông Tổng giám đốc Lâm. Ông ta chủ động bắt chuyện vài câu với cháu, đó là lần gặp mặt đầu tiên!

Lương Thần nói lời này về cơ bản cũng coi như là thật, chỉ có điều đã bỏ bớt đi đoạn Vương Phi Hạm gặp nguy hiểm do nảy sinh xung đột.

- Có phải Trưởng ban thư ký Thành Ủy Liêu Dương Đằng Hạo nhờ cháu xử lý vụ án của đứa con trai không?

Lương bí thư cười nói:

- Việc đó, Chủ nhiệm La và Chánh văn phòng Sở muốn lôi kéo cháu vào chuyện đấy!

- Sau khi biết tin cháu xử lý vụ án đó thì chú cháu rất để tâm chú ý. Ông ấy đã gọi điện cho Bí thư Chí ở Ủy ban Kỷ luật Liêu Dương để tạ ơn đấy!

Ninh Nhu đúng lúc đó cũng bổ sung một câu, chỉ một câu thôi mà đủ có tác dụng trong nháy mắt. Lương Thần không ngu ngốc đến mức không hiểu được rằng Ủy ban điều tra của Thành phố Liêu Dương xem xét việc Lương Thần nhận hối lộ hai trăm ngàn sở dĩ có đầu không đuôi, cuối cùng ba phải cho qua chuyện chủ yếu là nhờ vai trò quan trọng của Bí thư Lương.

- Đã làm chú Lương lo lắng rồi!

Lương Thần hơi run, vẻ cảm kích lộ rõ trên khuôn mặt. Hắn biết ở vào vị trí hiện tại của Lương Khải Minh, ông ta không cần nói dối để lấy lòng hắn. Ông ta đã nói là giúp, thì nhất định ông ta sẽ giúp.

- Người trong nhà với nhau không nói hai lời!

Lương Khải Minh khoát tay áo cười nói:

- Nói gì thì nói, chú cũng là chú của cháu phải không?

- Tiểu Thần ca, rồi sao nữa?

Thấy ba mẹ và Lương Thần có ý định chuyển đề tài, Lương Tuyết San không kìm được sự hiếu kỳ, mở to đôi mắt đẹp hỏi.

- Sau đó, ông Tổng giám đốc Lâm kia đưa cho anh một tấm danh thiếp!

Lương Thần rất có thiện cảm với cô em gái điền đạm nho nhã, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần của cô rồi cười nói:

- Sau một thời gian cháu cũng quên bẵng chuyện này. Không nghĩ rằng mười một ngày sau đó, mấy cậu vệ sỹ của ông ấy tìm được đơn vị công tác của cháu rồi yêu cầu cháu và Lan Nguyệt cùng đi!

- Yêu cầu?

Lương Khải Minh và Ninh Nhu cùng với Lương Tuyết San đều không khỏi ngẩn người ra.

- Tức là đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi, không một lời phân trần giải thích gì đưa cháu và Lan Nguyệt lên xe. Sau đó là thay trang phục và chụp ảnh. Cuối cùng một công tử quyền quý và một thiên kim tiểu thư nhà giàu đã xuất hiện! Cháu thật sự không biết vị Tổng giám đốc Lâm kia nghĩ như thế nào? Hai ngày nay cháu luôn suy đoán, liệu đây có phải là một trong những sở thích ác độc của kẻ lắm tiền!

Lương Thần nói giọng khôi hài có phần thoải mái, nhưng thật sự trong lòng cũng cảm thấy hết sức nặng nề khi nhắc tới bữa tiệc rượu đó. Hắn sẽ nhớ tới nó như một giấc mộng khắc sâu gân cốt!

Lương Tuyết San mở miệng định nói điều gì đó, nhưng lại bị mẹ Ninh Nhu liếc mắt ngăn lại.

- Lương thúc, chú có biết ông Tổng Giám đốc Lâm này lý lịch ra sao không?

Nhớ tới người vệ sĩ Lan Kiếm bên cạnh Lâm Tử Hiên, lại nghĩ tới bọn Kiều Kiều, Lam Phàm trong bữa tiệc rượu đêm đó, thế mạnh như vậy mà còn phải bó tay với Lâm Tử Hiên, Lương Thần dễ dàng liên tưởng đến ông Tổng giám đốc Lâm này tuyệt nhiên không phải là một Tổng giám đốc tập đoàn đơn giản như vậy.

- Lai lịch của ông Tổng giám đốc Lâm này, thật ra chú có biết một chút!

Lương Khải Minh thản nhiên cười nói:

- Ông ta là con của một vị quan to trên thủ đô. Thần này, về sau cháu phải cẩn thận, đối với vị trí như ông Tổng giám đốc Lâm, chắc chắn phải giữ khoảng cách và đúng mực!

Lương Khải Minh nói rất mơ hồ, nhưng Lương Thần lại nghe rõ là lời khuyên. Dường như ông chú này cũng không muốn mình lại gần Tổng giám đốc Lâm quá! Con của ông quan to trên thủ đô sao? Họ Lâm? Chẳng lẽ là, Lâm gia? Vị Tổng giám đốc Lâm này, liệu có phải có quan hệ với Bộ trưởng Bộ ngoại giao Lâm hay sao?

Thấy mặt Lương Thần bỗng nhiên biến sắc, Lương Khải Minh và Ninh Nhu liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều nhận ra hắn nhất định đang có liên tưởng nào đó. Tuy nhiên, Lương Khải Minh và Ninh Nhu cũng không có ý định nói thẳng, chuyện này chỉ cần trong lòng hắn biết rõ, không nhất thiết phải nói rõ ràng ra.

- Đúng rồi, Tiểu Thần cháu lái xe đến đây hả?

Thấy con gái nhiều lần quay ra nhìn với ánh mắt khẩn cầu, Ninh Nhu không đành lòng đùa giỡn đứa con gái đáng thương. Được nghỉ 11 ngày, đám bạn bè cùng lớp thì có bao nhiêu hoạt động mà mình không được tham gia nên trong lòng rất khổ sở. Ninh Nhu cũng từng trải qua những năm tháng như vậy, cho nên rất hiểu tâm tình của con gái.

- Dạ, cháu lái xe của bạn đến!

Lương Thần ngạc nhiên đáp.

- Thế này được không, lát nữa khi nào cháu quay về thì chở em Tuyết San đến gặp bạn cùng học của San San ở Tây Phong. Vì việc này mà đêm hôm qua em Tuyết San ngủ không yên!

Ninh Nhu trêu chọc con gái mình, nói.

- Mẹ!

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần của Lương Tuyết San đỏ ửng, cũng đúng thôi vì lúc này đang có người khác ở đây. Điều này làm cho cô cảm thấy hết sức ngượng ngùng.

- Không vấn đề gì ạ, cháu cam đoan sẽ đưa em Tuyết San đến nơi an toàn!

Lương Thần trả lời giọng nghiêm trang. Dù sao cũng tiện đường mà.

- Ở Tây Phong phải chú ý cẩn thận, có việc gì con phải gọi cho Tiểu Thần ca!

Lương Khải Minh vốn muốn lái xe đưa con gái đi. Nếu Lương Thần không lái xe đến, thì cũng sẽ chở Lương Thần về Tây Phong cùng. Vừa rồi nghe vợ con thu xếp, ông ta cũng cảm thấy hợp lý, vì thế như những người cha khác quan tâm tới con, quay ra con gái dặn dò đôi câu.

Được cha mẹ đồng ý, Lương Tuyết San mặt mày lúc đó không giấu được vẻ hân hoan vui sướng, vội vàng quay về phòng ngủ thu dọn hành lý qua loa. Sau đó chạy ra với một ba lô nhỏ trên lưng.

Bí thư Lương không xuống lầu mà để vợ Ninh Nhu tiễn Lương Thần và con gái xuống cổng. Ninh Nhu dặn dò lại con gái vài câu, nhìn lướt qua Lương Thần đang mở máy chiếc xe màu đỏ, trên mặt hiện lên vẻ bất thường. Chiếc xe BMW này rất đắt, hơn nữa nhìn màu sắc có thể thấy chủ sở hữu hẳn là phụ nữ. Tiểu Thần nói là bạn, sợ là bạn gái mới đúng.

Lương Tuyết San không nghĩ anh họ sẽ lái BMW đến, lên xe vẫy tay chào mẹ. Nhìn theo bóng cổng nhà ngày một xa dần, cô không khấu nổi cảm giác tự do trước nay chưa hề có. Ôi, suốt ngày đóng vai nhân vật nữ ngoan ngoãn thật là mệt quá đi!

Lương Tuyết San tâm tư khá tinh tế, cô cũng nhận ra chủ sở hữu của chiếc xe này hẳn phải là phụ nữ, không chỉ bởi vì màu sắc của xe, mà tất cả những đồ trang sức nhỏ bé trong xe cũng như phảng phất hương thơm.

Từ tòa Thành ủy đi ra nhập vào đường lớn, Lương Thần vững vàng lái xe, nhưng trong lòng nghĩ ngợi lung tung rất nhiều chuyện. Trương Ngữ Giai mang thai? Thân phận và dụng ý của Tổng giám đốc Lâm? Tình cảm với Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh …?

Lương Tuyết San ngồi ở ghế lái phụ, đôi mắt đẹp nhìn chàng trai đang khẽ cau mày, thấy hắn dường như có tâm sự gì đó. Cắn môi ngẫm nghĩ một chút, cô mở miệng hô to thử thăm dò:

- Tiểu Thần ca!

Từ Lương Thần ca đến Tiểu Thần ca, thay đổi cách xưng hô như vậy cho thấy tình cảm của cô đối với người anh họ này vừa sâu sắc thêm một bước.

- Chuyện gì vậy Tiểu Nguyệt!

Lương Thần hỏi theo bản năng, sau đó tỉnh ngộ trở lại, xin lỗi mà cười nói:

- Xin lỗi, em Tuyết San, Tiểu Nguyệt hay gọi anh như vậy nên anh không kịp phản ứng lại!

- Không sao ạ!

Lương Tuyết San ngượng ngùng mà cười cười nói:

- Anh gọi em San San là được! Ba mẹ em đều gọi như vậy!

- Được!

Lương Thần gật đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần cười nói:

- Đúng rồi, San San, vừa rồi em muốn nói gì với anh vậy?

- Em nói cho anh nghe, nhưng anh nhất định không được cho ba mẹ em biết nhé!

Lương Tuyết San mặt đỏ ửng, thấp giọng nói:

- Tối hôm qua em nghe ba mẹ nói, là ông Tổng giám đốc Lâm kia là con thứ hai của Bộ trưởng Bộ ngoại giao Lâm!

Lương Thần dù đã chuẩn bị tâm lý trước, vẫn không khỏi giật mình kinh hãi khi nghe được tin này. Tay láy hơi run run khiến toàn thân xe cũng hơi loạng choạng.

Lấy lại bình tĩnh, Lương Thần quay ra Lương Tuyết San cảm kích cười nói:

- Cảm ơn em, San San!

- Không có gì ạ. Em chẳng qua là không thích thấy cha mẹ làm ra vẻ bí hiểm. Rõ ràng nói một câu là đủ hiểu, cố tình phải làm khó anh hết lần này đến lần khác!

Lương Tuyết San vươn hai bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết ôm lấy hai gò má, trong đôi mắt đẹp hiện lên chút xấu hổ, nếu những lời này mà mẹ nghe thấy được, chắc sẽ lại chế giễu cô.

Nghe lời nói vô tư của cô gái xinh đẹp, lúc này Lương Thần cảm thấy cô em gái xinh xắn dịu dàng này thật sự vô cùng đáng yêu!

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #184