Lương Thần đang nói khẽ về đầu đuôi sự việc đêm nay bị ép đến buổi tiệc cho Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh. Trong lúc này không ai đứng bên cạnh, hắn nói khẽ, cũng không sợ có ai nghe thấy.
Sau khi hiểu được diễn biến sự việc, Diệp Thanh Oánh chỉ cảm thấy kì lạ, còn Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh lại thở phào nhẹ nhõm. Lương Thần vẫn chưa biết kế hoạch điên cuồng của Lâm Tử Hiên . Chỉ là, sẽ có ngày Lâm Tử Hiên phải nói rõ. Nếu như đến ngày hôm đó, Lương Thần sẽ có quyết định như thế nào?
- Tiểu Thần ca
Nghe giọng nói quen thuộc của Lan Nguyệt, Lương Thần quay đầu lại thì thấy cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn bước đến.
- Sao vậy? Ai ức hiếp em?
Lương Thần thấy vậy không khỏi ngạc nhiên, mới vừa đây thôi Lan Nguyệt còn tươi cười đắc ý như thục nữ, vừa quay lưng đi đã trở thành túi khí trút giận rồi.
- Chính là anh! Đồ xấu xa!
Lan Nguyệt tức giận đáp. Sau đó đi lên trước nhẹ nhàng ôm một tay của Diệp Thanh Oánh, bắt đầu buộc tội:
- Chị Oánh Oánh, giờ tiểu Thần ca vẫn chưa phát tài đã học người ta bao minh tinh, nuôi vợ bé rồi, chị là bạn gái cũng không chịu quản?
Lan Nguyệt vừa dứt lời, ánh mắt Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh sắc nhọn quét đến. Diệp Thanh Oánh nhẹ nhàng vuốt chiếc mũi của Lan Nguyệt, động tác này của cô là học từ Lương Thần, mỉm cười nói:
- Nói gì thế? Cái gì mà bao minh tinh, nuôi vợ bé, sao chị không hiểu gì cả
Lương Thần cũng chẳng hiểu chuyện gì, hắn bao minh tinh, nuôi vợ bé khi nào?
- Bác Lâm sắp xếp hai cô minh tinh hầu hạ qua đêm với Thần ca, người ta không chịu, xin em nói giúp!
Lan Nguyệt bất mãn trợn mắt nhìn Lương Thần nói:
- Đừng nói là trước đó anh chưa hề biết nha, em đã gọi điện cho bác Lâm, bác nói nhất định phải được sự đồng ý của anh mới được tha cho hai minh tinh tỷ tỷ đáng thương đó!
- Anh thật sự không biết!
Lương Thần trợn tròn mắt, ngẩn một lúc rồi chợt hiểu ra vấn đề nói:
- Anh biết rồi
- Anh biết?
- Đôi mắt của Diệp Tử Thanh không mê hoặc nữa mà phát ra một luồng sát khí khiến người khác phải kinh hồn bạt vía. Vương Phỉ Hạm cũng hơi nhíu mày. Chỉ có Diệp Thanh Oánh là sắc mặt không đổi, kiên nhẫn đợi hắn giải thích.
- Vừa rồi khi xuống đây, chủ tịch Lâm nói sau buổi tiệc sẽ tặng anh một món quà!
Lương Thần vội vàng giải thích nói:
- Trước đó thật sự anh không hề biết món quà đó là gì, nhưng giờ xem ra, món quà chắc có lẽ là hai cô minh tinh mà Lan Nguyệt đã nói.
Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh cộng thêm Lan Nguyệt không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, kể cả Lương Thần, không ai biết Lâm Tử Hiên rốt cuộc muốn làm gì. Không chỉ ép buộc Lương Thần đến dự tiệc mà còn tặng hai cô minh tinh cùng qua đêm!
Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch và chủ tịch Gihen đã được biết cái gọi là “ Chân tướng sự thật”. Nghĩ lại cũng đúng, chủ tịch Lâm không tiện đi lại, chức năng của bộ phận ở dưới chắc cũng mất từ lâu, tìm hai cô minh tinh xinh đẹp qua đêm, chẳng phải chỉ có thể làm tăng thêm cơn nghiện sao? Sợ em gái Vương Phỉ Hạm không hiểu, Vương Kính Tùng và Vương Bàn Thạch còn ẩn ý nói hai câu:
- Em à, thanh niên trai tráng gặp dịp vui đùa là khó tránh khỏi, em cũng đừng để tâm quá. Oánh Oánh vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất, còn lo không giữ được trái tim của tiểu Thần sao?
Bên kia, Lam Phàm, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo tức hộc máu vì những gì tốt đẹp đều bị tên họ Lương chiếm hết. Bên cạnh đã có cô bạn gái xinh như hoa như ngọc, đã ăn thức ăn trong bát rồi còn chiếm thức ăn trong đĩa, còn định vét luôn cả nồi sao?! Tức thì tức nhưng chuyện này họ cũng phải đối mặt!
Đằng Kiều Kiều, Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên thỉnh thoảng lại liếc nhìn chàng trai thân hình cao ráo đứng cạnh Lan Nguyệt. Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên biết, số phận của hai người họ nằm trong lòng bàn tay của chàng trai này.
Lương Thần lúc này thật sự dở khóc dở cười, chủ tịch Lâm giống như là thượng đế phật tổ từng li từng tí chiếu sáng hắn bởi những ánh hào quang, cho hắn ngồi xe đẹp, mặc áo đẹp, còn sắp xếp hai cô gái xinh đẹp ngủ chung. Chỉ là hắn thật sự không thể nhận, trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, có cung thì sẽ có cầu, chỉ là hắn chưa hiểu, vị chủ tịch có cả quyền lực và tiền tài rốt cuộc có chuyện gì có thể cần đến hắn? Không thể tưởng tượng! Không thể tin nổi!
- Tiểu Thần!
Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên Lương Thần nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, ngạc nhiên quay đầu lại, thì nhìn thấy hai bóng hình xinh đẹp quen thuộc đang bước tới.
- Đình tỷ, Lan Lan!
Lương Thần sau khi ngơ ngác liền tỉnh ngộ, buổi tiệc như vậy, thân là con gái Bí thư tỉnh ủy, Đình tỷ xuất hiện ở đây thì thật là chuyện bình thường.
Đến nỗi Đinh Lan, thân phận không ghê gớm như cô cũng có mặt, thì người ta là thiên kim chính gốc của tập đoàn tài chính sao lại không đến? À, còn người đàn ông ở đằng sau giống như phật Di Lặc có lẽ là ba của Lan Lan với một đống danh hiệu chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thành Tín, thương gia nổi tiếng, đại biểu nhân dân toàn quốc!
- Nhìn có vẻ giống cậu, không ngờ là cậu thật!
Lý Hinh Đình và Đinh Lan nhìn từ trên xuống dưới chàng trai ăn mặc chỉnh tề , trong đôi mắt đẹp lộ ra thần thái khác thường. Trong kí ức của họ, hình tượng Lương Thần mặc đồ vest chắc phải quay vể thời đại học trong buổi lễ đón tiếp học sinh mới của năm xưa! So với thời đó, Lương Thần của bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa, chững chạc hơn, có khí chất và phong độ hơn!
- Mọi người mới đến sao?
Lương Thần hỏi. Từ biểu hiện của hai cô có thể thấy, chắc có lẽ là vào buổi triển lãm chưa lâu, nếu không cũng không thể nói ra những câu vừa rồi. Cũng tốt, tránh để cho Đình tỷ và Lan Lan túm lấy hắn hỏi này hỏi nọ.
- Đúng vậy.
Lý Hinh Đình và Đinh Lan gật đầu. Họ đã sớm biết buổi tiệc bắt đầu với phần đọc diễn văn, không muốn nghe mấy ông lãnh đạo nói những lời vô ích, nên cố ý đến trễ.
Lý Hinh Đình mặc lễ phục màu đen cổ thấp hình chữ V, thân hình nóng bỏng, thon thả cao ráo, không giống như người mẫu nổi tiếng, đôi mắt xinh đẹp có thần, cử chỉ lộ rõ khí chất quý phái.
Đinh Lan thì mặc chiếc váy quây màu xám nhạt, chiếc khăn choàng in hoa thanh lịch che kín đôi vai trần, tai đep đôi hoa tai kim cương lấp lánh. Cô gái mà ngày thường tràn đầy khí phách nay được điểm thêm vài nét yêu kiều.
Đôi mắt Lương Thần lập tức sáng ngời, nếu không phải vì tham gia buổi tiệc như vậy, hắn cũng không thể chiêm ngưỡng một vẻ đẹp quyến rũ khác của Đình tỷ và Lan Lan. Để ý thấy sự có mặt của Lý Hinh Đình và Đinh Lan, Diệp Tử Thanh lập tức kéo tay Diệp Thanh Oánh đi tới. Trong lúc nhất thời, tiểu yêu tinh và Đình tỷ bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn ra tứ phía.
- Ông em rể thân yêu của tôi, sao còn không giới thiệu bạn của anh cho chị em tôi được biết!
Diệp Tử Thanh đột nhiên mỉm cười yêu kiều, ánh mắt quyến rũ liếc nhìn Lương Thần, nũng nịu lên tiếng nhắc nhở.
- Đây là Diệp Thanh Oánh, bạn gái em!
Lương Thần ho nhẹ một tiếng bất chấp khó khăn giới thiệu:
- Đây là Lý Hinh Đình, Đình tỷ, đây là Đinh Lan, Lan Lan, đều là bạn tốt thời đại học của anh!
- Xin chào, thường nghe Lương Thần nhắc tới hai chi!
Diệp Thanh Oánh đưa bàn tay nhỏ nhắn như ngọc ra, khuôn mặt thanh lịch nở nụ cười thân thiện.
Nghe Lương Thần giới thiệu, lại nhìn cô gái thanh lịch, khuôn mặt rất có khí chất không một vết tì, Lý Hinh Đình và Đinh Lan thoáng chút trầm ngâm, sau đó lập tức điều chỉnh lại trạng thái tâm lý, mỉm cười lần lượt bắt tay với Diệp Thanh Oánh.
- Bọn chị cũng biết tiểu Thần vừa quen được cô bạn gái cực kỳ xinh đẹp. Rất muốn có cơ hội được gặp. Đêm nay cũng xem như đạt được ý nguyện!
Lý Hinh Đình biểu hiện rất nhiệt tình, nhưng trong lòng lạithầm thở dài. Mặc dù sớm có sự chuẩn bị, nhưng tận mắt nhìn thấy đối phương, vẫn khiến cô kinh ngạc. Thanh tú như hoa phù dung mới nở, tinh khiết như trăng sáng trên bầu trời, một tình địch như vậy, quả thật là rất mạnh. So với đối phương, ưu thế của cô ta chỉ còn có một điểm là gia thế mà thôi.
Đinh Lan nhìn Diệp Tử Thanh đầy vẻ gợi tình, vô cùng kiều diễm, rồi lại nhìn Diệp Thanh Oánh thanh tú, điềm đạm nho nhã, thầm lắc đầu. Hai bông hoa tỷ muội mỗi người một vẻ, đủ để đánh bại hết tất cả đàn ông trong thiên hạ, cho dù là ai so sánh với họ đều không có phần thắng!
- Nếu không ngại, em cũng gọi là Đình tỷ nha!
Diệp Thanh Oánh trả lời tương đối khéo léo, vừa thể hiện sự nhiệt tình nên có, vừa không quá đường đột.
Ba của Đinh Lan, Đinh Vĩ Đạt chủ tịch hôi đồng quản trị tập đoàn Thành Tín, lúc này bên cạnh đã có một nhóm nhân vật nổi tiếng vây quanh. Dường như nghe được tin gì đó, ông tỉ phú có thân hình hơi thấp béo, dung mạo đôn hậu, đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lương Thần. Chân bước lên một bước, sau đó hơi trầm ngâm, lại lui về.
Nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ tối, Lương Thần lặng lẽ hỏi ý kiến Diệp Thanh Oánh, kết quả là có cả Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh đều nhất trí đồng ý ra về. Cảm giác mới lạ ban đầu đã biến mất, Lan Nguyệt cũng bắt đầu cảm thấy chán nản, cũng muốn về ngủ.
Chào Lý Hinh Đình, Đinh Lan, rồi tạm biệt Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch, Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt, Vương Phi Hạm cùng đi về hướng cửa đại sảnh.
- Lương tiên sinh!
Lúc này, Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên đi theo.
- Yên tâm đi, tôi đã nói với ông Gihen và ông chủ của các cô rồi, có lẽ là không có gì đâu!
Nhìn hai cô minh tinh xinh đẹp như có gì muốn nói rồi lại thôi, Lương Thần cười nói. Hai cô minh tinh xinh đẹp này ngày thường khiến người khác ngưỡng mộ, còn bây giờ, chỉ cần một câu nói của hắn là có thể quyết định số phận của hai cô!
Cảm giác nắm bắt vận mệnh của người khác có thể khiến người ta bị nghiện! Lương Thần lắc đầu, cố gắng xua đi sự hư vinh đắc ý và sự tham lam tà ác đang len lỏi trong đầu.
Đám người vừa đi ra đến đại sảnh thì bị bốn vệ sĩ mặc áo vest đen chặn lại. Người đứng đầu chính là Lan Kiếm vẻ mặt lạnh lùng.
- Chủ tịch căn dặn, đêm nay nhất định phải mời cậu Lương ngủ lại ở hội quán. Bây giờ, xin mời các vị đi theo tôi
Lan Kiếm vẫn với khẩu khí công thức hóa như ngày thường, nhưng ánh mắt y khi nhìn Lương Thần đã trở nên dịu dàng hơn.
Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh thấy căng thẳng, họ có một dự cảm, Lâm Tử Hiên sắp biểu lộ ý đồ thực sự của y, cái đang chờ đợi họ, sẽ là một vận mệnh và kết quả chưa biết tốt hay xấu. Nhưng biết rõ là vậy, họ cũng không có dũng khí từ chối và phản đối, ngoại trừ nghe theo sự sắp đặt của đối phương, họ không còn sự lựa chọn nào khác!
- Chủ tịch Lâm nhiệt tình như vậy, chúng ta cứ ở lại một đêm!
Vương Phỉ Hạm cố gắng bình tĩnh nói. Bà đã quyết định, chỉ cần Lâm Tử Hiên không làm hại đến Oánh Oánh và Tử Thanh thì muốn bà ta làm gì cũng được.