Chương 144: Không Có Đường Nào Là Không Mất ...


Trong sự ấm áp mềm mại, Lương Thần ở trạng thái mê man đá nhẹ vào chủ nhân của đôi chân đó, thân thể mềm mại đột nhiên run lên. Thở hổn hển, nhất cử nhất động cũng không dám. Sau khi phát hiện ra hành động không ý thức, chậm rãi rút chân về, đôi má ngọc ngà đỏ bừng, cô hơi điều chỉnh lại phương hướng của thân thể mềm mại, lấy tay vỗ nhẹ lên ngực trấn an tinh thần, không biết qua bao lâu mới chìm vào giấc ngủ.

Màn đêm có thể che đậy tất cả. Ngoài những hơi thở không thể nghe được, không có bất kì chúng cớ nào có thể chứng minh trong phòng khách rộng lớn có một nam ba nữ đang nằm trên thảm cạnh ghế sofa ngủ ngon lành.

Dưới sự yểm trợ của màn đêm, đôi chân ngọc ngà đẹp tuyệt trần dường như trong vô thức tìm đến vị trí bụng của hắn. Đôi chân mềm mại ấm áp vô tư đặt lên chỗ phập phồng dưới hai lớp vải, theo bản năng mà vuốt nhẹ vài cái. Đột nhiên hoảng sợ thu về.

Trong màn đêm, hơi thở rõ ràng trở nên dồn dập. Có thể là men rượu còn lưu lại trong cơ thể làm cô trở nên hưng phấn. Có thể là do xung quanh càng thêm tối cho cô thêm dũng khí. Có thể là do nguyên nhân nào đó khiến cô lấy cớ để buông thả. Cố đè nén nhịp tim đang đập điên loạn, từ từ duỗi hai chân ra, lòng bàn chân mềm mại không ngừng cọ vào vật thể hình trụ đang to dần lên. Cảm giác tiếp xúc nóng bỏng cộng với mạch máu đang chảy nhanh trong người không ngừng trêu chọc gan bàn chân nhẵn nhụi mẫn cảm của cô. Một cảm giác tê dại trong nháy mắt lên đến đỉnh điểm, khiến cô gần như run rẩy rên rỉ lên thành tiếng.

Nếu lúc này trong phòng khách còn có chút ánh sáng thì có thể nhìn thấy cảnh tượng đầy những hành động đó.

Nhưng ngón chân ngọc ngà lanh lợi nhạy bén dường như có linh tính cố gắng leo lên để khám phá độ cao của vật thể hình trụ đó. Sau khi cảm thấy độ cao không thể với tới được, những ngón chân trái nhỏ nhắn mềm mại hơi gập lại làm vật thể hình trụ lộn ngược, sau đó những ngón chân phải ngọc ngà thuận lợi mà leo lên đến đỉnh vật thể hình trụ. Vật thể cứng rắn hình trụ không chịu khuất phục bướng bỉnh quay về nhưng ngay lập tức bị bàn chân ngọc ngà mềm mại lanh lợi vây kín áp đảo, vuốt nhè nhẹ.

Trong giấc mộng, Lương Thần nhìn thấy một mĩ nữ toàn thân không một tấm vải che chầm chậm bước đến, cánh tay ngọc ngà vòng qua cổ hắn, đôi môi thơm mát rên rỉ bên tai hắn. Cuối cùng trong lúc dục vọng đang thiêu đốt, hắn định đè cô gái xuống thì bỗng nhiên thấy thân dưới rung lên bần bật, bản thân không ngờ lại cho ra sớm một cách đáng xấu hổ như vậy.

Lương Thần bỗng mở mắt. Tai hắn mơ hồ nghe thấy tiếng nghẹn ngào run rẩy, đồng thời rõ ràng cảm thấy hai vật thể cứng mềm mại kẹp chặt mình, đang theo lực phản xạ mạnh mẽ mà rung lên bần bật. Sau khi đưa tay ra, một bàn chân bé nhỏ mềm mại thoát khỏi những ngón tay hắn. Bất ngờ thấy quần lót ướt hết, Lương Thần như thỏ non trúng tên nhảy dựng lên, tay chân cuống cuồng theo trí nhớ mà mò vào phòng vệ sinh nhưng không cẩn thận đã vấp phải một vật thể có tính đàn hồi.

- Ái!

Trong màn đêm vang lên âm thanh êm tai của Diệp Thanh Oánh. Rất rõ ràng cô chính là chủ nhân của vật đàn hồi đó:

- Làm gì vậy? Mọi người đang ngủ mà!

Giọng điệu lười nhác, ồm ồm của Diệp Tử Thanh cũng vang lên. Sau đó điện trong phòng được bật lên, ánh sáng mờ nhạt bao trùm phòng khách.

- Tôi, tôi đi vệ sinh

Lương Thần không dám quay lại. Y đoán quần của mình chắc chắn cũng ướt rồi, vội vàng quay lưng về phía ba người phụ nữ chạy vào phòng vệ sinh.

- Ui!

Vương Phỉ Hạm duỗi cái lưng lười nhác, chậm rãi đứng thẳng dậy nói:

- Về phòng ngủ đi! Trời sắp sáng rồi!

Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh gật gật đầu. Khuôn mặt xinh tươi làm say đắm lòng người của Diệp Tử Thanh bỗng nhiên hơi đỏ ửng, xấu hồ liếc về phía phòng vệ sinh, sau đó kéo tay Diệp Thanh Oánh về phòng ngủ.

Đến lúc Lương Thần xử lí xong ra khỏi nhà vệ sinh thì trong phòng khách đã không còn ai. Hắn quay lại phòng sách, nhìn giờ trên điện thoại, đã ba giờ mười năm sáng rồi. Cởi bỏ áo sơ mi và quần bò, ngả mình trên ghế sofa, Lương Thần lơ đãng nhìn trần nhà. Toàn bộ tinh thần đều suy nghĩ một vấn đề, chủ nhân của bàn chân đó rốt cuộc là ai?

Hắn nhớ là sau khi tối qua chơi xong, chiến trường từ bàn trà đổi thành thảm nhà. Hắn cuối cùng cũng dựa vào ghế sofa ngủ. Còn Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm, ba người phụ nữ nằm ở đâu, hắn không hề có chút ấn tượng gì.

Nhưng qua phương pháp loại trừ, hắn vẫn có thể phán đoán ra được. Vương Phỉ Hạm thân làm bề trên sẽ không thể rồi. Tính tình Diệp Thanh Oánh cho thấy cô không thể làm ra việc to gan như vậy. Chỉ có yêu tinh màu tím trời sinh đã giảo hoạt là đáng nghi nhất.

Ngoan ngoãn nghe lời, tiểu yêu tinh này vẫn còn coi trọng mạng sống! Lương Thần buồn rầu phát hiện, hắn dường như không có đủ năng lực chống cự lại sự quyến rũ mê hoặc đáng sợ của Diệp Tử Thanh.

Vừa nghĩ đến đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn của Diệp Tử Thanh vân vê trên người mình, trong lòng hắn liền trào dâng một cảm giác tê dại.

Bẩy rưỡi sáng, Lương Thần, Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh, Vương Phỉ Hạm cùng ngồi trên bàn ăn thưởng thức bữa sáng. Lương Thần không ngừng trộm liếc khuôn mặt Diệp Tử Thanh. Quả nhiên cái nhìn bốc lửa của hắn lập tức làm lộ ra vẻ đáng ngờ. Tiểu yêu tinh bộ dạng như không có gì nhưng chỉ cần bắt gặp ánh mắt hắn liền bối rối vội vàng quay đi chỗ khác, hai má thấp thoáng ửng đỏ.

Chân tướng chỉ có một. Diệp Tử Thanh khẳng định là chủ nhân của đôi chân mềm mại đó. Sau khi Lương Thần làm rõ được phán đoán lại có chút không biết phải làm sao. Không thể tỏ vẻ đồng ý cũng không thể tỏ vẻ phản đối, chỉ có cách duy nhất là chôn sâu bí mật này ở trong lòng.

Ăn xong bữa sáng, Vương Phỉ Hạm đến công ty, Diệp Tử Thanh đến bệnh viện. Chỉ có Lương Thần tạm thời bị cách chức và Diệp Thanh Oánh vẫn chưa tìm việc là nhàn hạ không có việc gì làm. Thương lượng với cô một chút rồi hai người cuối cùng cũng quyết định đến đập nước Dương Liễu chèo thuyền.

Một thế giới của hai người! Lương Thần trong lòng vui sướng mơ nghĩ. Trên đường hắn nắm chặt bàn tay bé nhỏ mềm mại của cô, mặc cho những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh mà mặt không biến sắc. Diệp Thanh Oánh ngường ngùng nhìn hắn, cô có thể hiểu được chút khoe khoang hư danh của hắn, do đó rất nhẹ nhàng kéo gần khoảng cách giữa hai người. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy hai người là một đôi tình nhân thân mật.

Trong lúc trên thuyền ở đập nước Dương Liễu, Lương Thần và Diệp Thanh Oánh mỗi người đều nhận được một cú điện thoại. Một cái là của cô bé Lan Nguyệt gọi đến, kêu đã nhận được giấy báo nhập học của trường sư phạm Liêu Dương, thảm thiết đáng thương hỏi xem có thể đến Liêu Dương chơi trước mấy ngày không!

Lương Thần cười nói trả lời. Sau khi hắn đến Liêu Dương nhậm chức, cô bé ở nhà rất buồn chán. Mấy hôm trước nhận lời mời của em họ Hàn Toa Toa đi Long Nguyên, có thể là nghe Hàn Toa Toa kể về những nơi thú vị ở Liêu Dương nên mới háo hức.

Một cú điện thoại khác là Diệp Tử Thanh gọi đến, kêu cô đã xin nghỉ, buổi chiều sẽ cùng Diệp Thanh Oánh và Lương Thần đi chơi. Lương Thần ngay lập tức cảm thấy nhức đầu, không còn thế giới của hai người đã không nói làm gì, hắn lại phải chịu đựng sự trêu chọc dụ dỗ không ngừng của tiểu yêu tinh.

Nhìn thấy vẻ dường như rất đau khổ của hắn, Diệp Thanh Oánh có chút buồn cười hỏi:

- Tử Thanh tỷ là đại mỹ nhân, không phải cọp. Sao vẻ mặt anh lại như vậy? Giống như Tử Thanh tỷ có thể ăn thịt người vậy.

- Thanh Oánh, anh chỉ thích thế giới của hai người.

Lương Thần nắm đôi tay ngọc ngà của cô, nghiêm trang nói.

- Đàn ông chẳng phải là thích ba khẩu vị sao?

Diệp Thanh Oánh khuôn mặt như ngọc ửng đỏ, trong miệng bỗng nhiên thốt lên một câu hết sức lạ thường.

Thượng đế của tôi! Phật tổ! Tề thiên đại thánh Tôn Ngộ Không! Lương Thần trong nháy mắt đã bị chết đứng. Câu nói này nếu từ miệng của Diệp Tử Thanh mà ra thì hắn không thấy gì là lạ. Nhưng nói ra câu nói đó là là Diệp Thanh Oánh trước giờ vẫn thuần khiết như nước, thanh nhã như lan. Xem ra bất luận là ai đều có một mặt không để người khác biết.

- Em không phải ý đó! Em, em nói nhầm!

Diệp Thanh Oánh trong lòng xấu hổ, vùi đầu vào lòng hắn làm vẻ sợ hãi. Đều tại Tử Thanh tỷ, cái gì mà đàn ông thích nhất ba khẩu vị, song phi mới là vương đạo. Kết quả hại cô ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nói ra câu đó. Nhìn bộ dạng kinh ngạc của anh ấy, chắc chắn là bị lời nói của mình làm cho sợ rồi! Liệu anh ấy có cho rằng mình trước đây đều giả bộ hình tượng thục nữ không?

Sự kinh ngạc của Lương Thần chỉ trong nháy mắt, sau đó thừa cơ đưa tay vòng qua eo nhỏ nhắn của Diệp Thanh Oánh, ngửi hương thơm khắp nơi trên người cô, cảm thụ sự mềm mại ấm áp từ thân thể cô. Trong lòng Lương Thần cuối cùng cũng có một sự chắc chắn, một lòng tin mãnh liệt vào cô gái xinh đẹp lộng lẫy này.

Diệp Thanh Oánh dịu dàng nằm trong lòng hắn. Cô có thể cảm nhận được sự chắc nịch rộng lớn của ngực hắn, nghe thấy nhịp tim dồn dập của hắn. Cô chưa bao giờ phủ nhận mình là một cô gái luôn thiếu cảm giác an toàn. Nhưng lúc này, nằm trong lòng hắn, cô có thể có được một loại bình an, vững chãi mà trước nay chưa từng có.

- Thanh Oánh, em bây giờ cũng có chuyện đáng xấu hổ bị anh biết rồi. Nếu sau này em còn dám kể chuyện xấu của anh, anh sẽ kể cho mọi người nghe đó!

Lương Thần nói nhỏ bên tai cô.

Diệp Thanh Oánh không nói gì nhưng lại lén đưa tay ra phía sau eo hắn, sau đó không nặng không nhẹ véo một cái.

Buổi chiều, đại tiểu thư Tử Thanh đúng giờ đến, ba người cùng nhau chơi ở đập nước Dương Liễu cho đến lúc mặt trời xuống bóng, lúc này mới thỏa chí quay về. Cơm tối ăn ở nhà Diệp Thanh Oánh. Vương Phỉ Hạm đích thân mua đồ về làm bếp. Lần này, Lương Thần thật tâm thực lòng khen ngợi tài nghệ nấu nướng của Vương Phỉ Hạm. Vương phi điện hạ tuy rằng không nói gì nhưng trên khuôn mặt lại lộ rõ vẻ vui mừng.

Đúng lúc Diệp Tử Thanh đề nghị buổi tối đi hát karaoke thì điện thoại của Lương Thần rung lên. Ấn nút nghe, liền có một giọng nói dịu dàng thân thiết:

- Tiểu Thần, nghe nói cậu tạm thời bị cách chức hả?

- Đúng vậy! Đình tỷ, sao chị lại biết?

Lương Thần cười nói. Số điện thoại mới này của hắn số người biết không nhiều nhưng Lý Hinh Đình lại nằm trong số ít đó.

- Tôi muốn biết thì tự khắc sẽ biết được thôi!

Lý Hinh Đình giọng điệu rất nhẹ nhàng, dường như không quá coi trọng việc Lương Thần tạm thời bị cách chức, thậm chí còn trêu đùa:

- Nhất định là cảm thấy rất buồn bực hả? Có cần tỷ tỷ an ủi một chút tâm hồn đáng thương của cậu không?

- Vẫn ổn! Chỉ là tạm thời cách chức đâu có phải cách chức luôn đâu! Hơn nữa, nếu quả thực không ổn thì cùng lắm là em cuốn gói về Tây Phong!

Lương Thần cười cười nói. Hắn bỗng nhiên phát hiện từ lúc hắn nghe điện thoại, ba người phụ nữ Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh, Vương Phỉ Hạm ánh mắt đều không hẹn mà cùng tập trung vào hắn.

- Cậu vẫn muốn rời khỏi! Được thôi, không đùa với cậu nữa. Cha tôi muốn gặp cậu. Cậu bây giờ có gì không tiện không?

Trong điện thoại vang lên giọng nói trong trẻo, trịnh trọng của Lý Hinh Đình.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #144