Chương 140: Yêu Cầu Của Lâm Tử Hiên


Lương Thần cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt quan sát Chủ nhiệm La, thầm nghĩ về sau có đi đâu cũng không dẫn tiểu yêu tinh này theo. So với dáng người cao gầy của Bộ Khắc Kỷ thì thân hình to béo, khuôn mặt hồng hào của Chủ nhiệm La có phần giống lãnh đạo hơn. Trên thực tế, trước kia hắn cũng đã có lần nhầm lẫn như vậy. Trong một lần đi theo phòng Công an huyện thị sát ở huyện Nguyên Phong, hắn chậm chân một bước. Kết quả là khi gặp lãnh đạo tại huyện Nguyên Phong, hắn đã tiến lên bắt tay Chủ nhiệm La không ngừng gọi tên Cục trưởng Bộ, Cục trưởng Bộ.

Lương Thần liếc mắt nhìn Diệp Tử Thanh một cái. Hắn biết là tiểu yêu tinh này đang giở trò ma quỷ, khiến cho Chủ nhiệm La xấu hổ, Cục trưởng Bộ kinh ngạc đồng thời gián tiếp làm hả cơn giận cho hắn. Vì thế, đã nhéo nhẹ vào tay Diệp Tử Thanh tỏ vẻ cảm ơn.

Khuôn mặt Diệp Tử Thanh đỏ lên, hờn dỗi liếc nhìn Lương Thần. Kéo Lương Thần đến sát người, cô biết ánh mắt của những gã đàn ông kia đang nhìn nên cố ý thân thiết với Lương Thần hơn. Hừ, cứ việc mà ganh tỵ đi. Có nứt mắt ra thì các người cũng không bao giờ được hưởng sự đãi ngộ như của Lương Thần đâu. Cho các người chết vì ganh tỵ luôn.

Tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn Lương Thần và Diệp Tử Thanh bước ra khỏi tòa nhà, leo lên một chiếc xe BMW màu đỏ. Bộ Phàm ganh tỵ đến nỗi tất cả lục phủ ngũ tạng gần như bị thiêu đốt. Tên này đúng là đã bắt cá hai tay mà còn bắt được cá ngon nữa chứ. Thế này là gọi là cái gì vậy trời? Cái tên đó tướng mạo xấu xí nhưng lại hai bên ôm hai cô còn mình thì đến cả một người đẹp cũng không có.

Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ trên mặt cũng lộ ra nét suy tư. Nhìn tướng mạo, khí chất của cô gái này cũng có thể đoán ra được lai lịch của cô ấy không tầm thường. Có thể được người đẹp ưu ái như vậy đủ để chứng minh Lương Thần quả thật cũng có chút đặc biệt.

Ông ta tạm thời cắt chức Lương Thần nghĩa là muốn tỏ rõ sự tức giận Lương Thần không biết thức thời. Nhưng thật ra ông ta không hề đố kỵ Lương Thần mà ngược lại còn có ý định khôi phục lại chức vụ cho hắn. Thứ nhất là nể mặt Phó bí thư Lý và Bí thư Ủy ban chính trị và pháp luật Thôi. Thứ hai là Lương Thần quả thật là một nhân tài hiếm có, thực sự biết cầu tiến. Ở thành phố Liêu Dương này rất cần những cảnh sát hình sự như Thân Lỗi, Lương Thần. Chi đội trưởng hình sự Thân Lỗi và ông ta cũng không ít lần xích mích khiến ông ta hận vô cùng nhưng ngẫm lại năng lực phá án của Thân Lỗi nên đành nín nhịn. Cha ông ta đã đặt tên Khắc Kỷ chứng tỏ là muốn ông tự mình khắc chế ý tứ mà thật ra ông cũng đã làm tốt điều đó.

Tuy hiện tại có lời đồn rằng Phó chủ tịch tỉnh Đằng sẽ tiếp nhận vị trí Chủ tịch nhưng thật ra vẫn chưa đến ngày đó. Mọi chuyện vẫn còn có sự thay đổi. Ông ta không thể không kiếm một đường lui cho mình. Làm việc gì cũng không nên tuyệt tình quá. Đây chính là một quan điểm sống của ông ta.

- Chú ba, cái tên kia không phải đã bị tạm thời cách chức rồi sao? Thế mà còn tỏ ra vênh váo. Sao chú không khiến cho hắn mất chức luôn đi.

Bộ Phàm ra sức xúi giục. Lương Thần bị tạm thời cách chức, y cũng đã hết tức giận trong lòng nhưng hôm nay lại nhìn thấy Lương Thần tay trong tay với người đẹp bước ra ngoài thì cơn giận lại quay trở về với y.

- Đây không phải là chuyện cần cháu quan tâm.

Bộ Khắc Kỷ nhìn đứa cháu trai không chịu thua kém ai của mình.

- Trở về công ty của ba cháu làm việc đi. Đã hơn hai mươi tuổi rồi mà một chút đại sự cũng không làm được, chỉ biết tối ngày tụ tập với cái đám giang hồ đó. Cái gì mà tứ thiếu gia, ngũ thiếu gia? Nói ra chỉ sợ mất mặt thêm.

Bộ Phàm ngượng ngùng ngậm miệng lại. Chú ba đã đề cập đến nhóm giang hồ tiểu tử đó là bao gồm luôn cả y. Cái gọi là Tứ thiếu gia của thành phố Liêu Dương là chỉ con trai Tiền Việt của Phó bí thư thành ủy Tiền Trung Lương, con trai của Phó chủ tịch thành phố Lưu Văn Học, Âu Dương Hạo và y.

Chiếc xe màu đỏ thể thao chạy bon bon trên đường. Diệp Tử Thanh đã gọi điện thoại báo trước cho Vương Phỉ Hạm, hẹn một giờ sau sẽ gặp tại quán ăn Tử Viên. Trong khi đó, Lương Thần cũng đã gọi điện thông báo cho Diệp Thanh Oánh. Cô gái ăn mặc rất giản dị đứng chờ trước khu chung cư Liên Hoa. Chỉ một lát sau là đã thấy chiếc xe thể thao màu đỏ của Diệp Tử Thanh.

Lương Thần và chị em Diệp gia bước vào khu trung tâm thương mại. Hai chị em Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh không muốn mua gì cả, chỉ muốn đi dạo để giết thời gian. Lương Thần tuy không thích đi dạo phố mua sắm nhưng được đi cùng với hai cô gái xinh đẹp thì hắn cảm thấy thích ý vô cùng. Hai chị em Diệp gia đúng là một hình ảnh đẹp. Hắn bước theo đằng sau mà cảm thấy hãnh diện vô cùng.

Trong lúc Lương Thần, Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh đang đi dạo tại khu trung tâm thương mại thì Vương Phỉ Hạm đã lái xe đến dưới lầu tòa nhà Hoàng Triều. Trí nhớ của bà cũng tốt lắm. Tối hôm qua chỉ có nhìn thoáng qua tấm danh thiếp của Lương Thần đưa cho, bà đã có thể nhớ kỹ số điện thoại ghi trong đó. Lúc nãy, bà cũng đã gọi điện thoại rồi đến đây luôn.

Bà bước vào thang máy, lên thẳng tầng thứ sáu mươi. Sau khi được bọn vệ sĩ dẫn vào, bà đã gặp được người đàn ông đầu bạc đêm hôm qua. Trên thực tế, khi nghe giọng của người đàn ông đó, bà đã nhận ra người đó là ai. Bà không dám mở mắt chỉ vì bà cảm thấy mình không thể đối mặt với người đàn ông này.

Người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn, ánh mắt nhìn vào không trung, dường như không để ý rằng bà đã đến. Ông ta đối xử với Vương Phỉ Hạm cũng giống như một người bình thường mà thôi.

- Tử Hiên!

Vương Phỉ Hạm run rẩy thốt lên.

Người đàn ông chậm rãi quay chiếc xe lăn lại, trên khuôn mặt già nua nụ cười dịu dàng.

- Phỉ Hạm, em đã tới rồi à?

Trong chốc lát, Vương Phỉ Hạm dường như nhớ lại những hình ảnh trước kia. Trong mắt cô hiện lên hình ảnh của một người đàn ông mặc đồ trắng, mỗi lần nhìn thấy bà đều nhẹ nhàng gọi tên bà một cách âu yếm. Nếu bà được chung sống với ông ấy, chắc chắn bà sẽ cảm thấy an bình, ấm áp và hạnh phúc. Bây giờ, nhìn thấy ông ta trong chiếc xe lăn, Vương Phỉ Hạm không kìm nổi nước mắt, bước lên trước mặt đối phương, xuyên qua làn nước mắt cẩn thận nhìn dung nhan của người đàn ông.

- Đừng khóc! Em mà khóc thì sẽ không đẹp đâu.

Lâm Tử Hiên cất giọng dịu dàng. Chỉ trong nháy mắt, Vương Phỉ Hạm không kìm nổi ngồi bệt trên sàn nhà khóc to lên. Cũng giống như năm xưa, mỗi khi bà khóc thì đối phương cũng sẽ dùng giọng điệu nhẹ nhàng này để mà khuyên giải bà. Điều này càng khiến cho bà cảm thấy mình mắc phải tội ác tày trời, không khác gì một tội nhân trước mặt người đàn ông này. Những bất hạnh của ông ấy đều do bà mang đến.

Lâm Tử Hiên nhìn người phụ nữ đang khóc trước mặt mình, trong mắt hiện lên một thần sắc phức tạp. Hơn mười năm không gặp, cô ấy vẫn xinh đẹp như ngày nào. Chỉ có điều cái loại xinh đẹp này mình đã mất đi mà chưa có được hưởng qua.

Ông ta vẫn cho rằng cái mà phụ nữ cần chính là sự dịu dàng, quan tâm, chăm sóc. Nhưng lại không nghĩ rằng có lúc họ lại thích bị chinh phục. Do đó, Vương Phỉ Hạm đã bị Diệp Tử Ngang, một gã đàn ông đầy tính xâm lược và chinh phục cướp đi.

Đây là sai lầm lớn nhất trong đời của ông ta. Không chịu nổi cú sốc này mà ông ta đã sang nước ngoài du học, nhường lại Vương Phỉ Hạm cho Diệp Tử Ngang. Trước đây, ông ta thường nghĩ rằng nếu có thể quay trở lại như trước kia, ông ta sẽ vứt bỏ hết tất cả, chỉ cần được chung sống hạnh phúc với người phụ nữ xinh đẹp này mà thôi.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi. Thực tế, ông không bao giờ quay trở về những ngày trước kia được. Trong tay ông có hàng tỷ của cải cộng với quyền lực nghiêng trời nhưng lại không thể đánh đổi được hạnh phúc trong quá khứ.

- Trong tâm trí của anh, Phỉ Hạm lúc nào cũng cao quý, đoan trang. Cho nên, em đừng khóc nữa. Hãy đứng lên đi.

Lâm Tử Hiên khi nhìn thấy người phụ nữ này thì cảm thấy nỗi hận trong lòng mình không còn mãnh liệt như trước. Nhưng ông ta không để cho bản thân mình yếu đuối. Ý nghĩa trong quãng đời còn lại của ông chính là có thể thực hiện kế hoạch trả thù. Ông ta không thể tìm về hạnh phúc trong quá khứ. Thậm chí cũng đã mất đi quyền lợi bảo vệ cho hạnh phúc hiện tại. Nhưng ông ta có thể tìm một người thừa kế để hoàn thành giấc mộng của ông. Kế hoạch này xem ra rất điên rồ nhưng ông không cần quan tâm, chỉ cần có thể thực hiện được là đủ rồi.

Vương Phỉ Hạm đứng lên. Bà nhận ra giọng điệu và thái độ của đối phương đã trở nên cứng rắn. Nhớ tới thủ đoạn của Lâm Tử Hiên đêm hôm qua, trong lòng bà đã biết người đàn ông trước mặt mình đã không còn là chàng trai ôn hòa Lâm Tử Hiên ngày xưa.

- Có phải em rất muốn xin lỗi tôi? Có phải em muốn làm một chút gì đó để đền bù lại cho tôi? Thậm chí nếu tôi bảo em nhảy xuống từ tầng sáu mươi này thì em cũng sẽ không do dự mà nhảy xuống chứ?

Giọng nói dịu dàng của Lâm Tử Hiên đã biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng, cứng nhắc.

- Vâng…!

Vương Phỉ Hạm lại không kìm được nước mắt, từng giọt từng giọt lại lã chả rơi xuống tấm thảm.

- Tôi sẽ không khiến em phải chết đâu cũng như là không để cho thân thể của em bị thương tổn.

Lâm Tử Hiên lắc đầu, khóe môi hiện ra một nụ cười độc ác. Ông ta cúi người thấp xuống một chút, hạ giọng nói:

- Tôi chỉ yêu cầu em làm một việc thôi. Nếu như em đồng ý thì ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ. Em không cần suốt đời phải sống áy náy mà tôi thì cũng xem như em đã biết ăn năn, có thể thanh thản mà rời khỏi thế giới này.

- Tử Hiên!

Đôi mắt đẹp của Vương Phỉ Hạm mở to, giọng nói run rẩy.

- Không cần phải ngạc nhiên đâu. Trận tai nạn xe cộ kia đã khiến tôi hôn mê suốt tám năm. Toàn bộ thân thể bị phá hủy nghiêm trọng. Hiện tại, trông tôi già hơn cả người bình thường. Nói cách khác, tôi sẽ không còn sống được bao nhiêu năm nữa đâu.

Lâm Tử Hiên thản nhiên nói. Nếu không phải trong đầu luôn nung nấu ý định trả thù thì ông ta đã kết thúc sinh mạng của mình từ lâu rồi.

- Tử Hiên, bất cứ anh yêu cầu điều gì em cũng có thể làm cho anh.

Vương Phỉ Hạm lau sạch nước mắt, giọng điệu kiên quyết trả lời. Đây là bà nợ ông ta. Bất kể là ông ấy đề nghị yêu cầu gì thì bà cũng sẽ cố gắng thực hiện được.

- Yêu cầu của tôi rất đơn giản.

Lâm Tử Hiên chuyển động chiếc xe lăn đến gần Vương Phỉ Hạm, thấp giọng nói.

- Yêu cầu của tôi là….!

- Không, không được. Chuyện này rất hoang đường.

Nét mặt Vương Phỉ Hạm lên sự khó có thể tin được, ánh mắt cầu xin đối phương.

- Tử Hiên, em cầu xin anh, em thật sự làm không được. Cậu ấy là bạn trai của Thanh Oánh mà.

- Nếu cả Thanh Oánh và Tử Thanh đều không còn tồn tại thì sao?

Lâm Tử Hiên giọng điệu âm trầm nói.

- Không! Xin anh đừng làm tổn thương Thanh Oánh và Tử Thanh.

Đón nhận ánh mắt ác nghiệt của đối phương, Vương Phỉ Hạm kinh hoàng hô lên:

- Các con của em vô tội mà.

- Vậy cứ làm theo lời tôi nói.

Lâm Tử Hiên gằn từng câu một.

- Được, em chấp nhận yêu cầu của anh.

Vương Phỉ Hạm run giọng nói. Mặc dù yêu cầu kia khiến bà cảm thấy xấu hổ nhưng trong giờ khắc này, bà không còn sự lựa chọn nào khác.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #140