Lương Thần mỉm cười lên tiếng trả lời rằng hắn dẫn bạn gái ra ngoài dùng cơm. Diệp Thanh Oánh tuy không nói gì cả nhưng rõ ràng là đã chấp nhận lời nói của Lương Thần.
Nhìn cô gái trong chiếc váy màu trắng thanh nhã như búp sen hồng mới nở, trong mắt Bộ Khắc Kỷ hiện lên vẻ ngạc nhiên thán phục, thầm nghĩ tiểu tử này đúng là có phúc khi tìm được một người bạn gái xinh đẹp như vậy.
Những người đứng phía sau Bộ Khắc Kỷ đều cảm thán trong lòng nhìn cô gái vô cùng xinh đẹp trước mặt lại bị tên Lương Thần xấu xí cướp mất.
- Mày... Tại sao mày lại ở chỗ này?
Một gã thanh niên bước ra, trong ánh mắt không giấu được sự ganh tỵ, giọng điệu kém thân mật hướng về phía Lương Thần hỏi.
- Chà, hóa ra là Bộ công tử!
Lương Thần nhận ra gã thanh niên trước mặt đó chính là Bộ Phàm, đồng thời cũng liên tưởng đến y và Cục trưởng Bộ nhất định có mối quan hệ, dù sao thì họ Bộ cũng không nhiều lắm.
Tuy muốn chế giễu tên này vài câu nhưng sau khi suy nghĩ thông suốt, Lương Thần lập tức sửa lại lời nói. Dù sao thì Bộ Khắc Kỷ cũng là lãnh đạo trực tiếp của hắn, hắn phải đề phòng hậu hoạn sau này.
- Tiểu Lương đã được điều đến cục công an thành phố này được nửa tháng rồi.
Bộ Khắc Kỷ biết đứa cháu trai được nuông chiều của mình vẫn còn nhớ mãi mối thù lần trước. Nhưng đã nói qua việc này không phải trọng đại, không đáng phải đắc tội với Phó bí thư tỉnh ủy Lý. Vì thế, ông ta liếc mắt nhìn Bộ Phàm một cái rồi nói tiếp:
- Thôi được rồi, chúng ta đi lên đi.
- Hẹn gặp lại Cục trưởng Bộ!
Lương Thần ra vẻ lễ phép cáo từ rồi cùng với Diệp Thanh Oánh rời khỏi tòa nhà.
- Khắc Kỷ, chàng thanh niên trẻ tuổi đó là ai vậy?
Sau khi đi vào thang máy, một người đàn ông trung niên mở miệng hỏi.
- Ba, tên đó chính là tên cảnh sát nhỏ nhoi đã đánh con ở huyện Tây Phong.
Bộ Khắc Kỷ còn chưa lê tiếng thì Bộ Phàm đã tức giận chen ngang.
- Anh hai, về sau anh nên quản Tiểu Phàm cho nghiêm ngặt. Tính tình của nó ngày càng không thể chấp nhận được.
Bộ Khắc Kỷ chau mày nói. Trong gia đình ông ta có ba người anh em trai, chỉ duy nhất một mình anh trai của ông ta là có con trai độc nhất. Nói thật, ông ta cũng rất thương yêu Bộ Phàm nhưng sau biểu hiện vài lần của đứa cháu trai này đã khiến ông ta có chút thất vọng. Ông ta không phải thất vọng về việc Bộ Phàm đã đến tìm ông để trả thù người khác mà thất vọng về cách cư xử không chừng mực, luôn làm chú mình khó xử của đứa cháu trời đánh này.
Y luôn ỷ vào người chú làm Cục trưởng Công an thành phố Liêu Dương rồi chẳng coi ai ra gì. Y không biết ở trên còn có các lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Lên trên nữa là các lãnh đạo của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Ông chú Cục trưởng của y chẳng phải là vạn năng. Nếu tính cách của y không chịu sửa đổi thì về sau chẳng may gây ra họa lớn thì khẳng định sẽ không tránh được thiệt thòi.
- Tính cách của Bộ Phàm quả thật là cần phải rèn luyện lại. Anh đã chuẩn bị gửi nó vào một cơ quan để rèn luyện vài năm.
Giọng điệu của Bộ Thận thản nhiên nói. Tuy ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng ông ta lại không cho rằng những lời nói của em mình là đúng. Ông luôn nghĩ rằng Bộ Phàm là đứa con ngoan nhất. Vừa rồi là cái tên cảnh sát đã đánh Bộ Phàm, vậy mà em trai chẳng những không nghĩ ra biện pháp trừng trị mà còn che chở cho hắn. Điều này quả thật làm cho ông ta có chút không thoải mái.
Bộ Khắc Kỷ thở dài một hơi. Ông ta biết những lời mình nói ra chẳng lọt vào lỗ tai của ông anh chút nào. Ông ta cũng không muốn đôi co nhiều, chỉ giải thích một câu:
- Cái cậu Tiểu Lương kia năng lực rất tốt. Tuy trạc tuổi với Bộ Phàm nhưng đã ba lần lập được chiến công hạng nhất, được các lãnh đạo trên tỉnh cũng như là Phó bí thư Tỉnh ủy Lý rất đặc biệt chú ý. Cho nên nhiều chuyện không bằng ít đi một chuyện. Mọi người cũng phải thông cảm cho em một chút chứ.
- Thật vậy sao?
Bộ Thận giật mình kinh hãi. Tuy là hoạt động bên thương trường nhưng trong mối quan hệ làm ăn không thể thiếu được việc giao tiếp với các quan chức. Cho nên ông ta hiểu được lời nói của em trai mình là thật. Không thể nghi ngờ gì nữa, chỗ dựa phía sau của tên tiểu tử Lương Thần kia thật vững, không nên đụng chạm vào.
Bộ Phàm rốt cuộc vẫn không phục mà bĩu môi. Lương Thần có năng lực gì mà đặc biệt, chỉ có dựa vào mối quan hệ là bạn học chung đại học với Lý Hinh Đình mà cáo mượn oai hùm thôi. Khi vứt bỏ mối quan hệ đó thì hắn đơn giản chỉ là tên tiểu cảnh sát chó ngáp phải ruồi. Nghĩ đến cô gái xinh đẹp bên cạnh Lương Thần, y lại càng thêm tức tối. Tại sao mọi chuyện tốt đều bị cái tên Lương Thần kia chiếm được chứ?
Lương Thần dẫn theo Diệp Thanh Oánh đến quán ăn “Thiên hạ đệ nhất thủ” do Chi đội trưởng Thân Lỗi. giới thiệu lúc trước. Trong nửa tháng qua, Lương Thần khi rảnh rỗi cũng ghé qua quán ăn này hai lần.
Diệp Thanh Oánh không kén ăn cái gì nhưng tuyệt đối không thích ăn chất béo bởi vì tất cả mọi cô gái trên thế gian này đều sợ béo.
Lương Thần tự nhiên cũng biết điều này cho nên hắn không phải dẫn Diệp Thanh Oánh đến đây để gặm móng heo mà là muốn cho cô ấy nếm thử một chút món ăn đặc biệt của quán ăn này là món chân giò heo hầm bắp ngọt.
- Nó không béo chứ?
Diệp Thanh Oánh nhìn món ăn nóng hổi trước mặt mình, khuôn mặt có vẻ lo lắng hỏi.
- Yên tâm đi, món này rất tốt cho làn da đó. Chẳng những không béo mà còn có tác dụng làm ngực to ra.
Lương Thần cười múc ra một chén nhỏ cho Diệp Thanh Oánh.
- Em nếm thử một chút đi. Mùi vị anh nói không sai đâu.
Diệp Thanh Oánh nhìn Lương Thần, khuôn mặt ửng đỏ lên, rõ ràng là bị cái câu ”làm cho ngực to lên” làm cho xấu hổ. Cô nếm thử một muỗng nhỏ, quả nhiên là hương vị rất ngon, tuyệt đối không thấy béo.
Lương Thần cũng nếm một chút, mỉm cười với Diệp Thanh Oánh. Chợt thấy cô gái cắn môi, nói một cách chế giễu:
- Anh cũng thích những người phụ nữ ngực to à?
- Món ăn này bổ dưỡng cho cả nam và nữ. Đối với nam thì có tác dụng bổ thận.
Lương Thần nghiêm túc nói.
Khuôn mặt của Diệp Thanh Oánh lại đỏ lên, không hề để ý đến Lương Thần tiếp tục thưởng thức món ăn trên bàn.
Bữa cơm trưa diễn ra một cách thân mật, ấm áp. Diệp Thanh Oánh và Lương Thần cùng sóng đôi bước ra khỏi quán ăn. Dưới cái nắng chói chang của buổi trưa, cô gái bật chiếc dù lên che ánh nắng lại. Lương Thần xích lại gần, tay cầm lấy chiếc dù, kéo cô gái sát lại gần mình. Hương thơm từ người cô gái tỏa ra khiến Lương Thần cảm thấy ngây ngất, cứ tưởng mình đang lạc vào tiên cảnh.
Từ quán ăn đến văn phòng cục công an thành phố chỉ hơn mười phút. Từ cổng văn phòng, Lương Thần sau khi nhìn thấy Diệp Thanh Oánh lên xe taxi rời khỏi thì mới quay bước vào trong.
Trong phòng làm việc của mình, Lương Thần ôm hai vai nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trên gương mặt hắn vẫn còn một ra nét tươi cười. Diệp Thanh Oánh thật sự là một cô gái tốt. Cô ấy biết hắn đã từng có những điều không tốt nhưng vẫn dùng trái tim khoan dung mà đối đãi với hắn. Điều này không phải cô gái nào cũng có thể làm được. Nếu hắn không biết quý trọng cô gái như vậy thì hắn chỉ có chết đi cho rồi. Trước kia hắn không hạ quyết tâm là bởi vì mối quan hệ giữa hắn và Diệp Thanh Oánh vẫn chưa rõ ràng. Nhưng hiện tại bây giờ hắn nên vì tương lai của chính mình và Diệp Thanh Oánh mà cố gắng một chút.
- Sếp Lương, sếp Lương!
Bên tai vọng đến một thanh âm trong trẻo, Lương Thần mới bừng tỉnh lại, chỉ thấy thư ký Quả ớt nhỏ (Hồng Hồng) đang mở to mắt nhìn mình, khuôn mặt bất mãn nói:
- Nhìn gương mặt của anh ngốc nghếch gì đâu. Khẳng định là đang nghĩ về bạn gái.
- Ồ, Quả ớt nhỏ, có chuyện gì vậy?
Lương Thần hỏi. Hai cô thư ký Quả ớt nhỏ và Triệu Muội Muội này tuổi chỉ đáng em của hắn. Một hướng nội, một hướng ngoại vô cùng thân thiết với nhau.
Hắn đến cục công an thành phố này đã nửa tháng, tuy chưa thân thiết với hai cô bé này nhưng có có vài lần tán gẫu với nhau.
- Cục công an thành phố thông báo chiều nay ba giờ có cuộc họp.
Quả ớt nhỏ chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Sếp Lương, bạn gái của anh thật là xinh đẹp. So với cô ấy, em giống như con vịt xấu xí vậy.
- Ai nói? Quả ớt nhỏ của chúng ta cũng rất xinh đẹp mà.
Lương Thần không kềm nổi nói đùa với cô gái một câu:
- Mọi người trong đại đội hình sự này đều cho rằng Quả ớt nhỏ là hoa khôi của chi đội chúng ta.
Nghe xong lời nói của Lương Thần, Quả ớt nhỏ dường như khôi phục lại sự tin tưởng đối với Lương Thần, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào Lương Thần khiến hắn cảm thấy chột dạ hỏi:
- Quả ớt nhỏ, em làm cái gì vậy?
- Không có việc gì, em chỉ muốn nhìn anh một chút. Sếp Lương của chúng ta là một người từ địa phương khác đến. Không biết sếp có cái gì đặc biệt mà lại thu hút được cô gái xinh đẹp như vậy?
Quả ớt nhỏ xoa hai bàn tay vào nhau rồi không đợi Lương Thần phản ứng gì, cười khúc khích chạy ra khỏi phòng.
- Cô bé này…!
Lương Thần không khỏi lắc đầu bật cười. Hắn liếc nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn hai giờ rưỡi chiều. Chuẩn bị một chút, hắn bắt đầu đi họp.
Ba giờ chiều, tại phòng hội nghị tại tầng thứ mười ba, cục công an thành phố tổ chức cuộc họp từ cán bộ cấp phòng các chi đội trở lên. Chủ trì cuộc họp là Cục trưởng cục công an thành phố Bộ Khắc Kỷ. Ngoài ra còn có các Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham, Trương Đống, Vương Thiết Vệ cũng cùng tham dự. Nội dung chủ yếu của cuộc họp là yêu cầu các Chi đội trưởng cùng với các đội trưởng của các chi đội phát huy đầy đủ chức năng của mình, chỉ huy và đôn đốc nhân viên của mình hoàn thành tốt công việc.
Trong cuộc họp, Cục trưởng Bộ đặc biệt khen ngợi đại đội trưởng chi đội hình sự Lương Thần, đồng thời yêu cầu các chi đội khác lấy Lương Thần làm gương, tạo nên ý thức cạnh tranh. Cuộc họp cũng yêu cầu lãnh đạo đại đội trị an, đội chống ma túy, đội cảnh sát giao thông nên phát huy vai trò lãnh đạo của mình một cách đầy đủ hơn.
Khi mới tới Liêu Dương, lần đầu tiên phá án được thuận lợi, Lương Thần cảm thấy đại đội hình sự không có phức tạp như hắn đã tưởng tượng. Tuy không có kinh nghiệm bên hình sự nhưng hắn cũng có thể thành thạo phá các vụ án hình sự. Như vậy không cần tốn quá nhiều thời gian, hắn hoàn toàn có thể thông qua việc tích lũy thành tích phá án của mình vút thẳng lên trời. Hắn tin tưởng, cho dù không có ai chống đỡ sau lưng nhưng con đường làm quan của hắn cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Lương Thần tự tin, năng lực đặc biệt của mình sẽ giúp hắn vượt qua mọi khó khăn. Nhưng rất nhanh, ý tưởng này đụng phải ngay một tảng đá lớn. Đụng phải vật cản này, hắn cảm thấy năng lực của mình không phải là vạn năng.
Tại nhà Diệp gia.
Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đang ngồi dùng cơm chiều. Nhìn ánh mắt lộ ra nét vui mừng của con gái, Vương Phỉ Hạm không khỏi nhíu mày nói:
- Con gái, con có thể hay không tôn trọng ý kiến của mẹ một chút. Mẹ đã giới thiệu cho con nhiều chàng trai ưu tú như vậy, tại sao con không đi gặp họ một lần?
Diệp Thanh Oánh vẫn không nói gì.
- Con gái à, rốt cuộc là con đang suy nghĩ gì vậy? Con không thể quên được cái tên Lương Thần đó hay sao?
Vương Phỉ Hạm vẫn chưa biết Lương Thần đã được điều đến Liêu Dương nhưng nhìn vẻ mặt của con gái thì bà không khỏi dấy lên sự nghi ngờ.
- Con thích Lương Thần.
Diệp Thanh Oánh ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh, cương quyết trả lời.