Chương 129: Em Thích Anh


Lương Thần ở lại trong phòng làm việc cầm bản giáo án các vụ án hình sự để học. Trong toàn bộ đại đội hình sự này, hắn là ngoại binh duy nhất. Trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể học hết vỡ lòng nhưng ít nhất cũng phải trang bị một chút lý luận cho chính mình, cho dù là lý luận suông để có thể đàm đạo cùng với mọi người.

Đang chăm chú vào biên bản khám nghiệm hiện trường thứ năm, chợt nghe ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

- Mời vào!

Lương Thần cầm bút khoanh tròn lại khái niệm khám nghiệm hiện trường, không ngẩng đầu lên nói.

Nghe tiếng mở cửa, Lương Thần ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người, nhìn không chớp mắt cô gái mặc chiếc váy trắng đang bước vào phòng, chiếc bút máy rớt xuống bàn.

Hai tháng không gặp, cô gái ấy vẫn là cô gái xinh đẹp, thanh khiết không vương một hạt bụi nào như trong trí nhớ của hắn. Cô gái ấy mặc đồ gì cũng đẹp nhưng theo quan điểm của Lương Thần thì màu trắng vẫn là màu có thể thể hiện được khí chất thanh khiết của cô gái.

- Tại sao em lại đến đây?

Lương Thần đứng lên, tay chân luống cuống nói. Khi ấy, trong quán cà phê, hắn đã quyết định không tiếp tục quấy rầy Diệp Thanh Oánh nữa. Trên thực tế, đã nửa tháng nay hắn cũng đã không gặp cô ấy rồi. Nhưng thật sự trong tâm trí của hắn vẫn có chút gì đó lưu luyến. Hàng đêm, khi nằm một mình trên giường, hắn đã không kìm nổi trái tim của mình mà nhớ đến khoảng thời gian ngắn ngủi khi ở chung với hai chị em họ Diệp.

Không phải là Lương Thần không thể gọi điện thoại mà là hắn không dám. Hắn đoán Diệp Tử Thanh sẽ nhất định đưa những tấm hình của hắn cho Diệp Thanh Oánh xem. Mặc dù hắn không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận. Hắn cảm thấy sợ hãi khi đối diện với cô gái thuần khiết như Diệp Thanh Oánh, đồng thời cũng lo sợ cô gái ấy sẽ trở nên khinh bỉ tấm thân dơ bẩn của hắn.

Trong cảm nhận của hắn, Diệp Thanh Oánh là một cô gái thuần khiết không vương một tạp chất luyến ái nào cả. Do đó, hắn luôn cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với cô gái ấy.

- Em biết anh đến Liêu Dương nên tiện thể qua thăm anh một chút.

Diệp Thanh Oánh nở một nụ cười yếu ớt nhưng vẫn là nụ cười mà Lương Thần yêu thích nhất.

- Em ngồi đi!

Lương Thần khôi phục lại sự bình tĩnh trên gương mặt, nhưng tim của hắn thì vẫn đập thình thịch. Hắn giơ tay ra hiệu mời cô gái ngồi xuống, sau đó rót một tách trà đẩy đến trước mặt cô ấy.

- Cám ơn anh!

Diệp Thanh Oánh cảm nhận được sự bình tĩnh của Lương Thần, trong lòng có chút phức tạp. Đương nhiên, cô không thể thờ ơ trước những tấm hình của Lương Thần nhưng cô sẽ không vì vậy mà dễ dàng từ bỏ người đàn ông mà mình yêu thích. Cô suy đoán những tấm hình đó được chụp vào tháng Tư mà khi đó mối quan hệ giữa cô và Lương Thần vẫn chưa có gì. Cho dù có để ý nhau nhưng giữa hai người vẫn không có sự công khai mối quan hệ nam nữ rõ ràng.

Cho nên, Diệp Thanh Oánh đã quyết định đến thẳng cục công an thành phố tìm Lương Thần, không phải để truy vấn hắn cũng không phải muốn biết rõ sự thật chân tướng. Cô chỉ muốn xác nhận lại tình cảm giữa hai người để dọn sạch tất cả các chướng ngại vật trong mối quan hệ giữa cô và Lương Thần về sau. Là chia tay hay là tái hợp thì phải cùng với anh ấy có một thái độ rõ ràng.

- Công việc của em như thế nào rồi?

Lương Thần vào đề một cách thoải mái. Hắn biết Diệp Thanh Oánh đã tốt nghiệp và đang tìm việc làm.

Diệp Thanh Oánh đã từng nói qua với Lương Thần rằng cô muốn đến một tòa soạn báo hoặc một cơ quan văn hóa làm việc thay vì đến công ty của mẹ cô ấy.

- Vẫn chưa tìm được. Em đang còn muốn nghỉ ngơi.

Diệp Thanh Oánh lắc đầu, cười duyên dáng nói.

- Nghe chị Tử Thanh nói là anh đã đổi số điện thoại di động?

- Ừ, điện thoại của anh bị mất!

Đón nhận ánh mắt trong suốt của đối phương, Lương Thần trong long có một chút hoảng hốt. Cô ấy một chút cũng không có để ý gì đến những tấm ảnh sao? Trên gương mặt của Diệp Thanh Oánh, hắn không thể tìm ra nét thất vọng nào. Hay là Diệp Tử Thanh không đưa những tấm hình cho cô ấy xem.

- Cho em số điện thoại di động mới của anh!

Diệp Thanh Oánh lấy điện thoại của mình ra, nhìn Lương Thần mỉm cười.

Lương Thần cầm lấy điện thoại của Thanh Oánh, nhập dãy số điện thoại của mình vào rồi nhá sang máy của hắn. Nhìn ảnh chụp của mình khi mặc trang phục cảnh sát trong điện thoại của Diệp Thanh Oánh, tim của Lương Thần nhảy dựng lên. Nếu không phải có mối quan hệ đặc biệt thì không thể dùng ảnh của người khác làm hình nền điện thoại như vậy.

- Anh Lương Thần!

Diệp Thanh Oánh bỗng nhiên gọi tên Lương Thần.

- Ừ!

Lương Thần ngẩng đầu lên, nhìn cô gái mặt đang ửng đỏ, bên tai vọng đến lời nói mà có lẽ suốt đời hắn khó có thể quên được.

- Em…. em thích anh!

Em thích anh! Chỉ ba chữ đơn giản nhưng lại có sức công phá như quả bom trong nháy mắt phá hủy tâm tư của Lương Thần. Ngồi sững người ra cả một lúc lâu, Lương Thần đột nhiên giơ tay chà xát mặt mình rồi sau đó lại cắn môi. Cuối cùng thì hắn cũng đã biết rõ ràng hắn không phải nằm mơ, mà có nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến với tính cách của Diệp Thanh Oánh sẽ chủ động thổ lộ tình cảm của mình với hắn.

- Anh…. anh cũng thích em!

Lương Thần lắp bắp nói. Giờ phút này hắn đúng là một kẻ gà mờ trong tình trường, mọi sự trầm tĩnh đều biến mất hết, chỉ còn lại sự thất thố. Đây là bệnh chung của mọi người và Lương Thần cũng không ngoại lệ.

- Anh có thể cho em biết tại sao anh lại có những tấm hình đó?

Diệp Thanh Oánh lấy hết dũng khí, cố nén sự ngượng ngùng hỏi Lương Thần.

- Thành thật thì có thể được khoan dung sao?

Lương Thần hỏi ngược lại một câu. Hắn hiện tại đã biết rõ dụng ý của Diệp Thanh Oánh. Cô gái sở dĩ bỏ qua hết sĩ diện của mình để thổ lộ cõi lòng với hắn, có thể bất chấp chuyện thực hư của các bức ảnh nhưng với yêu cầu hắn phải có sự giải thích rõ ràng.

- Anh cứ thẳng thắn nói!

Diệp Thanh Oánh ngẩng đầu, xấu hổ nhìn Lương Thần.

Vì thế, Lương Thần đem tất cả những sự việc xảy ra đêm hôm đó nói qua một lần cho Diệp Thanh Oánh nghe. Điều hắn nói tất cả là sự thật nhưng vẫn cứ thấy chột dạ bởi vì nếu như Diệp Thanh Oánh tiếp tục truy vấn hắn về mối quan hệ hiện nay với Trương Ngữ Giai thì hắn sẽ không biết phải trả lời như thế nào nữa.

- Hóa ra là như vậy!

Diệp Thanh Oánh gật đầu. Cô cũng có thể đoán ra được Lương Thần không có lừa gạt cô. Chỉ có điều khi Lương Thần đề cập đến mối quan hệ với nữ đồng nghiệp kia thì cô cảm thấy có chút tê tái trong lòng. Tuy nhiên, Diệp Thanh Oánh vẫn có thể hiểu được trong thời điểm đó cô và Lương Thần vẫn chưa là gì của nhau, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Đến lúc này cô hay bất cứ người nào khác cũng không có quyền chỉ trích Lương Thần điều gì cả.

- Sự việc là như thế đó!

Lương Thần gật đầu, sau đó cẩn thận hỏi:

- Có thể tha thứ được chăng?

- Cái đó còn tùy thuộc vào biểu hiện của anh sau này.

Nhìn bộ dạng rầu rĩ của Lương Thần, Diệp Thanh Oánh không khỏi bật ra tiếng cười, sau đó vươn tay tính cầm lại cái điện thoại của mình thì thình lình bị bàn tay Lương Thần nắm chặt lại.

- Anh làm cái gì vậy?

Nhìn Lương Thần nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên bàn tay của mình, thân thể của Diệp Thanh Oánh hơi run lên, sau đó bối rối rụt tay về. Cửa phòng đang mở, nếu chẳng may có người nào bước vào thì chắc cô sẽ mắc cỡ chết.

- Sếp Lương, cục công an thành phố thông báo chiều nay ba giờ…

Cô thư ký Quả ớt nhỏ bước vào nhìn thấy cảnh tượng hai người lúc này thì mở to mắt nhìn Diệp Thanh Oánh khuôn mặt đang đỏ bừng nên lập tức xoay người sang chỗ khác, liên tiếp nói:

- Xin lỗi, xin lỗi! Em không có thấy cái gì hết. Mọi người cứ tiếp tục.

Nói xong, cô bé liền chạy vội ra khỏi phòng.

- Tất cả là tại anh hết!

Diệp Thanh Oanh sau khi rụt tay về thì liếc Lương Thần một cái, khuôn mặt ửng đỏ. Dường như dưới ánh nắng ban chiều càng làm cho cô đẹp không thể tả.

Lương Thần khẽ mỉm cười. Lúc này hắn cảm thấy rất hạnh phúc. Có thể được Diệp Thanh Oánh yêu mến thật sự hắn chưa bao giờ dám nghĩ đến. Lương Thần nhớ rõ bà nội Chu đã từng nói muốn gả Diệp Thanh Oánh cho hắn. Nhưng lúc đó hắn nghĩ đây chỉ là một câu nói đùa. Hiện tại, hắn đã có thể biến câu nói đùa đó thành sự thật.

- Niếp Niếp, là lỗi của anh!

Lương Thần chân thành nói.

- Anh!

Diệp Thanh Oánh hơi run lên, vừa giận vừa thẹn nói.

- Không được gọi nhũ danh (tên cúng cơm) của em nữa. Nếu anh mà còn gọi như vậy, em sẽ bỏ về đó.

- Anh không gọi nữa. Em đừng có đi.

Lương Thần vội vàng cười nói.

- Bây giờ cũng đã trưa rồi. Chúng ta cùng đi ăn trưa nhé, Thanh Oánh.

Diệp Thanh Oánh nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười một giờ. Trên thực tế, cô chọn đến gặp Lương Thần lúc này chính là muốn cùng với Lương Thần đi ăn trưa.

Khi cùng với Diệp Thanh Oánh bước ra khỏi văn phòng, Lương Thần nhìn thấy những người phòng thư ký đang nháy mắt nhìn hắn, cố tình chào hỏi:

- Sếp Lương, anh cùng người đẹp ra ngoài à?

Lương Thần cười đáp lại, sau đó cùng với Diệp Thanh Oánh sóng đôi bước vào thang máy.

Khi cửa thang máy vừa khép lại, Đại đội phó Tất Cạnh hỏi Khương Bằng:

- Lão Khương, có phải cô gái này là cô ý tá xinh đẹp mà anh nói lúc trước không?

- Không phải!

Khương Bằng vẻ mặt hâm mộ nói.

- Cô ý tá kia cũng rất xinh đẹp nhưng không phải là cô gái này. Sếp Lương của chúng ta thật là diễm phúc.

Quả ớt nhỏ và Triệu Muội Muội tâm trạng hơi buồn một chút. Hai cô chưa tính là mình thích sếp Lương nhiều ít thế nào, chỉ có điều khi nhìn thấy một cô gái dung mạo, khí chất hơn hẳn mình thì cảm thấy mất tự tin.

- Ôi, thật sự là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Em còn tưởng rằng mình đã là đẹp nhất rồi chứ?

Quả ớt nhỏ cầm chiếc gương soi gương mặt của mình, ra chiều tiếc nuối nói.

Lương Thần và Diệp Thanh Oánh đi thang máy xuống dưới lầu. Khi vừa bước ra khỏi tòa nhà thì đụng phải một vài người.

- Xin chào Cục trưởng Bộ!

Bước đến trước mặt Cục trưởng cục công an thành phố Bộ Khắc Kỷ, Lương Thần vội vàng mở miệng hỏi.

- À, Tiểu Lương! Có việc ra ngoài à?

Bộ Khắc Kỷ từ tốn gật đầu. Mặc dù Lương Thần đã từng đánh cháu trai của ông nên trong lòng cũng có chút oán thầm chàng thanh niên này. Tuy nhiên, bởi vì nể mặt Phó bí thư Lý, hơn nữa Lương Thần cũng có năng lực xuất chúng nên ấn tượng của ông về Lương Thần cũng có chút thay đổi. Cho nên, chẳng những đáp lại lời chào của Lương Thần mà còn hỏi thăm lại vài câu.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #129