Một tiếng trước, trong phòng một quán cà phê. Một cô gái mặc váy tím đi vào ngồi trong một góc của căn phòng, dường như đang đợi ai đó. Cô gái mặc váy lụa tím, bắp chân hiện ra dưới váy trong suốt như ngọc, một đôi chân trắng mịn mượt mà xinh đẹp, kết hợp với sợi dây bạc tinh tế. Đôi dép xăng đan cao gót mầu bạc bó vào chân lả lướt, lộ ra bàn chân thon nhỏ trắng không bột phấn, khiến người ta cảm thấy đầy kích động muốn hôn một cái.
Cô gái với tông mầu tím, có dung mạo duyên dáng cực đẹp, trong lúc đưa mắt nhìn, lộ ra một vẻ đẹp phong tình khiến người khác không thể kiềm chế được.
Không gian cách điệu với mầu xanh da trời, mang đến cho mùa hè chói chang một sự nhẹ nhàng khoan khoái, với một ly cà phê đá mát lạnh, đúng là sự hưởng thụ thoải mái nhất sau buổi chiều.
Cô gái không chút để ý nhẹ nhàng thưởng thức cà phê, đôi mắt đẹp của cô liếc nhìn chiếc điện thoại di động để trên bàn, trong ánh mắt lộ ra vài phần không kiên nhẫn. Có cảm giác như cô ấy không thích sự chờ đợi, đặc biệt hơn nữa dưới ánh mắt nóng bỏng của những người ngồi xung quanh. Trong thời gian 10 phút vừa rồi, cô gái đã bỏ qua năm sáu người nhàm chán đến tiếp cận.
Mấy phút qua đi, một thanh niên tuấn tú bước vào từ cửa quán cà phê. Nhìn thấy chàng thanh niên xuất hiện, tất cả các chàng trai không khỏi phát ra tiếng thất vọng, còn các cô gái thì mắt sáng lên, không hẹn trước mà có cùng ánh mắt nóng bỏng.
- Xin lỗi, anh đến muộn!
Lam Phàm đến trước mặt cô gái mặc váy tím, khom người cung kính bầy tỏ thành ý sau đó mới ngồi xuống.
- Em không để ý việc anh đến trễ!
Diệp Tử Thanh mặt không chút biểu cảm nói:
- Cái em cần biết là mục đích anh hẹn em ra đây là gì, với thứ mà anh cho rằng em rất muốn xem là gì?
Nhìn cách ăn mặc khá mát mẻ, lộ ra vẻ xinh đẹp của một cô gái, Lam Phàm mê hoặc lòng người với vẻ mặt khôi ngô tuấn tú. Hắn nói với giọng từ tốn:
- Mỹ nhân Tử Thanh, em dường như có điều gì đó hiểu nhầm về anh? Có phải Lý Bân đã nói gì về anh không?
- Điều này không có liên quan gì tới chủ đề ngày hôm nay!
Diệp Tử Thanh cầm điện thoại để trên bàn, thản nhiên nói:
- Nếu như anh muốn nói tới điều này, thì câu chuyên của chúng ta hôm nay đên đây kết thúc.
Lam Phàm xin lỗi một tiếng, sau đó mở chiếc ví trên tay, rút bức ảnh trong ví ra và đưa cho Diệp Tử Thanh
Diệp Tử Thanh nhận bức ảnh, chỉ liếc nhìn một cái, thần sắc trên khuôn mặt ngọc biến sắc kịch liệt. Trên bức ảnh là một đôi nam nữ đang hôn nhau, mặc dù nhìn không rõ mặt thật, nhưng có ấn tượng sâu sắc với người đàn ông kia như Diệp Tử Thanh thì có thể nhận ra người đàn ông toàn thân đang tập trung vào nụ hôn nóng bỏng kia là ai.
- Không phải đề phòng.
Lam Phàm chú ý đến thần sắc trên gương mặt của Diệp Tử Thanh, giọng nói không đổi nói:
- Cho em xem bức ảnh này chỉ là để chứng minh một điều, có những người không tốt như em nghĩ, mà cũng có những người không tồi như em nghe người khác nói. Anh lúc đó cũng chịu nhiều thiệt thòi, nhưng anh cũng không thèm dùng thủ đoạn này để trả thù Lương Thần, chỉ vì bố anh nghe tin anh bị ức hiếp chịu thiệt, hơn nữa Lương Thần lại cùng hệ với Bí thư Lương, cho nên ông mới muốn thông qua cách này để trút giận cho anh.
Nói đến đây, Lam Phàm thở dài:
- Ông là một người cha tốt, mặc dù anh không tán thành cách ông làm, nhưng anh có thể hiểu được tấm lòng yêu thương con cái của ông. Chính trị đều là thứ rác rưởi, trên quan trường có thể dùng bất cứ các thủ đoạn, anh không có quyền để chỉ trích ông!
- Bức ảnh này từ đâu tới? chỉ có một tấm thôi sao?
Thần sắc của Diệp Tử Thanh trở lại vẻ bình tĩnh, chỉ có ánh mắt thất thần là không thể che dấu được.
- Đây là một bức ảnh lấy ra từ một đoạn video, nghe nói bản gốc là video của Lương Thần và một người phụ nữ đã có chồng quay lại! Bạn anh đã vô tình nhìn thấy đoạn video từ chỗ của Lý Bân, và dùng điện thoại chụp lại vài tấm, chỉ là không được rõ nét, có tấm này là rõ nhất!
Lam Phàm không chút hoang mang giải thích:
- Có lẽ em không hiểu rõ, con người Lý Bân có một ham mê đặc thù, mà những người hắn qua lại phần lớn đều như vậy!
- Cũng bao gồm cả anh!?
Diệp Tử Thanh mở to đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào đối phương, giọng điệu lạnh lùng hỏi.
- Thời gian sẽ chứng minh tất cả, anh là người như thế nào, sau này em sẽ biết.
Lam Phàm cũng không biện minh, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
- Bức ảnh này em giữ nhé!
Diệp Tử Thanh cầm lấy tấm ảnh, sau đó bình tĩnh hạ lệnh khách khí:
- Em muốn ngồi một mình một lát, rất xin lỗi không thể mời anh uống một ly cà phê!
- Không có gì, anh cũng ở trong thành phố, khi nào có thời gian chúng ta gặp nhau sau!
Lam Phàm tự nhiên, phóng khoáng đứng lên, trong ánh mắt phát ra hào quang nhiệt liệt, nhẹ nhàng nói với Diệp Tử Thanh:
- Chúng ta cùng hội cùng thuyền, Tử Thanh, em không nên loại bỏ anh!
- Cùng hội cùng thuyền?
Tử Thanh bỗng nhiên mỉm cười, như bông hoa tươi lúc nở rộ nháy mắt quyến rũ tất cả đàn ông trong quán cà phê này. Cô nói với giọng châm chọc:
- Con người em thích sự bù trừ chứ không thích điều giống nhau, cho nên, càng là người cùng hội em càng tránh xa!
- Em đợi đấy mà xem, cách nghĩ của em là sai!
Lam Phàm nhún vai sau đó quay người bước đi.
Đi ra từ quán cà phê, đúng lúc vừa mở cửa xe, định ngồi lên chiếc BMW của mình thì có một giọng nói phát ra từ sau lưng hắn:
- Xin hỏi, anh họ gì?
Y ngạc nhiên quay đầu lại. Một thanh niên có dáng vẻ quan chức, phong độ ổn định đứng trước mặt y, ánh mắt khiển trách đang nhìn y.
Sau khi Lương Thần nhận được điện thoại của Diệp Tử Thanh, lập tức gọi xe chạy tới quán cà phê Phẩm Thuần. Bước vào trong quán cà phê mát mẻ, Lương Thần liếc mắt một cái là nhìn thấy cô gái mặc váy tím ngồi trong góc.
Thanh niên nam nữ trong phòng cà phê nhìn thấy lại có một người đàn ông khác tiến tới trước mặt cô gái, không khỏi ngạc nhiên và bắt đầu to nhỏ. Trong mắt những người này, khí chất dung mạo của người đến sau rõ ràng không bằng người đến trước, chỉ là không biết người đến sau ngày hôm nay có quan hệ như thế nào với cô gái váy tím.
- Uống chút gì?
Thần sắc Diệp Tử Thanh giống như bình thường, nhẹ nhàng hỏi. Cô và Lương Thần có đến hai tháng không gặp, chỉ có gọi điện thoại, lúc này gặp mặt cả hai bên đều cảm thấy chút xa lạ.
- Cà phê đá!
Lương Thần nói với cô phục vụ đứng bên cạnh một câu, sau đó quay đầu lại đánh giá cách trang điểm của Diệp Tử Thanh. Cách ăn mặc mát mẻ của mùa hè khiến yêu tinh màu tím kiều mỹ khêu gợi này càng trở lên xinh đẹp, mê hoặc lòng người.
- Đến Liêu Dương công tác? Tại sao không gọi điện thoại? Cho dù không thông báo với em thì cũng phải thông báo với Thanh Oánh một tiếng chứ!
Diệp Tử Thanh dùng giọng nhẹ nhàng nhất quán hỏi.
- Không phải là anh muốn cho Thanh Oánh một niềm vui bất ngờ sao?
Lương Thần cười cười, đúng là hắn ôm cái ý nghĩ này, cho nên trước đó không thông báo cho ai cả.
- Niềm vui bất ngờ?
Diệp Tử Thanh cười với vẻ châm chọc, lấy bức ảnh từ trong túi của mình ra đặt lên bàn, sau đó nhẹ nhàng đẩy qua bên kia nói:
- Em cũng có niềm vui bất ngờ cho anh đây!
Cầm tấm ảnh, mặt Lương Thần không dấu được vẻ biến sắc, hắn liếc một cái là nhận ra ngay, hai người trong bức ảnh này chính là hắn và Trương Ngữ Giai. Mà cũng rất rõ ràng đây là bức ảnh mà Lý Bân đã lén chụp trộm từ đoạn video đó. Tại sao lại như vậy? không phải Lý Bân nói đã xóa toàn bộ đoạn video sao? Tại sao lại có tấm ảnh này, mà tại sao tấm ảnh này lại xuất hiện trong tay Diệp Tử Thanh!?
Nhìn nét mặt biến đổi của hắn, Diệp Tử Thanh không còn gì phải nghi ngờ nữa cả, cô khẽ cắn môi, trong đôi mắt đẹp lộ ra sự thất vọng vô hạn.
Lương Thần đặt bức ảnh xuống, mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Tử Thanh, trong đầu hắn rất nhanh xuất hiện hàng loạt những hình ảnh liên quan đến các hoạt động của Diệp Tử Thanh, giống như máy quay phim bình thường liên tục chớp động. Cùng kết thúc với ý niệm là ba hình ảnh được chọn ra. Sau khi trải qua lần sử dụng năng lực đặc biệt hồi tháng 5, hiện tại năng lực của hắn đang thay đổi, không phải là tùy cơ lấy ra ba tấm gần đây, mà là các tin tức về hoạt động gần đây của đối phương như đang chiếu phim xuất hiện trong đầu, khiến hắn tùy ý lựa chọn.
Nói một cách đơn giản, năng lực đặc biệt của hắn không chỉ dừng lại ở mức phóng đại gấp đôi.
- Tên khốn kia còn nói những gì?
Lương Thần dần lấy lại sự bình tĩnh, cuối cùng khôi phục được cơn sóng không còn lo lắng. Chỉ cần biết được sự thật của câu chuyện, như vậy hắn có thể thay đổi được tình thế. Chỉ có điều hắn rất hoài nghi, Lam Phàm làm cách nào có thể lấy được tấm ảnh này! Lý Bân? Tuyệt đối không có khả năng! Như vậy ngoài Lý Bân ra thì là ai?
- Tên khốn kiếp nào?
Diệp Tử Thanh giật mình, cô kinh ngạc nhìn đối phương.
- Đương nhiên là tên khốn họ Lam kia rồi!
Lương Thần nhấp một ngụm cà phê đá vừa được bưng lên, hẳn là rất ngọt, cảm giác mát mẻ, nhưng hắn lại cảm thấy một vị chua xót. Hắn có dự cảm, và Diệp Tử Thanh, thậm chí là mối quan hệ với Diệp Thanh Oánh, rất có khả năng vì bức ảnh này mà kết thúc.
- Làm thế nào mà anh có thể biết được?
Diệp Tử Thanh nói với giọng bất thường. Lẽ nào anh ấy đi theo Lam Phàm đến? Không thể nào!
- Làm sao anh biết không quan trọng, quan trọng là em đưa bức ảnh này cho anh xem không chỉ đơn giản là muốn hỏi tội anh, em nói đi, em muốn anh làm thế nào?
Lương Thần đột nhiên cảm thấy mất hứng, hắn vốn muốn đem đến cho mọi người một niềm vui bất ngờ, nhưng lại không ngờ rằng đối phương nhanh hơn một bước cho hắn một điều bất ngờ lớn hơn. Hắn không nghĩ ngợi gì thêm nữa, nhanh chóng làm rõ, có hậu quả như thế nào thì hắn cũng sẽ gánh chịu.
- Từ nay về sau không cần gặp Thanh Oánh nữa! anh, không hợp với nó!
Lời nói của Diệp Tử Thanh và điều Lương Thần lường trước không sai chút nào.
- Chỉ dựa vào bức ảnh này?
Lương Thần thản nhiên hỏi một câu.
- Không chỉ có thế!
Diệp Tử Thanh lắc lắc đầu, mắt nhìn đối phương, lạnh lùng nói:
- Người phụ nữ trong bức ảnh này đã có chồng đúng không?
- Anh hiểu rồi!
Lương Thần cười, gật đầu nói:
- Anh hứa với em, vậy nhé, Diệp Tử Thanh, tạm biệt!
Nói xong, đứng lên và đặt một tờ 50 tệ trên mặt bàn.
- Một chút giải thích cũng không có.
Nhìn người đàn ông quay người bước đi, Diệp Tử Thanh theo bản năng mà thốt ra.
- Kỳ thật, người đàn ông trong bức ảnh đó không phải anh!
Lương Thần trầm giọng nói.
Diệp Tử Thanh lập tức giật mình! Nhưng ngay sau đó, người đàn ông mỉm cười nói một câu:
- Lừa em đấy!
Sau đó quay người bước đi.
Ra khỏi quán cà phê, Lương Thần bước nhanh trên đường phố, ánh nắng mặt trời chói chang của mùa hè không làm giảm bớt vẻ lo lắng của hắn. Thằng chó chết Lam Phàm, muốn chết tao sẽ cho mày toại nguyện!