Lúc ăn cơm. Lương Thần đem chuyện bị điều đến cục Công an thành phố Liêu Dương nói với bố mẹ. Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa đều rất bất ngờ, hai vợ chồng già có thế nào cũng không nghĩ con trai mình làm ở đây rất tốt, bỗng nhiên lại bị điều động đến thành phố Liêu Dương.
Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa đều có cùng tâm niệm, không muốn thằng con trai đi quá xa, hơn nữa Lương Thần mới từ xã Hòa Bình trở về chưa quá bốn tháng, giờ lại bị điều đi Liêu Dương. Mặc dù đó là tỉnh lị thành phố, không như những thung lũng nhỏ, nhưng con trai họ sẽ không thể về nhà như thế này mỗi ngày. Hơn nữa tính chất công việc quyết định, thằng con một tháng được về nhà một hai lần là quá tốt rồi.
Hàn Yến Hoa lập tức than thở, ngược lại Lương Hướng Đông lại tỏ ra bình tĩnh giữ được khí huyết, khuyên người bạn già bình tâm, Liêu Dương dù sao cũng là một thành phố lớn, con trai đến đó càng có tiền đồ. Hơn nữa Tây Phong đến Liêu Dương không đến ba tiếng đồng hồ ngồi xe, giao thông bây giờ thuận tiện, con trai không thể phân thân thì hai người già ngồi xe đến Liêu Dương thăm con cũng được.
Lan Nguyệt nháy đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ tinh xảo, trong lòng cô rất đắc ý: Bản cô nương đúng là có tầm nhìn sáng suốt, chọn nơi học là Liêu Dương, bây giờ tiểu Thần ca cũng chọn làm việc ở Liêu Dương, như vậy sẽ không buồn vì bình thường không được gặp anh tiểu Thần nữa.
Ngày hôm sau, toàn bộ trên dưới phòng Công an huyện đều biết tin Lương Thần bị điều đến Liêu Dương nhậm chức. Mọi người xúm lại một chỗ, mồm năm miệng mười thảo luận, đám đông có cùng một câu, đều cho rằng nếu không phải là có triển vọng lớn hơn thì Lương Thần căn bản sẽ không vứt bỏ chức phó trưởng phòng sắp tới tay không làm đâu.
Trương Ngữ Giai và Phùng Yến cũng biết tin tức này và cũng nhận được câu trả lời chính xác từ Lương Thần.
Vẻ mặt ảm đạm của Trương Ngữ Giai có dấu thế nào cũng không giấu được, đối với người đã cùng cô có quan hệ nam nữ này, cô vẫn có diễn biến tình cảm cực kỳ phức tạp. Lương Thần vừa giống em trai cô, cũng vừa giống người đàn ông của cô, cô thích hắn, đây là sự thật cô không muốn phủ nhận. Chỉ cần có người đàn ông này ở trong phòng Công an huyện, sợ chi vài ngày không gặp cô cũng cảm thấy ấm áp và an toàn, bây giờ cái cảm giác ấm áp an toàn này sẽ không còn nữa. Trong cô cũng trở nên trống rỗng lạc lối.
Phùng Yến thở dài than vãn, đây đúng là số mệnh! Những tưởng rằng Lương Thần ở Tây Phong, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén với bạn tốt Trương Ngữ Giai, chưa biết chừng lại thành một đôi rất hạnh phúc ý chứ. Mà bây giờ, Lương Thần điều đi Liêu Dương, trong khi xa cách với Trương Ngữ Giai, vô tình lại càng gần hơn với cô tiên nữ kia một bước. Một gần một xa, chuyện của tương lai ai mà nói được!
Trưởng phòng Công an huyện Đinh Điệu, phó trưởng phòng Tiếu Lập Quân, Vương Văn Diệc gọi Lương Thần vào phòng làm việc, nói vài câu thân mật. Một mầm cây tốt như vậy đã bị cấp thành phố lấy đi, thực sự khiến cho mấy vị trưởng phòng đại nhận cảm thấy không đành lòng. “Phúc tướng” Lương Thần, cái tên đó là hàng thật giá thật. Vài tháng ngắn ngủi mà huyện Tây Phong đã nhận được sự khen ngợi của sở Công an tỉnh, cục Công an thành phố, một lần nhận bằng khen tập thể hạng II, một lần nhận bằng khen tập thể hạng III. Những vinh dự này tất cả đều là do công của Lương Thần cả!
- Nếu như đi rồi mà cảm thấy không phù hợp thì nhất định phải viết đơn xin điều trở về, mọi người giơ cả hai tay chào đón cậu!
Đinh Điệu nói một câu không phù hợp với lời nói của trưởng phòng, nắm tay Lương Thần lắc đi lắc lại.
Buổi tối, nội bộ phòng Công an huyện tổ chức liên hoan chia tay cho Lương Thần, nghe thấy tin tức thì Kim Tuấn Dân, Lưu Chí Cương, Khúc Tiểu Binh cùng các đồng nghiệp khác đều đến tham gia. Trưởng phòng Đinh, chính ủy Tề, phó phòng Tiếu, phó phòng Vương và các lãnh đạo chủ chốt đều có mặt, mọi người ai ai cũng đều cầm một ly rượu, chúc Lương Thần lần này thuận buồm xuôi gió, bay xa vạn dặm.
Đêm hôm đó, Lương Thần uống say mềm. Sau đó vài ngày, Chủ tịch Lục Nhất Minh và Bí thư huyện ủy Lý Tung Kiệt tổ chức yến tiệc tại gia, bữa tiệc chia tay có Lý Nha Nội và Cường, Bưu, Kim Tuấn Dân, Lưu Chí Cương và các đồng nghiệp khác đều đến dự tiệc. Mấy ngày nhậu nhẹt lêin tiếp, Lương Thần lo rằng nếu cứ tiếp tục thế này, hắn vẫn chưa tới Liêu Dương thì đã chết vì rượu trước rồi.
Thứ 6 ngày mồng 8 tháng 7, là ngày trước hôm Lương Thần đến Liêu Dương nhậm chức một hôm. Một ngày này đối với Lương Thần mà nói là một ngày khó có thể quên. Một giờ chiều, hắn lên xe đi đến tiểu khu Thúy Hồ, đến trước cửa nhà Phùng Yến, bấm chuông cửa.
Cửa mở, xuất hiện sau cánh cửa là Trương Ngữ Giai với bộ váy ngủ mầu trắng một nửa trong suốt đầy tình tứ. Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần bao phủ một mầu đỏ ửng, hòa lẫn với phần lộ ra trên cánh tay cuốn hút lấy ánh mắt người đàn ông.
- Chị Phùng, không ở nhà!
Sau khi để người đàn ông vào nhà, người phụ nữ đẹp trước mắt nói một câu đầy ẩn ý, lập tức đốt cháy dục vọng trong lòng hắn.
Kéo Trương Ngữ Giai ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi thơm ngọt của người cô. Môi lưỡi giao hòa, tay của cả hai không ngừng sờ soạng, quần áo trên người không ngừng giảm dần, cuối cùng “cậu nhỏ” và mỹ nhân gặp nhau trên ghế sô pha của phòng khách. Cởi bỏ chiếc áo trắng, thân thể người đàn ông đè lên trên, theo sau đó là khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ ngẩng lên, thở một tiếng thỏa mãn dục vọng, chính thức thoát khỏi mở màn của cuộc vật lộn.
Từ phòng khách tới phòng ngủ, lại đến phòng tắm, trận chiến giống như chiếc chổi đi đến từng góc của căn phòng. Thỏa mãn thở dốc, rên rỉ dường như không ngừng đến nửa phút. Người đàn ông dùng các tư thế khác nhau để tận hưởng ngọc thể hoàn mỹ không tỳ vết của cô, mà cũng để lại dấu vết không thể xóa bỏ trên chỗ sâu nhất trên thân thể người phụ nữ.
Khi đã mở hết mình, vứt bỏ hết mọi thứ thì Trương Ngữ Giai như một người phóng đãng và can đảm, những cách mà cô chủ động phối hợp với đàn ông và cách sử dụng ngôn ngữ thân thể để kích thích dục vọng của người đàn ông. Khi Lương Thần không biết là lần thứ mấy sau khi cậu nhỏ ra, nước mắt của cô rơi ra từ khóe mắt.
Đây là ý nghĩa cho sự kết thúc mối quan hệ của hai người sao? Đêm hôm đó rời khỏi nhà của Phùng Yến, gọi xe quay trở về, Lương Thần suy nghĩ về lần điên cuồng với Trương Ngữ Giai. Hắn không biết có phải người phụ nữ xinh đẹp kia dùng cách này để tuyên cáo mối quan hệ của hai người đã kết thúc không! Nghĩ lại lúc mình đi, người phụ nữ đó ngủ say như một em bé mới sinh, trái tim hắn không khỏi nhảy lên phấn khích, nếu như cưới cô ấy...
Hắn đầu tư tình cảm vào Diệp Thanh Oánh rất rõ ràng là nhiều hơn so với Trương Ngữ Giai, nhưng hắn lại phát sinh quan hệ với Trương Ngữ Giai. Quan hệ nam nữ đồng nghĩa với việc khiến cho cả hai người thay đổi tình cảm, ít nhất Lương Thần cũng không thể coi Trương Ngữ Giai như những đồng nghiệp hoặc bạn bè bình thường mà đối đãi! Nếu như sau này quan hệ với Diệp Thanh Oánh phát triển đến mức tình yêu, như vậy hắn có thể từ bỏ được Trương Ngữ Giai không?
Có lẽ, ngày mai sẽ được gặp Diệp Thanh Oánh, mà trong lòng hắn lại có cảm giác khó có thể đối mặt một cách quân tử, bởi vì, hiện tại cảm tình của hắn có chút thay đổi rồi, mặc dù Diệp Thanh Oánh vẫn chưa phải là bạn gái của hắn!
Sáng sớm hôm sau, trong ánh mắt lưu luyến của bố mẹ và Lan Nguyệt, Lương Thần cùng với hành lý lên chuyến xe khách từ Tây Phong đến Liêu Dương.
Phải nói, do tổ chức điều động và do bản thân tự xin điều động, thì trình tự tiến hành công việc quả đúng là một cái tận trên trời, một cái tít dưới đất. Nếu là vế sau, nhanh thì hai ba tháng, chậm thì một năm. Mà là kẻ trước từ phối hợp đến điều lệnh xong đến nửa tháng cũng không cần. Với việc điều động người ra kẻ vào ở cục Công an của cả hai bên Long Nguyên và Liêu Dương, và cả nhân sự của hai thành phố, bộ phận chuẩn bị tiến hành đều sử dụng tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay để hoàn thành việc điều động, cái mà Lương Thần cần phải làm bây giờ chỉ là cầm tờ lệnh đến cục Công an thành phố Liêu Dương để báo danh.
Buổi trưa, Lương Thần lại một lần nữa đặt chân đến Liêu Dương, một thành phố có bề dầy lịch sử của tỉnh Liêu Đông. Gọi xe tới cục Công an Liêu Dương, tiến vào tòa nhà có không khí trang nghiêm của cục Công an, Lương Thần đã chạm mặt người quen tại cửa thang máy.
- Tiểu Lương!
Chi đội trưởng đội hình sự Thân Lỗi đang chuẩn bị đi ăn cơm với các đồng nghiệp bước ra từ thang máy, liền nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi phong trần của Lương Thần, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười:
- Đến nhanh đấy chứ, tôi tưởng cậu phải chiều mới tới.
- Sếp Thân!
Trong nụ cười của Lương Thần có kèm phần kính cẩn, khác hẳn với thái độ trước kia. Người đàn ông trung niên trước mắt là lãnh đạo trực tiếp của hắn sau này, hắn nhất định phải nắm chắc vị trí của mình. Dù sao, đây cũng không phải là Tây Phong!
- Vẫn chưa ăn cơm chứ, đi, đi ăn cơm với chúng tôi luôn, đồ đạc cứ để tạm ở phòng trực!
Thái độ của Thân Lỗi rất nhiệt tình, y vốn rất coi trọng chàng trai trẻ này, mấy ngày trước nghe tin Lương Thần được điều đến Chi đội hình sự, y rất bất ngờ và vui mừng. Trong tay có bốn đại đội, một đội trưởng tuân thủ pháp luật, cần chính là cần người giống như đối phương một thanh niên trẻ lấy nhiệt tình, can đảm, tính cẩn trọng làm nòng cốt.
Thấy vị Chi đội trưởng nhiệt tình như vậy, Lương Thần tự nhiên cũng không thể không tuân theo, chỉ còn mang hành lý tới phòng trực gửi.
Sau đó đi theo Thân Lỗi và ba người đàn ông khác đi ra khỏi tòa nhà Công an.
Tiến vào xe cảnh sát, ra khỏi cục Công an thành phố, Thân Lỗi ngựa quen đường cũ lái xe thẳng tới cửa một quán cơm. Quán cơm không to lắm, biển quảng cáo không “Thiên hạ đệ nhất thủ” bốn chữ to thiếp vàng dưới ánh mặt trời chiếu xuống rất bắt mắt.
- Các món lợn ở đây rất ngon, ăn thử là biết ngay!
Thân Lỗi cười nói với Lương Thần. Tiến vào cửa, ông đi thẳng lên phòng riêng trên tầng hai, dễ dàng nhận thấy ông là khách quen ở đây.
Gặm bánh rán thịt lợn, uống bia, quả thật là hưởng thụ lớn nhất. Thông qua giới thiệu của Thân Lỗi, Lương Thần mới biết ba người đàn ông kia có một người là phó Chi đội Thạch Phong, hai người khác là hai cấp dưới đội trưởng đại đội hai và ba. Sở dĩ hôm nay ra ngoài ăn cơm là vì hôm qua họ đã cùng nhau phá được một vụ trộm cắp xe, vì thế Chi đội trưởng Thân Lỗi chủ động đề xuất mời họ ăn cơm.
Nói đến mời khách ăn cơm, phó chi đội Thạch Phong và hai đại đội trưởng cùng thốt một câu và đưa tay chỉ về hướng Chi đội trưởng Thân Lỗi, cho rằng Thân Lỗi quá bủn xỉn. Mệt đến thừa sống thiếu chết nửa tháng trời mà lấy bữa ăn này để đãi anh em.
Lương Thần mỉm cười nhìn mấy người, hắn có thể nhìn ra, danh tiếng của Thân Lỗi với cấp dưới không hề thấp, mà từ thái độ của phó chi đội và hai đại đội trưởng mà nói, thì ứng nhân xử thế của Thân Lỗi tương đối hòa đồng. Cũng tốt, đi theo một thủ trưởng như vậy chắc hẳn không có gì khó chịu!
Phó chi đội trưởng Thạch Phong, đại đội trưởng đội hai và đại đội trưởng đội ba Trịnh Tỏa, Lộ Sấm nhìn tính cách có vẻ đều hướng ngoại, thoải mái, ba người đều không xem Lương Thần là người ngoài mà nói chuyện với hắn.
- Hôm nay không tính, tối gọi cả đội đến, vì tiểu Lương mở tiệc mừng!
Phó chi đội trưởng Thạch Phong cười nói. Lần trước hợp tác đánh bại nhóm tội phạm ma túy, thể hiện của Lương Thần khiến cục Công an thành phố mất mặt, nhưng đồng thời, cũng khiến các đồng nghiệp trong chi đội hình sự biết đến năng lực của người thanh niên trẻ ngay trước mặt ngày hôm nay. Đối với việc Lương Thần điều đến Liêu Dương, y và mấy người đại đội trưởng khác tỏ vẻ hoan nghênh.
Ăn xong cơm trưa, Lương Thần cùng với Thân Lỗi và những người khác trở về tòa nhà của cục thành phố, sau đó đi lên tầng tìm phó cục trưởng Triệu Thanh Nham để báo danh. Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham đích thân gọi điện thoại cho bộ phận hậu cần chuẩn bị chỗ ở cho Lương Thần.
Vừa mới bố trí ổn thỏa ở ký túc của cục Công an thành phố, Lương Thần liền nhận được điện thoại, trên điện thoại hiện rất rõ ràng tên của “Diệp Tử Thanh”.