Chương 119: Nhạc Nền (3)


Bố mẹ Lưu Chí Cương lộ ra vẻ mặt khó xử! Làm sao bây giờ? Bạn của người ta là đến để cổ vũ chứ không phải đến để bị chọc tức. Việc này vốn là do con trai của nhà họ Chu không đúng, làm sao có thể bắt đồng nghiệp của Chí Cương xin lỗi được chứ? Nhưng nếu không làm theo ý của bên thông gia, bên nhà họ không chịu nhường nhịn, thế thì cuộc hôn nhân này không còn cách khác la hủy bỏ thôi.

Kéo con trai sang một bên, bố mẹ nói lại ý của bên họ nhà gái, Lưu Chí Cương lúc đó vội vàng thốt lên nói:

- Việc này đến nghĩ cũng không cần phải nghĩ, vợ con có thể không cần, muốn đồng nghiệp của con xin lỗi ư, dựa vào cái gì chứ? Gia đình họ Chu cần thể diện, vậy con không cần sao?

Nhà trai nhà gái hai bên đứng đó giằng co không ai nhường ai, khiến bạn bè thân hữu ngơ ngác nhìn nhau, mọi người vui vẻ đến chúc mừng, chẳng ai ngờ được lại xẩy ra chuyện như vậy. Lương Thần, Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh, lão Vương, tiểu Vũ và cả Phùng Yến, Trương Ngữ Giai tất cả một đám đồng nghiệp phòng cảnh sát đứng xúm vào thành vòng tròn, ai ai cũng lộ rõ thần sắc tức giận phẫn nộ.

- Cái thể loại gì vậy! Tất cả một lũ lưu manh!

Phùng Yến liếc nhìn họ nhà gái với ánh mắt coi thường nói:

- Cô gái của tiểu Lưu nhìn cũng có vẻ rất tử tế, tại sao em trai cô ta một chút văn hóa cũng không có vậy!

- Không cần phải làm nhục lưu manh, bọn lưu manh bây giờ còn có văn hóa hơn tên khốn kiếp đó!

Kim Tuấn Dân bĩu môi nhìn Lương Thần nói:

-Lương tử, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, tên khốn kiếp đó lại dám vuốt mặt không nể mũi, cậu đáng nhẽ phải dậy cho nó một bài học, không cần nói là em trai của cô dâu chứ em trai của Chí Cương cần dậy cũng vẫn phải dậy, đám thanh niên bây giờ, đúng là không giống chúng ta ngày trước chất phác, ngây thơ!

- Nói làm ra vẻ như mình già lắm rồi ý!

Khúc Tiểu Binh cười và nói:

- Nhìn đi, nói không hay bữa rượu mừng hôm nay dễ mà không được uống!

Lương Thần nhìn về hướng bên Lưu Chí Cương, nhìn thấy Lưu Chí Cương đang tháo bỏ cà vạt, nét mặt hiện ra đầy bướng bỉnh. Còn bố mẹ của Lưu Chí Cương và bên thông gia đang kịch liệt thảo luận điều gì đó, nhìn sự cãi vã này có vẻ như hai bên không ai chịu nhường. Thở dài một cái Lương Thần lại đưa mắt nhìn sang bên họ hàng đang vây quanh cô dâu, cô dâu không kìm được lấy tay lau mắt, có mười phần là đang khóc!

Oán ai đây? Trong lòng Lương Thần chỉ có ba phần là cảm thấy có lỗi, còn lại bẩy phần đều là thản nhiên. Hắn đâu có sai, hơn nữa những gì hắn làm là quá đủ rồi, với tính cách bình thường của hắn, đã sớm dậy cho tên khốn kia một bài học rồi. Với cái dáng vẻ của tên khốn đó không bõ hắn đá hai cái!

Hai bên trai gái giằng co không nhượng, cuối cùng bất đắc dĩ hai bên phải mời hai bậc cao nhân đứng ra đàm phán.

Vì thế bố mẹ của Lưu Chí Cương và Chu Hoành Phỉ không ai bảo ai mà cùng lúc gọi điện thoại, bảo họ hàng thân thích chuẩn bị đến khách sạn tham gia tiệc rượu đến nhà mới trước.

Không lâu sau, mấy chiếc xe nhỏ tiến vào tiểu khu Cát Thịnh. Dừng cách đội xe hôn lễ không xa. Vài người trung niên nam nữ quần áo chỉnh tề, cùng xuống xe và tiến tới bên này.

Vừa nhìn thấy mấy người này, bố mẹ hai bên như nhìn thấy vị cứu tinh vội vàng mời vào trong. Cô dâu Chu Hoành Phỉ khóc và chạy qua bên đó, khóc và nhìn vào một người trung niên tai to mặt lớn nói:

- Chú hai!

- Tại sao lại đến mức này!

Người trung niên tai to mặt lớn cau mày, nhìn nhà Lưu Chí Cương với ánh mắt không vui. Người phụ nữ bên cạnh ông ta tiến lên trước một bước ôm Chu Hoành Phỉ vào lòng, bất mãn nói:

- Làm cái gì vậy chứ, tiểu Phỉ nhà chúng tôi vẫn còn chưa xuất giá mà đã bị bắt nạt như vậy đây?.

- Thím hai, không gả chị con nữa, gả đến nhà họ Lưu kiểu gì cũng bị bắt nạt, nhìn Lưu Chí Cương đánh con xem!

Tên tóc đỏ chỉ vào mặt mình lớn tiếng nói.

Còn bên nhà Lưu Chí Cương cũng có một người trung niên gầy yếu đang hỏi cụ thể tình hình như thế nào, nghe bên nhà gái chỉ trích cũng không nhị được trả lời một cách mỉa mai:

- Sự việc vẫn chưa được làm rõ tại sao lại có thể nói là do cháu ngoại tôi ức hiếp tiểu Phỉ chứ! Nói cho cùng, đó không phải là do em trai tiểu Phỉ gây ra họa sao, dựa vào cái gì mà đổ hết lên đầu Chí Cương.

- Chị hai, chị nói một câu đi!

Thím hai của Chu Hoành Phỉ kéo người phụ nữ đằng sau tức giận nói.

Vừa nhìn thấy người phụ nữ này đi ra, khí thế cậu của Lưu Chí Cương lập tức yếu đi ba phần. Với thân phận là phó Bí thư huyện ủy đứng trước trưởng phòng Văn hóa huyện tất nhiên không sợ, nhưng đối mặt với phó Chủ tịch huyện khó tránh khỏi chút lo lắng liền nhẹ giọng chào một tiếng:

- Phó Chủ tịch Điền.

- Lão Cổ à, bọn nhỏ có mâu thuẫn, người lớn chúng ta phải đứng ra tìm phương pháp giải quyết mới đúng, chứ không phải cố chấp đến cùng xem ai đúng ai sai!

Phó Chủ tịch Điền mở miệng liền lắm chắc quyền chủ động trong tay:

- Tôi cũng hỏi em trai tiểu Phỉ, nó cũng có chỗ làm không đúng, nếu như bình thường thì không nói làm gì, nhưng hôm nay là ngày đại hỷ của hai đứa nhỏ, đồng nghiệp của cháu cậu đánh nhau trong ngày hôm nay cũng có phần quá đáng! Thế này đi, gọi mấy người đồng nghiệp của cháu cậu tới đây, nói rõ ràng với nhau chuyện này thì coi như xong rồi!

- Phó Chủ tịch Điền nói chí phải!

Cổ Khánh Khoa gật đầu, không có cách nào khác, chức vụ to hơn một cấp có thể đè bẹp người. Ông quay đầu về hướng Lưu Chí Cương nói:

- Đi gọi mấy người đồng nghiệp của cháu lại đây!

Nghe phó chủ tịch Điền nói vậy, trong lòng y không phục lắm, coi như em trai của cô dâu không là cái thá gì, đồng nghiệp của Lưu Chí Cương không thể chịu nhịn, đợi qua ngày hôm nay rồi tính tiếp, nếu cứ tranh cãi thế này chỉ tổ mất mặt.

Lưu Chí Cương cứng đầu cứng cổ không đi, nhưng không thể lay chuyển được bố mẹ về phía mình, cuối cùng cũng phải đến bên Lương Thần đang đứng đợi, xấu hổ nói:

- Lương tử, Kim tử qua bên kia cùng tôi một lát, phó Chủ tịch Điền đến rồi

Nhìn thấy họ nhà trai nhường bước, bên nhà gái và bạn bè thân hữu không khỏi cảm thấy hãnh diện, đến cằm cũng hướng về phía trước vài phần.

Vừa nghe đến phó Chủ tịch Điền đến, Kim Tuấn Dân và những người khác sắc mặt biến đổi không lý do, họ không thể ngờ rằng cái ô của họ nhà gái lại lớn đến như vậy, có họ hàng với phó Chủ tịch Điền!

- Đừng lo lắng, có chuyện gì tôi chịu hết!

Lưu Chí Cương vỗ ngực nói. Mặc dù phó Chủ tịch Điền đã đến, nhưng hắn đúng thật là không để ý cho lắm, nếu như đối tượng hôm nay là Kim Tuấn Dân thì hắn đúng là gặp phiền phức, nhưng đổi lại là Lương Thần!

- Ha hả! đợi chút nữa xem nhà họ Lưu đổi mặt!

Dẫn Lương Thần, Kim Tuấn Dân và mọi người tới, Lưu Chí Cương liếc mắt nhìn phó Chủ tịch Điền, trường phòng Chu, giơ tay chỉ vào Lương Thần nói:

- Phó Chủ tịch Điền, trưởng phòng Chu cháu dẫn Lương Thần tới rồi!

Ừ! Vừa nhìn thấy Lương Thần xuất hiện, phó Chủ tịch Điền và chú hai thím hai của Chu Hoành Phỉ đều có dáng vẻ giống nhau, đứng bên đó nửa mở miệng nửa giật mình.

- Phó Chủ tịch Điền, trưởng phòng Chu, thành thật xin lỗi, vừa rồi do cháu quá kích động.

Lương Thần với vẻ mặt xin lỗi đầy thành ý, nhận hết tội lỗi về mình.

Phó Chủ tịch Điền dù sao cũng là nhân vật đã gặp qua sóng to gió lớn, phản ứng rất nhanh, trên mặt lộ rõ nụ cười hài hòa, tiến một bước giờ tay nói:

- Tiểu Lương cũng đến à? cậu và Chí Cương là đồng nghiệp à?

- Đúng vậy, chúng cháu cùng một đợt thi vào phòng, quan hệ với nhau rất tốt, cho nên cố ý đến để chúc mừng!

Lương Thần giơ tay bắt tay mỉm cười với đối phương nói:

- Chỉ là không biết cô dâu của Chí Cương là người nhà của phó Chủ tịch Điền và trưởng phòng Chu!

- Sếp Lương, cậu xem việc cãi cọ này!

Kế sau Điền Văn Lệ, trưởng phòng Văn hóa Chu và vợ Điền Văn Ngọc cũng vội vàng tiến tới. Lương Thần đã giơ cao đánh khẽ khiến thằng con tai ương Chu Tiểu Tùng không phải ngồi tù, không cần biết là trên tình lý hay là vì mối quan hệ rộng của Lương Thần đã khiến cả hai vợ chồng vừa kính nể vừa sợ. Mặc dù chức vụ của Lương Thần thấp hơn Chu Nguy một cấp, nhưng Chu Nguy lại không dám dở cái giá lãnh đạo, bắt tay Lương Thần lắc lắc với bộ dạng ngượng ngùng.

Nhìn cảnh tượng như vậy, không kể họ hàng bạn hữu của nhà trai hay nhà gái đều không khỏi ngỡ ngàng miệng há hốc. Trong lòng nghĩ thầm người thanh niên kia không biết là thần thánh phương nào, đến phó Chủ tịch Điền và trưởng phòng Chu nhìn thấy đều có bộ dạng cẩn thận cân nhắc.

Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh, Phùng Yến, Trương Ngữ Giai tự hiểu được uy thế của Lương Thần cho nên không ngạc nhiên, nhưng lão Vương và tiểu Vũ thì mãi không khỏi ngỡ ngàng. Năm đó bị điều đến đồn công an xã, nhưng từ thực tập đến tham gia công việc chính thức không quá thời gian 3 năm, Lương Thần đã vượt qua vũ môn, trở thành nhân vật “hot” của huyện Tây Phong. Điều này khiến mọi người hâm mộ, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy mất mát vạn phần.

- Anh hai, chị dâu, vị này là…!

Bố mẹ của Chu Hoành Phỉ tiến đến, cứ coi hai người kém cỏi cũng nhìn ra thân phận của người thanh niên này không phải là bình thường, vì thế tiến tới lắp bắp hỏi.

- Là đại đội trưởng đội trị an huyện Lương Thần!

Trưởng phòng Chu giới thiệu với em trai và em dâu, sau đó quay mặt về phía sau nói:

- Tiểu Sướng đâu, ra đây cho tao!

- Chú hai!

Chu Hoành Sướng rụt rè sợ hãi bước tới, ánh mắt né tránh không dám đối diện Lương Thần. Hai cô bạn đồng hành cùng y nhìn Lương Thần với ánh mắt chớp chớp, rõ ràng giỏi như vậy, nhưng lại cố tình tỏ ra khiêm tốn. Lúc trên xe bị Chu Hoành Sướng nhục mạ như vậy mà một tiếng cũng không nói, lại còn tưởng là người vô dụng, không ngờ người ta coi thường Chu Hoành Sướng không thèm chấp nhặt!

- Xin lỗi Lương đội trưởng.

Chu Ngụy lớn tiếng quát.

- Bỏ đi, bỏ đi, ngày đại hỷ mà, tôi xem có lẽ nên tiếp tục tiến hành các nghi thức đi, không nên làm ảnh hưởng đến giời đẹp, mọi người còn đang đợi kìa!

Lương Thần rất độ lượng xua tay mỉm cười nói.

Tên tiểu tử này càng ngày càng có phong cách lạnh đạo rồi! trưởng phòng Chu trợn mắt bất thường, giơ tay tát Chu Hoành Sướng một cái:

- Lương đội trưởng không so đo với mày, cút nhanh cho tao, cả ngày từ sáng tới tối cũng không nghĩ tới bố mẹ mày một chút!

Bố mẹ Chu Hoành Phỉ đau lòng nhìn con một cái, oán thầm nghĩ, thằng con trai Chu Nguy anh cũng không ra cái gì, con trai tôi ít nhất cũng chưa ngồi tù, chỉ tính điểm này cũng hơn con trai anh!

Họ hàng bằng hữu bên nhà Lưu Chí Cương đang châu đầu ghé tai, đến nhìn Lưu Chí Cương cũng nhìn với ánh mắt khác thường, trong lòng nói Chí Cương không ngờ có người bạn đồng nghiệp giỏi như vậy, đến phó Chủ tịch và trưởng phòng văn hóa cũng phải nể mặt. Phó Bí thư đảng ủy công an huyện dẫn bố mẹ Lưu Chí Cương tới, biểu thị lòng xin lỗi với Lương Thần.

Lưu Chí Cương đắc ý nhìn họ hàng bằng hữu xung quanh một cái, sau đó tiến lên trước mặt kéo Chu Hoành Phỉ sang một bên, trên mặt giả bộ bất đắc dĩ nói:

- Bây giờ thì em biết em trai em đã gây ra họa gì rồi chứ? Anh đánh cậu ấy là để cứu cậu ấy, cũng là để tốt cho hai nhà chúng ta.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #119