Lương Thần và bốn cô gái đi vào phòng hát. Nữ nhân viên phục vụ mang bia và thức ăn đến rồi đóng cửa ra ngoài, chuẩn bị xuống lầu. Nhưng lúc đó cô bị một chàng thanh niên trẻ tuổi chặn lại.
-- Gã thanh niên kia làm gì ở đây vậy?
Lam Phàm nhét tờ năm trăm tệ vào tay cô gái, nét mặt ôn tồn hỏi:
-- Đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn hỏi thăm một chút, sẽ không gây phiền toái cho cô em đâu.
- Dạ, anh ấy là Đội trưởng đội trị an Lương Thần, là bạn tốt của Bân thiếu chúng em. Còn những cô kia thì em không biết. Hình như chưa đến đây bao giờ.
Cô nhân viên tim đập thình thịch khi bị ánh mắt của gã thanh niên nhìn chằm chằm vào. Nếu như không có năm trăm tệ kia thì cô cũng sẽ khai ra mà thôi.
- Cám ơn cô em rất nhiều!
Lam Phàm bẹo cằm cô gái, cười dịu dàng rồi xoay người bỏ đi. Hóa ra bằng hữu của Lý Bân chỉ là một tên Đại đội trưởng trị an nho nhỏ của phòng Công an huyện mà thôi. Xem ra lần này y muốn thắng cũng không có gì là khó khăn. Từ trước đến nay nếu không chắc điều gì thì y sẽ không làm. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Y sẽ chẳng bao giờ phạm phải sai lầm ngu ngốc là chưa biết rõ đối phương ra sao đã vội vàng manh động.
Trong phòng, Lương Thần đang uống bia và mỉm cười thưởng thức màn song ca của Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa. Chuyện vừa rồi đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ, tuy nhiên cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu. Bị một tên trẻ tuổi, đẹp trai khác dồn vào góc tường thì đổi là ai cũng cảm thấy không thoải mái.
Điều khiến hắn cảm thấy vui mừng chính là thái độ rất cương quyết của Diệp Thanh Oánh. Lương Thần liếc nhìn trộm Diệp Tử Thanh một cái thì bắt gặp ánh mắt đối phương nhìn lại. Đôi mắt ấy có phần sắc sảo nhưng lại có sức quyến rũ đầy mê hoặc.
- Anh họ, anh chàng vừa rối đúng là một nam nhi đích thực, vừa phong độ lại vừa đẹp trai. Đem anh so sánh với anh ấy thì anh còn thua kém xa.
Cô bé Toa Toa này đúng là không biết an phận, lại cố tình nhắc đến chuyện vừa rồi:
- Anh họ, hỏi thật nhé, lúc này anh cảm thấy có áp lực rất lớn phải không?
- Anh thì có áp lực cái gì? Em cũng biết quan điểm sống của anh mà.
Lương Thần liếc cô bé một cái, mạnh miệng nói.
- Quan điểm sống gì vậy?
Diệp Thanh Oánh khẽ mỉm cười nhìn Lương Thần tỏ vẻ rất hứng thú.
- Đối với kẻ ác thì anh sẽ đối xử ác lại; đối với kẻ đê tiện thì anh sẽ đối xử đê tiện lại; đối với kẻ phóng khoáng thì anh sẽ đối xử phóng khoáng lại, còn đối với kẻ đẹp trai thì anh sẽ….
Lương Thần nghiêm trang nói.
- Sẽ đi so sánh xem ai đẹp trai hơn? Anh họ, anh nên tân trang lại dung nhan cho mình thì hay hơn.
Hàn Toa Toa cười khanh khách nói:
- Cho dù anh có tân trang lại dung nhan thì cũng chưa chắc sánh bằng với vẻ đẹp trời sinh của người ta.
- Sai! Đối với kẻ đẹp trai thì anh sẽ hủy hoại dung nhan của hắn.
Lương Thần nhấn mạnh từng chữ một.
Diệp Tử Thanh hơi sửng sốt nhưng sau đó lại bật cười khanh khách.
Diệp Thanh Oánh cũng mỉm cười, khẽ nhéo vào cánh tay Lương Thần.
- Đúng là phá hủy thì dễ dàng hơn xây dựng mà.
Lan Nguyệt nói một câu rất triết lý.
- Tiểu Thần ca vô địch!
- Rất là bạo lực thì có!
Hàn Toa Toa bình phẩm.
- Nói giỡn thôi chứ anh không phải là người lòng dạ hẹp hòi vậy đâu.
Lương Thần cười hì hì nói tiếp:
- Ghen tị cái gì mà ghen tị chứ. Từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn cái gì mà anh không làm được chứ. Hơn nữa, soi gương thấy mặt của mình cũng không đến nỗi mà, nếu không nói là ăn đứt thiên hạ.
- Nói một đằng nghĩ một nẻo!
Diệp Tử Thanh liếc Lương Thần một cái, sau đó thừa dịp Diệp Thanh Oánh đứng dậy đi toilet liền áp sát gương mặt xinh đẹp vào Lương Thần nói:
- Nói thật nha, vừa rồi nhìn thấy bạn gái của mình bị dồn vào góc tường, chắc trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu phải không?
- Sự thật, nếu lúc đó em giới thiệu là vợ bé thứ mười ba của anh thì anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Ngửi thấy hương thơm quyến rũ tỏa ra từ yêu tinh màu tím xinh đẹp, Lương Thần không khỏi hồi hộp, vờ thản nhiên trả lời.
- Anh đang nằm mơ giữa ban ngày à?
Trên mặt Diệp Tử Thanh hiện ra một nụ cười đầy thâm ý, bàn tay khẽ đưa đến sườn của Lương Thần, nhéo mạnh một cái.
- Ui!
Lương Thần hít một hơi dài. Không phải thích mà là đau.
Toa Toa và Lan Nguyệt mỗi người cầm một micro song ca một bài hát rất hay. Lương Thần ngồi dưới làm khán giả, thỉnh thoảng còn nhịp tay theo bài hát. Tiếp đó, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh cũng song ca một bài. Hai chị em này vừa xinh đẹp lại vừa hát hay, giống như là đã trải qua lớp đào tạo thanh nhạc vậy. Hơn hẳn trình độ của Toa Toa và Lan Nguyệt .
Cuối cùng thì Lương Thần cùng với Hàn Toa Toa được yêu cầu song ca bài hát “ Cung sư tử” (1). Lương Thần không hát theo đúng nhịp bài hát: Cuối tháng 7, em thuộc cung sư tử” khiến cho hai chị em Diệp Thanh Oánh , Diệp Tử Thanh và Lan Nguyệt không khỏi ôm bụng cười lăn lóc, chỉ có Hàn Toa Toa là giữ vẻ mặt bình thường.
1. Mời các bạn thưởng thức
http://youtube.com/watch?v=-cJsy7nPDds
Ca ca hát hát đến hơn chín giờ tối, di động của Lương Thần vang lên, thì ra là của Lý Nha Nội. Gã thì thào:
- Tiểu Lương, nghe nói cậu đã đến rồi à? Chừng nào về? Đang ở Tinh tề bao à? Vụ này cậu không tham gia không được, tôi và Bạch Lộ sẽ đến đó.
Lương Thần tắt máy thì bắt gặp ánh mắt của bốn cô gái đang nhìn mình, hắn cười nói:
- Ông chủ của khu giải trí này, cũng là bạn của anh. Mọi người cứ tiếp tục hát, anh và anh ấy chỉ nói chuyện vài câu thôi.
Một lát sau, cửa phòng mở ra, Lương Thần bước ra cửa thì nhìn thấy Lý Nha Nội và Bạch Lộ đang đứng ở ngoài, nét mặt hai người đều tươi cười nhưng lại có vẻ miễn cưỡng.
Sau khi Lý Nha Nội và Bạch Lộ bước vào phòng, Lương Thần lần lượt giới thiệu mọi người với nhau, rồi kéo Lý Nha Nội ngồi xuống ngay góc ghế sa-lông. Chiếc ghế sa-lông có chiều dài khá lớn được chia thành hai bên, mười người ngồi cũng không thành vấn đề. Bạch Lộ liền tham gia vào nhóm hát của hai chị em nhà họ Diệp, Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa, không làm ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của hai người kia.
Mặc dù tâm trạng không được tốt nhưng nhìn thấy Lương Thần dẫn theo bốn cô gái khiến Lý Nha Nội cảm thấy kinh ngạc:
- Chà, chà Lương Thần, tiêu chuẩn của cậu mỗi ngày một cao nha. Các trang giai nhân tuyệt sắc đều vây quanh cậu. Thế này thì không gọi là đào hoa thì gọi là cái gì chứ?
Lương Thần không nói chuyện tào lao với Lý Nha Nội mà đi thẳng vào vấn đề:
- Nhìn bộ dạng của anh thì chắc là đang gặp vấn đề gì? Nếu tôi có thể giúp được thì tôi sẽ giúp, anh đừng ngại.
- Nghe những lời này thì không uổng là anh em tốt.
Lý Nha Nội tươi cười nhưng trên mặt vẫn lộ ra nét ưu tư:
- Lương Thần, có phải cậu vẫn còn khinh thường tôi không? Nếu ba của tôi không phải là Bí thư huyện ủy, nếu không phải vì e dè địa vị của ba tôi thì chắc là đến nhìn tôi cậu cũng không thèm phải không? Trong suy nghĩ của cậu thì tôi chỉ là một kẻ chuyên đi cướp vợ người khác. Nếu không có ba làm Bí thư huyện ủy thì chắc là đã bị chém từ lâu rồi.
Lương Thần ngạc nhiên nhìn đối phương. Hắn không ngờ Lý Nha Nội lại thốt ra những lời như vậy. Ngẩn người một lúc lâu, hắn lấy ra một điếu thuốc cho mình và cho đối phương. Phả một ngụm khói, Lương Thần chậm rãi nói:
- Nói thật, căn bản tôi cũng không muốn thân mật với anh quá. Thứ nhất là bởi vì nhân phẩm của anh; thứ hai là anh có mục đích khi tiếp xúc với tôi. Nhưng nói đến khinh thường thì….
Lương Thần bật cười, miệng lại nhả ra một làn khói, nói tiếp:
- Tôi làm gì có tư cách mà đi khinh thường anh? Trong máy tính của anh chẳng phải cũng có dữ liệu về việc tôi đùa giỡn với vợ người khác sao?
- Đó là do tôi bẫy chứ không phải do cậu tình nguyện.
Lý Nha Nội bình tĩnh đáp.
- Có khác nhau sao? Không có!
Lương Thần lắc đầu, giọng nói có phần giễu cợt:
- Sự thật vẫn là sự thật. Thật ra tôi hiểu hơn ai hết, trong lòng tôi luôn có những mâu thuẫn về đạo đức. Trên thực tế, tôi tình nguyện cho phép mình phóng túng để giữ lấy người con gái xinh đẹp kia. Cái bẫy của anh chẳng qua chỉ là một cái cớ để tôi lừa gạt chính mình mà thôi. Cho nên tôi mới nói là mình không có tư cách khinh thường anh.
- Lần đầu tiên khi tôi gặp cậu, tôi cảm thấy cậu rất là ngông.
Nét mặt Lý Bân lộ ra một chút tươi cười:
- Đến hôm nay, tôi vẫn cảm thấy cậu rất ngông. Nếu như lúc nào đó cậu giả bộ khuất phục thì tôi đảm bảo sẽ lấy chai rượu đập vào đầu cậu.
- Đừng quên là anh đánh không lại tôi!
Lương Thần mỉm cười.
- Thôi đừng lãng phí thời gian nữa. Có chuyện gì thì nói mau đi.
- Sự việc thật ra rất đơn giản.
Lý Nha Nội tiếp tục hút điếu thuốc:
- Ba của tôi muốn tìm một chỗ dựa vững chắc. Lương Thần, cậu có thể nghĩ ra biện pháp nào không?
Lương Thần lập tức hiểu được dụng ý của Lý Nha Nội. Lý Tung Kiệt và Lý Bân luôn tìm cách lôi kéo hắn, đơn giản chỉ là hắn có mối quan hệ với Bí thư thành ủy Lương. Hiện tại Lý Tung Kiệt muốn tìm một chỗ dựa vững chắc thì không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta muốn hắn làm người trung gian giật dây bắc cầu.
Lý Tung Kiệt và Lý Bân quả nhiên rất để ý đến Lương Thần. Bí thư Lương sở dĩ chiếu cố hắn là vì có sự nhờ đỡ của cụ Lý. Hắn biết rõ tính tình của cụ Lý là không bao giờ mở miệng cầu xin ai điều gì. Nếu hắn không biết tốt xấu, can dự vào chuyện của Lý Tung Kiệt, vừa là làm cho Bí thư Lương bất mãn vừa có lỗi với cụ Lý.
Còn nữa, hắn không biết chính bản thân của mình lại có tác dụng gì. Bí thư Lương nếu đã sắp xếp Lục Nhất Minh chống đối với Lý Tung Kiệt, vậy thì đã gián tiếp chống lại ông ta. Dựa vào một người thấp cổ bé họng như hắn mà có thể khiến cho Bí thư Lương thay đổi chủ ý thì không phải là rất khôi hài sao?
Nhưng đối với yêu cầu của Lý Nha Nội thì Lương Thần không thể lập tức từ chối. Hắn nợ đối phương một ân tình. Ngoài ra, đối phương còn nắm được nhược điểm của hắn. Tuy biết trong tay mình cũng có vũ khí nhưng không thể không phòng bị đối phương lâm vào đường cùng sẽ quay lại đánh bài chó cùng giứt dậu
- Để tôi tìm cơ hội thử xem. Nhưng thành công hay không thì tôi không dám chắc.
Thật lâu sau, Lương Thần mới trả lời.