8 : Xuất Đạo Giang Hồ


Từng cơn gió lạnh mang theo mưa tuyết quất tới tấp vào người khách bộ hành đi
một mình trong đêm tối. Ánh trăng soi xuống vùng băng tuyết càng lộ rõ sự đơn
độc của vị hành nhân. Vân Linh, kẻ lữ hành đang lang thang trong gió tuyết.
Sao lạ vậy ? Bản thân Vân Linh cũng không thể lý giải nổi vì sao chàng lại
phải rời Âm Thiên cốc làm chi . Nhưng mà, chàng cảm thấy đơn độc, trống rỗng
khi một mình ngồi trong sơn cốc.

Vân Linh quyết định ra đi. Chàng dò theo dấu vết của Sử Nguyệt Nga. Hình bóng
người ngọc làm cho tâm trí chàng không được an tịnh như lúc xưa. Chàng muốn
theo bóng của mỹ nhân để âm thầm hỗ trợ cho nàng.

Hôm Sử Nguyệt Nga đối địch với Ưng thiên hành gặp nguy cấp, chàng đã âm thầm
cho lão quái nếm thử một chiêu trong Vô hình chưởng. Nhờ vậy, cục diện mới
được vãn hồi.

Chàng lại khôn khéo dụ lão quái Ảnh hồn thủ đi mất. Nhờ vậy Sử Nguyệt Nga và
Ngọc Phong Đao mới chạy thoát khỏi nguy hiểm.

Khổ thay, khi Vân Linh quay lại, thì không sao tìm lại được tung tích của Sử
Nguyệt Nga đâu nữa. Tuyết rơi dầy đặc đã phủ kín mọi dấu vết chân ngựa lưu
lại.

May thay, Vân Linh đã nghe lỏm được việc Sử Nguyệt Nga định đi tìm sư muội ở
Giang Lăng. Vì thế, chàng dự định cứ hỏi đường đi Giang Lăng rồi mọi chuyện sẽ
tính sau.

Vân Linh đi được một lúc lâu. Chàng nhìn ra phía xa, chợt thấy lấp lánh ánh
đèn. Vân Linh mừng rỡ vội vã tiến lại gần.

Đột nhiên có tiếng ngựa hí đằng xa. Rồi có hai thớt ngựa tiến lại.

Vân Linh vội núp người sau thân cây trụi lá ở ven đường. Chàng ngó mắt ra xem
thì thấy hai kẻ lạ mặt đã tiến lại gần căn nhà nhỏ.

Một người lớn tiếng nói:


  • Tiêu Dao Dao cô nương nên ra đây thì hơn. Đừng trốn mãi trong đó vô ích.

Trong nhà không có tiếng đáp lại.

Tên còn lại bật tiếng cười rên rợn:


  • Mỹ nhân không muốn uống rượu mừng, định uống rượu phạt hay sao ? Nếu nàng
    không ra, bọn ta nổi lửa đốt căn nhà này lập tức.

Trong nhà đột nhiên có tiếng kéo cửa. Một nữ nhân rất xinh đẹp, mặt bạch y từ
từ bước ra.

Mỹ nhân chính là Tiêu Dao Dao, một trong tứ đại mỹ nhân trong võ lâm.

Khuôn mặt nàng lạnh như băng sương, tay cầm kiếm, chiếu đôi nhãn thần giận dữ
nhìn đối phương.

Hai kẻ lạ mặt kẻ tả người hữu rút kiếm cầm tay.

Tiêu Dao Dao nói:


  • Bọn các ngươi năm người, đã bị ta giết chết ba. Thế mà còn dám theo ta nữa
    ư ?

Hai gã nọ cười lên rùng rợn:


  • Tặc nữ. Ngươi tưởng có thể yên thân mà rời khỏi nơi đây !. Thật là lầm. Nói
    cho ngươi biết. Hiện tại ngươi chỉ có nước giơ tay chịu trói mà thôi.

Tiêu Dao Dao lạnh lùng:


  • Bằng vào bản lĩnh của hai người mà cũng đòi khuất phục ta sao ?

Đột nhiên, một tiếng rú lớn vọng lại. Giữa đường trường xuất hiện thêm một lão
già nhỏ nhắn và một thanh niên tuấn tú.

Tiêu Dao Dao đưa mắt nhìn hai người này, khuôn mặt nàng chợt đanh lại.

Thanh niên tuấn tú bật tiếng cười khanh khách, bước lên:


  • Tiểu sinh Hồ Thiên Hành xin có lời chào Lãnh hồn tiên tử Tiêu cô nương.

Tiêu Dao Dao trong lòng tức giận, lùi lại một bước.

Phải nói trong thiên hạ, gã Hồ Thiên Hành là một kẻ gây kinh hoàng nhiều nhất
cho các nữ nhân. Gã có khuôn mặt tuấn tú, nhưng cực kỳ giảo hoạt, dâm ác. Bao
nhiêu mỹ nhân đã bị hắn dâm sát kể từ hơn năm năm qua.

Hồ Thiên Hành có một loại thuốc dâm dược cực kỳ lợi hại. Nữ nhân nào chỉ cần
ngửi phải thứ thuốc này thì vô phương thoát khỏi tay hắn.

Tiêu Dao Dao làm gì không biết sự lợi hại của Hồ Thiên Hành. Nàng thấy hắn
bước lại gần thì không khỏi ớn lạnh rút chân, lùi lại.

Hồ Thiên Hành miệng nở nụ cười, mắt liếc mỹ nhân, trong lòng cảm thấy dục vọng
trào sôi. Hắn nghĩ tới chốc lát nữa đây, thân hình mỹ nhân nằm gọn trong tay,
thật là phỉ chí bình sinh mong đợi.

Lão già nhỏ nhắn đi cùng với Hồ Thiên Hành đến đây là Ưng thiên hành. Lão lớn
tiếng nói:


  • Lãnh hồn tiên tử có nhận ra lão phu là ai không ?

Giọng nói của lão chấn động âm thanh làm cho mọi người có mặt đương trường
thất kinh.

Tiêu Dao Dao nhìn lại lão quái. Nàng nhận biết lão ta là một cao thủ rất lợi
hại, nhưng không nhận ra lão là người nào nổi danh trên võ lâm.

Ưng thiên Hành cười khanh khách, giọng bi tráng:


  • Không ngờ mới hơn chục năm không qua lại giang hồ mà uy danh của lão phu đã
    xuống quá thấp như vậy.

Hồ Thiên Hành thấy lão nói thế cũng rất ngạc nhiên.

Hai người cùng đến một lúc, nhưng vốn không hề biết nhau. Nay nghe lão quái
lên giọng như vậy hắn không khỏi vặn óc suy nghĩ.

Đột nhiên, Hồ Thiên Hành nhớ đến một người.

Hắn thất kinh vội quay người lại vái một vái rồi nói:


  • Lão tiền bối có phải là Ưng thiên hành lão nhân, nổi danh với pho võ công
    đặc dị Ưng trảo công hay không ?

Lão quái Ưng thiên Hành cười ngất. Khá lắm .... khá lắm ... không ngờ cũng có
người nhớ ra danh hiệu lão phu.

Toàn trường chấn động khi thấy lão quái công nhận lão chính là Ưng thiên Hành,
một trong bát ma nổi tiếng võ lâm từ hai mươi năm trước.

Tiêu Dao Dao lại càng lo lắng. Nàng đang giữ trong tay quyển kiếm phổ Song
long kiếm pháp của Thạch am thần ni. Để có được cuốn kiếm pháp này nàng đã tốn
không ít công sức đấu với ngũ quái.

Hiện tại, xung quanh nàng đâu đâu cũng là cừu nhân. E rằng không thể dễ dàng
thoát khỏi cuộc vây công này.

Ưng thiên Hành trợn mắt quát lớn:


  • Nha đầu! Mau đưa Song long kiếm phổ ra đây.

Tiêu Dao Dao đâu dễ khuất phục. Nàng đưa kiếm lên nói:


  • Song long kiếm phổ vốn dĩ của Thạch am thần ni. Kiếm phổ này đâu thể để rơi
    vào tay bọn giang hồ ác độc như các ngươi.


  • Thật là đồ không biết sống chết. Để ta xem ngươi võ công đạt đến trình độ
    nào mà dám lên giọng trước mặt ta như vậy.


Ưng thiên hành vừa nói xong, thân hình đã như một cánh chim bay vụt tới. Ưng
trảo công từ trên đánh xuống một chưởng rất mạnh.

Tiêu Dao Dao rú lên một tiếng, thân hình chuyển động. Chưởng thế của Ưng thiên
hành đã đánh trúng xuống nền đất tạo nên một tiếng ùm dữ dội.

Bông tuyết bắn ra tung toé. Tiêu Dao Dao nhảy vọt ra xa hai trượng, phi thân
đào tẩu.

Ưng thiên hành một chưởng công hụt, đâu dễ cho đối phương chạy thoát. Lão cất
tiếng quát vang như sấm, Ưng thiên thân pháp tức thì dỡ ra.

Hai người thân pháp nhanh như gió đuổi nhau trên con đường phủ ngập tuyết.

Hồ thiên hành và 2 gã còn lại trong ngũ quái không ai bảo ai, phi thân đuổi
theo.

Ưng thiên thân pháp của Ưng thiên hành cao thâm vô cùng. Lão nhanh chóng đuổi
kịp Tiêu Dao Dao.

Chưởng phóng rú rít, nhằm sau lưng nàng đánh xuống một chưởng.

Tiêu Dao Dao không dám liều lĩnh vội nhảy người sang một bên tránh được, nhưng
như vậy thì khoảng cách của hai người còn lại rất gần.

Lúc này Vân Linh đang núp mình dưới một đống tuyết đưa mắt nhìn ra.

Chàng thấy hai người đuổi nhau đến cạnh chỗ chàng thì lấy làm hồi hộp. Chàng
không biết nữ nhân bạch y là người như thế nào ? nhưng theo chàng Song long
kiếm phổ chỉ có thể do Sử Nguyệt Nga giữ lấy là hợp lý nhất.

Vân Linh nhận thấy Bạch y nữ nhân đã dừng lại quyết đấu với Ưng thiên Hành.
Hai người thân pháp nhanh nhẹn, chiêu xuất như lôi làm cho bông tuyết bay lên
mù mịt.

Hai chục chiêu qua đi, Tiêu dao dao đã cảm thấy không thể đương cự nổi. Chưởng
thế của Ưng thiên hành mạnh bạo và biến hóa khôn lường. Mặc dù Long tiêu kiếm
pháp của nàng chẳng phải tầm thường, nhưng cũng không thể cầm cự với lão lâu
hơn được nữa.

Đột nhiên, từ ngoài xa có tiếng chân người đang phi thân tới.

Hai người lạ mặt, một người cao gầy, một người mập tròn đều mặc y phục đen
tuyền, mặt che lụa đen thân pháp nhanh như gió xuất hiện ngay đương trường.

Gã cao gầy bật tiếng cười âm lạnh, quát lớn:


  • Sưu hồn sứ giả ở đây, hai người mau dừng lại !

Ưng thiên Hành bị tiếng quát như sấm ở bên tai liền dừng cuộc đấu, nhảy ra xa
2 trượng. Lão đưa mắt nhìn 2 quái nhân bịt mặt lấy làm ngạc nhiên.

Phải nói Ưng Thiên Hành là một ma đầu võ công rất cao. Lão đã được thiên hạ võ
lâm xếp vào trong hàng ngũ Bát ma thì đủ biết như thế nào rồi. Không ngờ, ở
đâu lại xuất hiện hai kẻ lạ mắt đến đây có hành động dám coi thường lão như
vậy.

Ưng thiên Hành sau phút ngạc nhiên, cười gằn hỏi lớn:


  • Các ngươi là ai dám tới đây khuấy động lão phu ?


  • Hừ ... nhà ngươi hãy ở yên đấy!


  • Láo ! Ngươi dám ra lệnh cho lão phu ư ?


  • Ha ... ha... ngươi là ai mà dám lớn lối trước mặt Sưu Hồn sứ giả bọn ta.


Ưng Thiên Hành cười lên rùng rợn:


  • Được lắm. Để Ưng thiên hành ta giáo huấn bọn ngươi một phen.

Thân hình lão bay bỗng lên không chụp xuống người song quái.

Song quái thân hình bất động, song thủ đưa ra. Hai bên vừa giao nhau đã chưởng
đụng chưởng ngay tắp tự.

Một tiếng nổ lớn nổi lên. Dư kình chấn động xung quanh hơn hai trượng. Thân
hình song quái lún xuống mặt tuyết, trong khi đó thân ảnh của Ưng thiên Hành
bay bỗng lên cao.

Lão lộn nhào trên không một vòng. Thân hình lại hạ xuống đầu song quái tấn
công tiếp.

Song quái một chưởng tiếp chiêu tuy rằng không bại, nhưng rõ ràng hai người
đấu với một người, dù gì cũng đã cho thấy sự yếu kém của họ.

Tuy nhiên, trận thế trước mắt nhanh khôn tả. Đôi bên chưởng phong đụng nhau ầm
ầm, đấu trường kéo dài ra trong khoảng 10 trượng vuông.

Lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao bị trận chiến hung hiểm trước mắt cuốn hút, quên
cả nguy cơ đang chực chờ ụp xuống đầu. Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng người
nói rất rõ:


  • Cô nương muốn chết hay sao, còn không chịu đi.

Lãnh hồn tiên tử giật mình. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không nhận ra
ai trong số những người có mắt đương trường nói chuyện với nàng.

Tuy vậy, tình hình trước mắt rõ ràng bất lợi. Lãnh hồn tiên tử đột nhiên lui
người ra sau, nhắm phía rừng cây bên ven đường chạy như bay biến.

Nàng mới chạy được chừng 3 trượng thì bên tai đã nghe tiếng động ầm ĩ phía
sau. Nàng ngó vội ra sau thì thấy quần hùng đang đuổi theo nàng tốc độ kinh
hồn.

Lãnh hồn tiên tử không dám chạy theo đường mòn, nàng cố tìm cách chạy vào
trong rừng cây trước mặt, hy vọng như vậy mới có thể lẫn tránh được bấy nhiêu
cao thủ.

Đột nhiên, có tiếng rú thét bên tai. Thân ảnh của Ưng thiên Hành như sao sa
chụp xuống.

Lãnh hồn tiên tử thất kinh, nghiêng người né tránh, hai chân vẫn cố gắng chạy
thêm vài bước nữa.

Ưng thiên hành đâu dễ để đối phương thoát thân. Lão vung tay nhấn tới một
chưởng vào lưng Lãnh Hồn tiên tử.

Diễn biến xảy ra nhanh chóng mặt. Trước mắt chỉ thấy chưởng phong sắp chạm vào
lưng Lãnh Hồn tiên tử. Nếu chưởng phong này mà đánh phải người nàng thì nhẹ
nhất cũng phải trọng thương, còn nặng thì mất mạng.

Ưng thiên Hành đang mừng rỡ chờ đợi kết quả, đột nhiên có tiếng gió rất nhẹ
thổi qua. Lão kinh ngạc khi thấy thân ảnh của Lãnh hồn tiên tử đột nhiên thăng
tiến, lao đi vùn vụt. Lão chưa kịp hết kinh ngạc thì bóng dáng của Lãnh hồn
tiên tử đã khuất vào trong đám rừng cây phía trước.

Trong khi đó, Lãnh hồn tiên tử nhận thấy có người nắm chặt tay nàng kéo đi
thật nhanh. Nàng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cả người đã lọt vào sâu
trong cánh rừng già.

Nàng ngỡ ngàng nhìn chăm chú vào vị ân nhân vừa giúp nàng thoát nạn. Nhận thấy
y chỉ là một gã thiếu niên tuấn tú, trẻ tuổi.

Vân Linh nhìn lại đối phương. Chàng không khách khí gì nói ngay vào vấn đề
chính:


  • Tại hạ biết hiện cô nương đang giữ Song long kiếm phổ của Thạch am thần ni.
    Vậy cô nương có biết Song Long kiếm phổ có người kế thừa hay không ?


  • Tại sao các hạ lại hỏi như vậy ? Người chẳng lẽ người có quan hệ đến kiếm
    phổ hay sao ?


  • Nếu ta nói rằng “có”, chắc hẳn cô nương không tin. Nhưng đệ tử chân truyền
    của Thạch am thần ni Nguyệt Nga tiên tử Sử Nguyệt Nga chắc hẳn cô nương có
    nghe qua.


  • Đúng. Ta có nghe danh hiệu người này. Nhưng hiện y ở đâu ta không được
    biết.


Vân Linh mỉm cười nói:


  • Tại hạ và Sử Nguyệt Nga cô nương có chút liên quan. Tại hạ muốn cô nương
    hãy giao lại Song long kiếm phổ cho tại hạ để tại hạ hoàn lại cho chủ của nó.


  • E rằng không thể được. Khẩu thiệt, vô bằng. Các hạ quan hệ thế nào với Sử
    Nguyệt Nga như thế nào ta không biết. Nếu bây giờ ta đưa kiếm phổ cho các hạ
    mang đi chẳng phải là quá ngu ngơ sao.


  • Vậy cô nương định như thế nào mới chịu giao ra kiếm phổ ?


  • Dễ lắm. Nếu ta gặp được Sử cô nương thì ta sẽ giao ngay cho y.


Vân Linh trầm ngâm, suy tính.

Tiêu Dao Dao đưa mắt nhìn chàng. Nàng đoán võ công của thiếu niên này rất cao.
Nếu nàng dùng hành động cứng rắn đối với chàng tất nhiên không thành công nên
nàng đã viện ra lý do hợp lý để làm khó đối phương.

Vân Linh sau một hồi suy nghĩ liền nói:


  • Cô nương hãy đi theo tại hạ. Tại hạ sẽ dẫn cô nương đến gặp Sử Nguyệt Nga.

Tiêu Dao Dao kinh ngạc. Nàng không ngờ đối phương lại đưa ra chiêu này. Tiêu
Dao Dao định cự tuyệt, nhưng nàng chợt nghĩ ra một chuyện liền gật đầu ưng
thuận.

Ba ngày sau, Lãnh hồn tiên tử lợi dụng hai người ngủ riêng hai phòng trong
khách điếm lẻn trốn đi. Vân Linh vừa tức giận, vừa hối hận. Chàng định đi tìm
Lãnh hồn tiên tử nhưng làm sao biết nàng ta ở đâu mà tìm.

Vân Linh thất vọng, nhắm hướng Giang Lăng mà đi.

Một hôm, chàng phát hiện gã Hồ thiên Hành đang đi sâu vào trong núi. Vân Linh
hơi ngạc nhiên, không hiểu gã vào trong núi làm gì.

Không chậm trễ, chàng dùng công phu Vô hình ảo vạn biến bám theo sát nút.

Hai người kẻ trước người sau đi gần 2 dặm thì đến một miệng vực. Hồ Thiên Hành
tìm một chỗ kín đáo ngồi xuống. Gã lấy lương khô ra ăn, hình như đang chờ đợi
điều gì sắp xảy ra.

Vân Linh không hiểu gã định làm gì mà trốn trốn, núp núp ở trong khe đá làm
chi. Chàng tìm một vách đá cao rồi nhảy lên. Từ trên vách đá, chàng có thể bao
quát được mọi việc xảy ra bên dưới.

Hai người chờ đợi một lúc. Vân Linh đột nhiên nhận thấy có tiếng chân người
đang phi thân tới gần. Chàng đưa mắt nhìn xuống thì thấy một nữ nhân xinh đẹp
đang đứng bên cạnh miệng vực. Y phục của nàng bị gió thổi tới tung bay, làm
cho thân ảnh nàng như đang lướt đi trong gió trông thật ngoạn mục.

Hồng y mỹ nhân đứng đó một lúc. Nàng ngước mắt nhìn ra xa xa thấy bình nguyên
mịt mù trong bóng tối.

Không lâu sau, một bóng người từ xa tiến lại. Người này cũng thuộc hàng võ lâm
cao thủ, thân pháp rất nhanh nhẹn.

Hồng y mỹ nhân chăm chú nhìn bóng đen đang tiến tới. Khi bóng người tới gần,
chẳng phải ai xa lạ mà chính là Sử Nguyệt Nga, người mà Vân Linh đang tìm
kiếm.

Sử Nguyệt Nga bước lại cách Hồng y mỹ nhân 3 trượng nói lớn:


  • Mi đã hẹn ta đến đây ? Vậy hãy nói điều kiện của mi đi ?

Hồng y mỹ nhân mỉm cười:


  • Lý Hồng Loan ta muốn cùng ngươi trao đổi một vật ?

Sử Nguyệt Nga kinh ngạc:


  • Là vật gì ? Tại sao ngươi lại định trao đổi với ta ?


Quái Dị Khách - Chương #8