Ánh tà dương đã ngã về tây. Cảnh chiều tà thật ảm đạm trong tiết trời thu se
lạnh. Hai người kỵ mã một nam một nữ đang phi ngựa thật nhanh chạy trên đường
quan lộ. Nam nhân chạy phía trước tướng người hùng dũng, lưng hổ, vai gấu,
trên lưng khoát một thanh đao lớn. Nữ nhân chạy phía sau mình mặc bạch y, tóc
bay theo gió, khuôn mặt tuyệt đẹp.
Hai người đang phi nhanh thì chợt một tiếng sấm nổi lên rất lớn. Một cơn gió
cực to thổi tạt tới khiến cho người ngựa đều phải chậm bước lại.
Nam nhân vội quay sang nữ nhân nói:
Nguyệt Nga cô nương ! Chúng ta mau tìm chỗ trú chân thôi.
Trời muốn đổ mưa rồi. Chúng ta chạy lên phía trước xem có nhà nào không ?
Hai người thúc ngựa phi nhanh. Gío nổi lên ngày một lớn. Sấm chớp đùng đùng.
Mưa bắt đầu rơi nhẹ.
Sử Nguyệt Nga vừa thúc ngựa chạy lên, vừa đưa tay lên che gió thổi vào mặt, cố
dương mắt ra nhìn ra xa.
Ngọc Phong Đao đột nhiên kêu lớn:
Hai người nhanh chóng phi ngựa về phía trước. May sao khi vào được đến miếu
thì cơn mưa bên ngoài mới thật sự mạnh mẽ.
Hai người mừng hú vía. Vội hè nhau đốt lửa lên để ngồi cho ấm. Ngôi miếu hoang
tàn hình như đã lâu không ai hương khói, nên bụi bám đầy.
Sử Nguyệt Nga ngó nhìn xung quanh, tìm lấy một chỗ để ngồi. Nàng nhìn ra bên
ngoài thấy cơn mưa như thác đổ, gió lạnh tạt cả vào trong miếu.
Ngọc Phong Đao ngồi bên đống lửa đang giỡ thức ăn ra.
Hai người không nói với nhau một câu. Sử Nguyệt Nga không cảm thấy đói. Nàng
nhân cơ hội rãnh rỗi ngồi nghiềm ngẫm một chiêu trong Tùy phong Chưởng.
Đột ngột có tiếng ngựa hí bên ngoài. Cánh cửa miếu đã được đóng lại để chắn
gió giờ đây bật tung ra.
Một bóng người thân ướt như chuột lột, từ ngoài bước vào.
Y bước được vài bước lại gần đống lửa, rồi chợt ngã lăn ra.
Hai người vội bước lại gần. Sử Nguyệt Nga nhận ra người nọ là một thiếu nữ còn
trẻ. Khuôn mặt nàng ta tái xanh, mắt nhắm nghiền.
Ngọc Phong Đao không tiện động tay vào người nữ nhân nên bước ra đóng cửa miếu
lại, rồi lùi lại góc xa để Sử Nguyệt Nga tự tiện chăm sóc cho thiếu nữ.
Sử Nguyệt Nga đỡ thiếu nữ ngồi dậy. Nàng vội bắt mạch cho nạn nhân để xem tình
hình thể trạng của thiếu nữ.
Mạch đập yếu ớt. Huyệt đạo đôi chỗ bị bế tắc. Rõ ràng thiếu nữ đã bị nội
thương khá nặng.
Sử Nguyệt Nga vội lấy một viên thuốc ra cho thiếu nữ uống, rồi truyền công lực
cho nàng.
Một lúc sau, thiếu nữ khẽ cựa mình, rồi mở mắt.
Sử Nguyệt Nga vội nói:
Thiếu nữ khẽ chớp mắt. Nàng từ từ nhắm mắt, ngồi vận khí công.
Một khắc sau, khuôn mặt thiếu nữ trở nên hồng hào. Nàng xả công rồi vội đứng
dậy cung tay vái Sử Nguyệt Nga tỏ lòng biết ơn.
Sử Nguyệt Nga kéo nàng ngồi xuống nói:
Ngươi mới bị thương, còn yếu, không nên cử động nhiều.
Tiểu muội cám ơn tỷ, không biết lấy gì báo đáp.
Muội đừng nhắc chuyện đó. Ta hỏi muội danh tính là gì ? Nhà ở đâu ? Sao lại
bị tình trạng như vầy?
Thiếu nữ cúi đầu sụt sịt:
Sử Nguyệt Nga ngạc nhiên:
Muội ở Giang Lăng sao lại chạy đến nơi này. Chẳng lẽ thù nhân của muội ở
Giang Lăng sao ?
Dạ, không phải. Bọn chúng là người từ nơi khác đến. Nhưng muội bị dồn ép
nên không thể không bỏ Giang Lăng mà đi.
Thế còn gia đình muội. Cha mẹ muội đâu ? Sao lại để muội bị khốn khổ một
mình thế này ?
Thiếu nữ Hoa Hoa đưa tay lau nước mắt.
Sử Nguyệt Nga thở dài:
Tiêu Hoa Hoa khẽ gật đầu . Nàng thấy vị tỷ tỷ này rất tốt với mình. Trong lòng
tự nhiên cảm thấy an ủi rất nhiều.
Đột nhiên, Tiêu Hoa Hoa phát hiện có một nam nhân đang đứng ở góc xa. Nàng
kinh hãi nắm tay Sử Nguyệt Nga nói lớn:
Sử Nguyệt Nga mỉm cười, dúi mẫu lương khô vào tay Hoa Hoa rồi nói:
Tiêu Hoa Hoa bấy giờ mới yên tâm.
Sử Nguyệt Nga đợi Tiêu Hoa Hoa ăn xong phần lương khô rồi mới nói:
Tiêu Hoa Hoa lúc này mới nhớ đến chuyện y phục. Nhưng nàng không thể thay y
phục mới trong tình huống có một nam nhân ở nơi đây được.
Sử Nguyệt Nga hiểu ý, chỉ tay vào sau bệ thờ:
Tiêu Hoa Hoa ngần ngừa một lúc rồi đánh bạo cầm lấy y phục của Sử Nguyệt Nga
đưa cho rồi vào phía sau bệ thờ thay đổi xiêm y.
Một lúc sau, nàng đã gọn gàng trong bộ võ phục màu xanh. Tóc búi cao. Rõ ràng
là một cô nương xinh đẹp.
Sử Nguyệt Nga tiếp lấy y phục ướt hong dưới ánh lửa. Hai người rì rầm trò
chuyện.
Rạng sáng. Tiết trời hãy còn lạnh lẽo. Cơn mưa cũng đã tạnh từ lâu. Ba người
ra đứng trước cửa miếu.
Đêm qua, Sử Nguyệt Nga đã hỏi Tiêu Hoa Hoa về hành tung của sư muội Sử Tố Mai.
Theo lời của Hoa Hoa thì ở trên rặng Phong Lĩnh có một vị tiền bối họ Sử cư
ngụ. Theo mô tả của Hoa Hoa thì rất có thể người này là sư muội của Sử Nguyệt
Nga.
Chuyện cũng có hơi lạ là Sử Nguyệt Nga kém hơn sư muội Sử Tố Mai gần 20 mươi
tuổi. Việc này cũng là do Sử Tố Mai bái sư muộn hơn nàng. Khi xưa, Sử Tố Mai
đã nổi danh võ lâm với biệt hiệu Ngọc diện la sát. Tên thật của nàng là Hoa
Lăng Thiến. Về sau, nàng chán cảnh chém giết và hối hận về hành vi tàn ác khi
xưa của mình nên đã đầu nhập vào làm đệ tử của Thạch am thần ni. Hoa Lăng
Thiến đổi tên họ cũ lấy tên mới là Sử Tố Mai và dời về sống ở Giang Lăng.
Võ công của Sử Tố Mai cũng rất cao cường. Nàng đã học được toàn bộ chân truyền
của Thạch am thần ni nên công phu kiếm pháp rất cao. Ngoài ra, võ công của bản
thân Sử Tố Mai cũng rất lợi hại. Nàng đã nổi danh với môn công phu Phất huyệt
thủ. Đối phương nếu để tay nàng chạm phải thì dù không chết cũng bị thương rất
nặng bởi công phu điểm huyệt kỳ dị của nàng.
Sử Nguyệt Nga đã khuyên Tiêu Hoa Hoa cùng theo nàng đến rặng Phong Lĩnh. Nếu
đúng người này là sư muội của nàng thì Tiêu Hoa Hoa có thể yên tâm ở lại đây
truy rèn võ nghệ.
Tiêu Hoa Hoa sáng nay đã nhìn thấy mặt của Ngọc Phong Đao. Nàng có vẻ e lệ
trước uy thế và sự hùng dũng của chàng thiếu niên lạ mặt.
Hai người chào nhau. Sử Nguyệt Nga nhận thấy dáng vẻ bối rối của Tiêu Hoa Hoa
thì cười thầm trong lòng. Nàng cũng nhìn lại Ngọc Phong Đao một lần rồi bỗng
dưng chợt nhớ tới khuôn mặt anh tuấn và dáng vẻ của Vân Linh.
Không hiểu sao trong đầu nàng lại nẩy sinh một sự so sánh giữa hai người thiếu
niên với nhau. Thật sự Vân Linh hơn hẳn Ngọc Phong Đao rất nhiều. Vân Linh đã
luyện nội công đến mức nội liễm, bề ngoài không ai có thể ngờ được chàng lại
là một cao thủ tuyệt đại. Hơn nữa dáng vẻ của Vân Linh ung dung, tự tại, cử
chỉ trang nhã, không cầu kỳ nhưng trông lại rất quý phái.
Sử Nguyệt Nga bỗng cảm thấy bâng khuâng trong dạ khi nhớ đến Vân Linh. Mấy lần
nàng đã cố gắng gạt hình ảnh của Vân Linh sang một bên, nhưng dường như không
dứt ra được.
Lần này cũng vậy, Sử Nguyệt Nga đẩy Tiêu Hoa Hoa lên ngựa rồi nhảy lên ôm lấy
eo thon của nàng thiếu nữ, giục ngựa phi nhanh.
Ba người thúc ngựa chạy một đoạn hơn 5 dặm thì trước mặt có một ngã ba. Đến
đây họ chia tay nhau. Sử Nguyệt Nga và Tiêu Hoa Hoa rẻ đường bên tả mà đi, còn
Ngọc Phong Đao tiếp tục chạy thẳng.
Ngọc Phong Đao mấy lần định tìm cách bắt chuyện với Sử Nguyệt Nga nhưng không
sao mở miệng được. Lại nữa bây giờ có thêm một người con gái nữa cùng đi thì
mọi việc xem như càng khó khăn hơn. Khi chia tay, Ngọc Phong Đao chỉ mở miệng
nói đúng một câu “tạm biệt” thì con ngựa của Sử Nguyệt Nga đã rẽ vào đường
khác mà đi rồi.
Chiều hôm ấy, hai người đã đến chân rặng Phong Lĩnh. Từ dưới chân núi nhìn lên
thật khiến du khách phải nản lòng vì đường lên núi rất dốc, lại vô cùng khó
đi.
Sử Nguyệt Nga phi thân tiến lên rất nhẹ nhàng, kinh khoái, Tiêu Hoa Hoa nội
lực không bằng nên dần dần bị bỏ lại đằng sau. Hai người kẻ trước người sau
chẳng mấy chốc đã lên đến lưng chừng núi. Đột nhiên phía trên núi có tiếng vũ
khí chạm nhau. Sử Nguyệt Nga kinh ngạc khôn xiết. Nàng vội dỡ thuật phi thân
đến tuyệt đỉnh lướt đi như gió.
Vừa đến đỉnh núi. Sử Nguyệt Nga đã thấy hai anh em Đại Thành Bưu và Tiểu Thành
Bưu cùng với một phu nhân mặt áo đỏ tía đang vây đánh một người áo xám.
Người áo xám võ công thật là lợi hại. Y một mình trong vòng vây tấn công của 3
đại cao thủ mà vẫn chưa hề bị thương.
Sử Nguyệt Nga nhận ra kiếm pháp của người áo xám chính là Song long kiếm pháp
của sư môn. Nhưng kiếm pháp y sử dụng tinh diệu và cao thâm hơn nàng nhiều
lắm.
Sử Nguyệt Nga nhận ra người áo xám chính là sư muội của nàng Sử Tố Mai. Nàng
không dám chần chờ liền gia nhập cuộc chiến.
Vậy là Sử Nguyệt Nga đấu với nữ nhân áo tía, còn Sử Tố Mai thì đấu với anh em
Thành Bưu.
Hai anh em Thành Bưu vừa đánh vừa hò hét inh ỏi. Họ hôm nay đúng là gặp phải
khắc tinh nên càng đấu càng cảm thấy khó chịu. Sử Tố Mai thân pháp lanh lẹ,
kiếm chiêu nhanh như chớp giật làm cho hai anh chàng khổng lồ không sao xoay
sở kịp, liên tiếp bị trúng kiếm.
Riêng cuộc đấu của Sử Nguyệt Nga và nữ nhân áo tía thì hoàn toàn ngược lại. Họ
không ai nói với ai câu nào, nhưng kiếm chiêu chạm nhau không ngớt.
Càng đánh, Sử Nguyệt Nga càng thấy đối phương lợi hại. So về nội lực, kiếm
pháp và thân thủ thì đối phương không kém gì nàng. Sử Nguyệt Nga đã có một
thời gian luyện võ ở Âm thiên cốc nên võ công giờ đây cũng lợi hại hơn xưa.
Tuy vậy, nàng cũng chỉ đấu ngang ngửa với đối phương mà thôi.
Cuộc chiến vì vậy càng đấu càng nguy hiểm.
Lúc này ở phía trận đấu của anh em Đại Thành Bưu đã phân định được rõ cục
diện. Hai anh em Thành Bưu sau một hồi vất vả công kích và né tránh kiếm chiêu
của đối phương đã cảm thấy kiệt sức. Hai gã thở ồ ồ, tay cầm không vững được
Thiết côn nữa.
Sử Tố Mai lợi dụng tình thế đánh ngay một đòn thật nặng. Cây thiết côn trong
tay Tiểu Thành Bưu rơi ngay xuống đất.
Sử Tố Mai không thèm truy kích, cười khanh khách:
Khuôn mặt Tiểu Thành Bưu xám xịt. Gã nhặt thanh Thiết côn lên rồi nói:
Đại Thành Bưu thấy em đã chịu thua, biết rằng hai người không sao thắng được
đối phương. Gã cũng vội xách thiết côn chạy theo sư đệ.
Nữ nhân áo tía thấy mọi sự đã thất bại. Y vung kiếm gạt thế công của Sử Nguyệt
Nga rồi đảo bộ lướt ra xa. Chỉ sau vài cái nhúng nhảy, thân hình của y đã
khuất sau rặng núi.
Sử Nguyệt Nga chạy lại bên Sử Tố Mai:
Sư muội!
Tỷ. Tại sao tỷ lại đến nơi này ?
Thật không tưởng tượng được chúng ta lại gặp nhau. Đã gần mười năm rồi.
Sử Nguyệt Nga không cầm được lòng mình, đôi mắt nàng chợt đỏ hoe.
Sử Tố Mai trong lòng cũng xúc động không ít, nàng vốn tuy bối phận nhỏ hơn Sử
Nguyệt Nga nhưng tuổi đời, và kinh nghiệm trường đời lại hơn hẳn sư tỷ. Khi
nàng đầu nhập về làm môn hạ của Thạch Am thần ni thì Sử Nguyệt Nga là người
thương yêu nàng nhất.
Sử Tố Mai trông người sư tỷ, nhớ lại chuyện xưa ở Thạch am động trong lòng cảm
khái. Nàng vỗ nhẹ vai Sử Nguyệt Nga nói:
Sử Nguyệt Nga hơi đỏ mặt xấu hỗ nói:
Hai người đi vào trong rừng. Thấp thoáng từ xa có một ngôi nhà nhỏ.
Sử Tố Mai dẫn Sử Nguyệt Nga vào trong nhà. Nàng rót cho sư tỷ một tách trà,
rồi ngồi xuống bên cạnh.
Sử Nguyệt Nga im lặng, ngắm nhìn sư muội.
Năm tháng thật là vô tình. Sư muội trên đầu đã có mấy sợi tóc bạc. Hai bên
khóe mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn.
Sử Nguyệt Nga hỏi:
Tỷ sống ở đây có được thoải mái không ?
Kể ra cũng không có gì phàn nàn. Chỉ không ngờ gần chục năm mai danh ẩn
tích, bây giờ lại có kẻ thù tìm tới.
Y là nữ nhân áo tía lúc nãy chăng ?
Đúng. Năm xưa sư tỷ lỡ tay đánh rơi Hồ Lĩnh Đạt xuống Vực tuyệt tình. Không
ngờ y còn có bào muội. Nữ nhân nọ chính là bào muội của Hồ Lĩnh đạt đến đây
bào thù cho trưởng huynh.
Sử Nguyệt Nga thở dài:
Sử Tố Mai đưa mắt nhìn vị sư tỷ trẻ tuổi, gần chục năm không gặp. Khuôn mặt Sử
Nguyệt Nga vẫn không hề thay đổi, cơ hồ còn xinh đẹp và khuyến rũ hơn xưa.
Sử Tố Mai vỗ nhẹ tay Sử Nguyệt Nga mỉm cười nói:
Sử Nguyệt Nga nhớ lại sư phụ chết thảm, không cầm lòng được bật khóc:
Muội muội. Sư phụ mất rồi!
Sao ! Tỷ nói gì ?
Sư phụ bị địch nhân thảm tử rồi .
Sử Tố Mai thất kinh đứng vụt dậy, trợn mắt nhìn Sử Nguyệt Nga.
Muội nói sao ? Sư phụ bị người ta giết ư ?
Vâng . Tỷ đến để tìm muội cũng chỉ vì chuyện này.
Trời đất ! Sư phụ võ công đã đến cảnh giới đăng đàn nhập thất. Sao lại bị
người ta giết đi được.
Thật sự muội cũng không sao hiểu được. Nhưng khi muội đến chỗ sư phụ thì
thấy người đã chết rồi.
Sử Tố Mai trấn tĩnh tinh thần, từ từ ngồi xuống. Nàng cảm thấy sự việc hiển
nhiên không phải tầm thường. Sư phụ bị thảm tử, là đệ tử không thể ngồi yên
không báo. Nhưng võ công của hung thủ cực cao, việc này đúng là không dễ chút
nào.
Sử Nguyệt Nga gạt nước mắt, kể lại mọi chuyện. Từ lúc nàng nhận được tin dữ về
cái chết của Đại sư tỷ Sử Thanh đến lúc phát hiện ra cái chết của sư phụ, rồi
bị địch nhân truy sát đến Âm thiên cốc nhất nhất đều kể lại cho Sử Tố Mai rõ.
Riêng chuyện Vân Linh mạo phạm nàng trong lúc chữa thương thì nàng dấu kín,
không dám nói ra vì cảm thấy quá ngượng.
Sử Tố Mai nghe xong, trầm ngâm giây lát đoạn nói:
Sử Nguyệt Nga gật đầu. Nàng chợt nhớ đến hai anh em khổng lồ Thành Bưu liền
nói:
Sử Nguyệt Nga chợt nhớ đến Tiêu Hoa Hoa. Nàng vội nói cho Sử Tố Mai biết. Hai
người quay trở lại chỗ cũ thì không thấy Tiêu Hoa Hoa đâu.
Sử Nguyệt Nga nóng ruột vội đưa mắt nhìn ra xung quanh.
Ở nơi đây, địa thế cao ráo, phóng tầm mắt có thể nhìn xa trặm dặm. Sử Nguyệt
Nga thấy bên kia thung lũng có mấy bóng người đang di động. Vì cách quá xa nên
không biết họ là ai.