Vân Linh thức tỉnh bởi một thứ âm thanh kỳ lạ vang vọng ầm ầm. Chàng ngạc
nhiên để tai lắng nghe thì thấy âm thanh đó như phát ra từ một thứ khí cụ rất
bạo lực. Không hiểu là thứ gì.
Chàng ngồi dậy khoát áo vào bước ra khỏi ph*ng. Lúc này, âm ba tiếng vọng kia
đã biết mất.
Dường như trước đó không hề tồn tại.
Vân Linh đưa mắt ngó xung quanh. Chàng thấy có rất nhiều người tụ họp đang dần
dần tiến về phía trước. Dường như đang có chuyện gì hết sức trọng đại nên mới
họ mới tập trung hướng về một nơi như thế.
Trong lòng tò mò. Chàng định đi theo đoàn người thì phía xa xa bỗng có hai
thân ảnh đang tiến lại.
Vân Linh nhận ra một trong hai bóng người đó chính là vị cô nương tên gọi Nhạn
Nhạn mà chàng vừa gặp hôm qua.
Lúc này Nhạn Nhạn mình mặc bạch y, áo choàng màu tía, thân hình rực lên như
một đóa hoa đang nở rộ. Thật là đẹp đẽ không tưởng ra được.
Đi bên cạnh Nhạn Nhạn là một chàng trai oai phong tuấn tú. Mình mặc lam bào,
trông rất hùng tráng.
Vân Linh nhìn thấy cả hai đi bên nhau cũng phải tấm tắc khen thầm. Qủa là một
đôi trời sinh, tuyệt diệu vô tả.
Lam tú thư sinh nhìn thấy Vân Linh đứng đó liền bước tới nói lớn:
Vân Linh kinh hãi không biết hồi đáp ra sao. Chàng nghe giọng nói của Lam tú
thư sinh đã đoán ra quan hệ giữa Lạc Thiên và gã này tất không tầm thường. Có
lẽ hắn là một trong các sư huynh của Lạc Thiên không chừng.
Nhạn Nhạn cô nương thấy khuôn mặt Vân Linh ngơ ngốc thì bật cười nói:
Vân Linh khuôn mặt thoáng đỏ ngượng ngùng nhìn sang Lam tú thư sinh vái dài
nói:
Lạc Vạn chính thị Lam tú thư sinh. Gã nghe nói hôm qua tên tiểu ma tinh Lạc
Thiên đã về đến nên rất tò mò muốn biết gã quái đó hiện giờ ra sao.
Chẳng ngờ đi một đoạn lại gặp Nhạn Nhạn tiểu thơ.
Nàng con gái tuyệt sắc mỹ nữ đó đã khiến gã toàn tâm mê muội. Liền lập tức say
đắm theo nàng, quên cả việc định đến thăm gã tiểu đệ Lạc Thiên nữa.
Chẳng ngờ rằng Nhạn Nhạn trong lòng đã có toan tính. Nàng ta biết rõ các huynh
đệ họ Lạc đều mê say nàng vô cùng. Hầu như mọi lúc mọi nơi nếu nàng gặp mặt
bọn họ đều có thể tùy tiện sai bảo không có chút úy kỵ gì.
Riêng đối với Lạc Thiên, trong lòng thiếu nữ vẫn còn tiềm ẩn một sự thù hận.
Cái việc trước kia khi nàng còn nhỏ đã bị y hiếp đáp nàng vẫn nhớ rõ. Cái tên
thúi tha đó dù là mới chỉ 7, 8 tuổi mà đã biết quát nạt người ta, đánh đập
người ta, làm nàng nhiều phen phải khóc lên khóc xuống, hết sức tủi cực.
Nhưng khổ nỗi thân phụ nàng lại là Đại hộ pháp của Hồng Ma Viện. Thân phận cực
cao nên không thể vì chuyện nhỏ của con mà gây bất hòa với phu thê trưởng phái
Lạc Thiên Đạo. Tất cả những điều đó đã khiến cho một cô bé xinh xắn phải chịu
uẩn khúc rất lớn. Đây chính là nỗi đau mà nàng đã ghi sẵn trong lòng chờ để
một ngày báo phục.
Không ngờ chuyện báo phục thực không thể thực hiện. Gã quái thai tiểu ma tinh
kia lúc tròn 10 tuổi đã được bí mật đưa đi xa. Thế nên mối hận của một tiểu cô
nương đành phải bỏ lại.
Ấy là suy nghĩ của nàng vào 10 năm trước. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác.
Bây giờ tên tặc nhân dạo nọ đã lại trở về. Cơ hội lúc này để nàng báo phục
thật cao hơn nhiều.
Ha ... ha ... Nhạn Nhạn thầm cười sung sướng. Nàng như thấy được trước mắt
cảnh tượng te tua tan tác của Lạc Thiên khi bị ăn đòn của người ta. Thật là
sướng khoái không thể tưởng tượng.
Nhạn Nhạn còn đang suy tưởng khoái lạc thì chợt nhận thấy thân ảnh của Lạc Vạn
ở phía trước.
Tự nhiên trong lòng nàng nghĩ ra một kế liền kêu gọi chàng nọ lại gần.
Lạc Vạn làm sao ngờ được trong lòng tiểu cô nương xinh đẹp kia đang tàn ẩn thủ
đoạn. Gã được mỹ nhân gọi lại thì sung sướng không sao tả được liền vội vàng
đến ngay.
Hóa ra, tiểu cô nương Nhạn Nhạn muốn gã cùng đi.
Lạc Vạn nghe giọng oanh vàng của mỹ nữ muốn gã đi cùng nàng thì đã ngây ngất
ra rồi. Gã bất kể cô nương ta đi đâu đều tuyệt đối phục tùng đi ngay. Thế rồi
hai người mới đến chỗ Vân Linh và gặp gỡ chàng.
Lúc này Lạc Vạn được Vân Linh tâng bốc tự nhiên hào khí can vân. Hắn liếc mắt
sang phía mỹ nhân Nhạn Nhạn xem nàng nọ nhìn nhận thế nào. Phải chăng là rất
ngưỡng mộ hắn không.
Chẳng ngờ hắn lại thấy mỹ nhân khuôn mặt thờ ơ. Hình như căn bản không xem
trọng lời khen ngợi vừa rồi của Lục đệ Lạc Thiên một chút mảy may.
Lạc Vạn mất hứng nhìn lại gã em trai. Không ngờ hắn thấy gã em mặt mày tuy xấu
xí nhưng thần thái rất an tĩnh. Đôi mắt gã như có ma lực hút hồn hết sức kỳ
dị.
Trong lòng Lạc Vạn chợt cảm thấy gã em trai này thần bí khôn lường. Đúng thật
là một tên tiểu ma tinh thực sự không sai.
Vân Linh và Nhạn Nhạn tiểu thơ lại đối mặt cùng nhau. Khuôn mặt xinh tươi của
mỹ nữ hầu như không chút giận dữ như thái độ hôm qua nàng đã thể hiện. Thế
nhưng bằng vào tâm pháp Vô hình thần công đã đạt đến cảnh giới, Vân Linh vẫn
cảm thấy từ người nàng toát ra một cỗ khí tức cực kỳ khó nói. Nó làm cho chàng
căn bản không dám lơ là cảnh giác chút nào.
Nhạn Nhạn cười nói:
Vân Linh thấy nàng nọ nụ cười tươi rói. Căn bản là không thể nhìn được ẩn ý
đằng sau đành gượng cười đáp:
Nhạn Nhạn cười khẽ nói lớn:
Nàng nói xong lại quay sang tiểu tử Lạc Vạn cười nói:
Lạc Vạn cơ bản bị nàng làm cho si mê từ lâu rồi. Hắn thực chỉ muốn cùng nàng
đi chơi cùng nhau, đâu mong gì gã em trai Lạc Thiên kia nhúng mũi vào làm cản
trở hai người chứ.
Ấy vậy mà bây giờ nàng thiếu nữ nọ đã nói như vậy. Gã cũng không thể phản đối
liền vội vã gật đầu miệng nói lớn:
Vân Linh thấy hai người nói thế cũng không tiện từ chối. Chàng tự nghĩ việc
đến nơi này sớm muộn gì cũng đối mặt với nguy hiểm. Ngay như chuyện đi chơi
quanh Hồng Ma Viện này chàng cũng không dám đi thì làm sao dò xét được tình
hình bí ẩn nơi đây.
Ba người kéo nhau đi về phía hậu sơn. Nơi đây cảnh vật trang nhã, khung cảnh
tuyệt đẹp. Phía trước có những ngọn núi vươn mình lên cao vút. Bên dưới lại có
dòng suối nước chảy qua. Tiếng nước chảy róc rách hòa lẫn với tiếng gió thổi
qua các tàn lá vi vu thật khiến cho người ta mê mẫn tâm thần.
Vân Linh từ từ tản bộ, đôi mắt ngơ ngẫn nhìn cảnh sắc trời mây. Thật sự nơi
này cảnh vật đẹp không kém chi Âm Thiên cốc của chàng.
Nhạn Nhạn để ý thấy Lạc Thiên tinh thần say sưa, mê mẫn trong cảnh vật. Thật
sự khác lạ rất nhiều. Nàng căn bản vốn rất thù hận gã. Vậy mà bây giờ nhìn vào
trong con mắt đó, lòng người xuân nữ lại không khỏi mơ mơ màng màng.
Ai bảo con người xấu xí không có điểm thu hút. Như lúc này đây, dù là Vân Linh
đã biến đổi hình dạng thành gã Lạc Thiên xấu xí. Vậy mà con người chàng, đôi
mắt chàng, cách đi đứng của chàng lại vẫn toát nên một vẻ nào đó khiến cho nữ
nhân nhìn thấy phải xao xuyến.
Nhạn Nhạn đâu biết được kẻ đang đứng trước mặt nàng là người giả. Nàng chỉ cảm
thấy con người gã sao khác xa so với những gì nàng vẫn hằng mường tượng. Hắn
cơ bản thật là ác độc, xấu xí. Ấy vậy mà bây giờ gặp mặt được gã, nàng lại
thấy gã thật là lương thiện, thật gần gũi.
Nhạn Nhạn tự nghĩ. Con người ta cùng với thời gian cũng có thể thay đổi sao?.
Tại sao gã tiểu ma tinh này lại có thể có sự thay đổi nhanh chóng như vậy. Ở
gần gã bây giờ nàng lại cảm thấy không chút khó chịu. Thậm trí cảm giác còn
ngược lại nữa. Thấy như là người thân thiết vô cùng với nàng.
Vân Linh lúc này đang say sưa với cảnh đẹp trước mắt hoàn toàn không để ý gì
đến cảm nhận của người thiếu nữ.
Thế nhưng Lạc Vạn đứng kề bên thì lại chú ý đến mỹ nhân Nhạn Nhạn. Hắn thấy
nàng cứ chằm chằm nhìn vào mặt gã sư đệ một cách mê say thì ngẩn ngơ cả người.
Toàn thân nổi lên một sự đả kích cực mạnh.
Ai cũng biết trong các sư huynh đệ, Vạn Lạc là người được xem là đẹp trai
nhất. Còn đệ nhất xấu xí chính thuộc về gã tiểu đệ Lạc Thiên đang đứng ở kia.
Vậy mà nay. Hai anh em họ cùng đi chung với một cô nương. Cái thứ quạ xấu xí
đó lại có thể được người đẹp chú ý trong khi con công xinh đẹp thì lại bị coi
thường chẳng đáng để mỹ nhân đưa mắt nhìn. Thật đúng là làm cho người ta phải
nổi nóng.
Đúng là chẳng ai ngờ được chuyện lạ.