22 : Chuyển Biến Bất Ngờ (tt)


Vân Linh nghe nàng nói vậy, cũng biết rằng nàng rất quan hoài đến mình và cũng
rất tin tưởng chàng có thể cứu chữa cho Sử Nguyệt Nga. Trong lòng chàng cảm
thấy mình thật không thể để nàng thất vọng. Vân Linh âu yếm nhìn mỹ nhân nói:


  • Chuyện bọn người kia đuổi theo muội ta đã một lần giết sạch rồi. Chắc trong
    thời gian ngắn bọn chúng cũng chưa thể biết được. Bây giờ muội hãy vào nghỉ
    ngơi trước, đợi ta chuẩn bị vài thứ rồi ngày mai sẽ lên đường.

Tiêu hồn ma nữ mừng rỡ vội vàng ra sau nhà tắm rửa, nghỉ ngơi. Nhưng nàng do
quá vui sướng vì gặp lại Vân Linh nên không sao chợp được mắt. Tiêu hồn ma nữ
nằm im một lúc rồi trở người ngồi dậy đi ra phía ngoài.

Bầu trời đêm nhìn lên chỉ thấy cao cao vạn trượng. Ánh trăng mờ nhạt chiếu
xuống Âm thiên cốc thật giống như ngọn đèn dầu sắp tắt. Xung quanh cảnh vật
trong vòng 5 trượng mờ mịt chẳng thể nhìn rõ. Hơi lạnh ban đêm làm Tiêu hồn ma
nữ cảm giác toàn thân run lên dù rằng võ công nàng hiện tại không phải tệ.

Trong lòng Tiêu hồn ma nữ tự nhiên cảm giác yên tịch kỳ lạ. Thật sự lúc này
đây nàng chẳng muốn rời khỏi Âm thiên cốc chút nào. Hơn nữa trong 5 ngày gần
đây nàng luôn bị người của Hắc thanh phái truy đuổi nên không khỏi cảm khái
trong lòng. Thật là thân tại giang hồ khó có một ngày an tịch.

Vân Linh thấy Tiêu hồn ma nữ không ngủ mà ra đứng mơ màng trước cảnh trời đêm
thì bước khẽ khàng lại bên nàng hỏi nhỏ:


  • Nương tử. Nàng sao lại chưa ngủ. Ngày mai chúng ta phải lên đường rồi.

Tiêu hồn ma nữ nhìn sang Vân Linh khẽ cười nói:


  • Tướng công thật là khoái lạc. Chàng ở nơi này thật chẳng khác gì thần tiên
    nơi trần thế. Thật không thể nào sướng hơn được nữa.

Vân Linh thấy nàng nói thế thì trong lòng chợt cảm thấy xấu hỗ. Chàng nhớ mấy
tháng trước chỉ vì quá đau khổ mà trở nên “yếm thế”, rồi bỏ trốn về Âm Thiên
Cốc trong khi việc tìm kiếm kẻ thù sát hại các ái thê chàng lại không làm. Rồi
còn chuyện thất tung bí ẩn của Ngọc Liên Hoa ? Chuyện ác đấu của Tiêu hồn ma
nữ và Sử Nguyệt Nga lần đó kết quả ra sao ? Bọn họ có được bình yên không ?
... Những cái đó chàng không hề biết mà lại không chịu đi tìm hiểu.

Thật sự là rất nhiều việc chàng đã bỏ qua không hề nhớ tới. Đúng là có lúc
những đau khổ làm cho người ta mờ cả lý trí, quên mất những việc quan trọng mà
họ đáng phải làm. Đây đúng là một bài học rất lớn đối với Vân Linh trong ngày
hôm nay.

Thời may, Tiêu hồn ma nữ đã tìm đến đây. Nếu không nhờ nàng vì bệnh tình của
Sử Nguyệt Nga quá khẩn cấp mà tìm đến thì không biết Vân Linh đến bao giờ mới
thức tỉnh được cơn mộng mị. E rằng chẳng biết bao giờ.

Vân Linh nghĩ tới điểm đó thật sự rất xúc động, lại càng cảm thấy yêu thương
Tiêu hồn ma nữ hơn. Chàng bây giờ đã hiểu những gì mất đi không bao giờ có thể
lấy lại, nhưng những gì chàng có thì chàng phải biết nâng niu gìn giữ. Không
thể để bị tổn hại.

Vậy những cái chàng có là gì ? Đó chẳng phải chính là những nữ nhân của chàng
đó sao. Bọn họ đã vì chàng mà sống, vì chàng mà chết. Thế thì chàng cũng phải
vì họ mà bảo vệ, vì họ mà báo thù. Đây mới đúng là bản sắc của nam nhi ân oán
phân minh, đầu đội trời, chân đạp đất, đứng vững trong giang hồ.

Qủa thật những ý nghĩ này là một sự thay đổi rất lớn về mặt quan niệm của Vân
Linh so với lúc xưa. Trước đây Vân Linh không hề muốn bước chân vào giang hồ,
chàng đã chọn học y thuật thay vì học võ. Việc làm đó đã khiến cho sư phụ
chàng - Hoạt Thiên Tà phải một phen kinh ngạc, tiếc nuối cho một nhân tài bị
mai một.

Và rồi sau này, khi sư phụ mất. Vân Linh cũng không học võ để mà đi lại giang
hồ. Chàng học võ chỉ vì một ý nghĩ không muốn võ công của sư phụ bị mai một.
Hơn nữa, chàng nhớ ơn sư phụ dạy dỗ, dìu dắt, chàng học võ công của người cũng
như là báo đáp ơn nuôi dạy của người. Chỉ đơn giản thế thôi.

Ai ngờ được tình hình biến đổi, Bạch Ngọc Trân tìm đến, rồi chuyện tai nạn xảy
ra của Sử Nguyệt Nga, tất cả những điều đó đã khiến cho Vân Linh phải bước
chân vào giang hồ, vướng thân vào bao nỗi oan trái, oán thù nối kết, và cuối
cùng không tránh khỏi số phận, đấu tranh, tranh đấu không biết bao giờ chấm
dứt.

Tiêu hồn ma nữ thấy nàng mới nói giỡn một câu mà Vân Linh lại trở nên yên lặng
thì lo ngại đập nhẹ vào vai Vân Linh nói nũng nịu:


  • Tướng công ! Chàng suy nghĩ gì vậy ?

Vân Linh bị Tiêu hồn ma nữ đánh một cái vào vai mới giật mình tỉnh lại. Chàng
vội gạt bỏ những suy nghĩ kia đi, tập trung vào đàm luận cùng giai nhân.

Lúc này chàng mới phát giác ra Tiêu hồn ma nữ thật là tuyệt sắc, trong bóng
đêm nụ cười của nàng cũng không hề giảm bớt sự dụ hoặc. Một điều nữa là từ
thân nàng từng hồi, từng hồi u hương tỏa ra mê hoặc lòng người, khiến chàng
cảm thấy bứt rức khó chịu, toàn thân phát nóng lên liền.

Mấy tháng nay, Vân Linh kiềm nén dục hỏa, tinh khí tụ lại không nơi phát tiết
cũng cảm thấy không được thoải mái. Lúc này chàng ở bên cạnh mỹ nhân xinh đẹp
thì trong lòng không khỏi lòng hươu dạ vượn nổi lên.

Đôi mắt Vân Linh nhìn vào thân hình Tiêu hồn ma nữ không hề ngừng nghỉ như
muốn xuyên thấu vùng da thịt mịn màn bên dưới y phục người ngọc. Qủa thật, hai
trái đào tiên sừng sững thế kia làm sao không để cho người ta thèm muốn cho
được.

Tiêu hồn ma nữ nói xong không thấy Vân Linh trả lời gì thì ngó lại nhìn. Không
ngờ nàng chợt nhận ra nhãn quang sáng rực của Vân Linh như đang thiêu đốt cơ
thể mình. Tiêu hồn ma nữ tự động cảm ứng kỳ dị. Một luồng khí nóng đột nhiên
giao động mạnh mẽ trong cơn thể. Mỹ nhân đã thấu hiểu nam nhân kia trong đầu
đang nghĩ gì rồi.

Khuôn mặt Tiêu hồn ma nữ chợt đỏ bừng, nhưng nàng lại không hề có chút lo lắng
sợ hãi. Cái chuyện hoan lạc mê ly kia đối với nàng chẳng phải là lần đầu. Hơn
nữa, nam nhân nọ đối với nàng chẳng khác chi trượng phu chân chính. Dù rằng
lúc này họ vẫn chưa thật sự thành hôn.

Vân Linh kiềm chế không được bắt đầu ôm lấy thân hình mềm mại của Tiêu hồn ma
nữ vào người. Hai quả đào tiên nẩy nở của nàng ép sát vào ngực lại càng khiến
chàng thêm say đắm. Trong một thoáng đôi môi Vân Linh đã bịt kín miệng mỹ
nhân. Tiếng thở của hai người trở nên tịch diệt không còn thấy đâu nữa. Rõ
ràng mùi vị hưởng thụ thật làm cho người khác phải ghen tị.

Tiêu hồn ma nữ lúc này thật sự kích động để mặc cho Vân Linh tùy tiện chiếm
lấy tiện nghi trên cơ thể. Hai thân người họ áp chặt vào nhau và ma ảnh thủ
của Vân Linh không ngừng hoạt động trên vùng đồi núi chập trùng của Tiêu hồn
ma nữ khiến nàng càng lúc càng thở lên dồn dập.

Thế rồi, cơn dục tính bừng bừng không sao cản nổi. Hai người nhanh chóng kéo
nhau vào phòng. Âm thanh hoan lạc cứ vậy tuôn ra mê man bất tận.

Hai người như đói khát lâu ngày gặp nhau vần vũ không hề biết chán. Cả hai
trong lòng đều kinh ngạc khi phát giác đối phương vũ dũng kinh hồn. Công phu
trên giường không ngờ lại càng lúc càng lợi hại. Hai người mê mãi cùng nhau
chẳng chịu rời xa đến hơn canh tư mới chịu đình chỉ.

Rạng sáng hôm sau. Tiêu hồn ma nữ uể oải ngồi dậy. Nàng nhìn sang bên thì phát
giác Vân Linh đã rời khỏi giường từ lúc nào. Trong lòng kiều nữ tức tốc nhớ
lại toàn bộ đêm xuân vừa qua. Mỹ nhân không khỏi đỏ hồng đôi má thầm nghĩ:
“Tướng công thật là thần dũng không thể chịu được. E rằng lần tới phải mời tỷ
tỷ Nguyệt Nga hỗ trợ đối phó cùng chàng. Nếu một mình mình thì không kham nổi.
Chết vì mệt mất”.

Tiêu hồn ma nữ vươn vai làm mấy động tác khởi động. Nàng bước xuống giường mặc
lại y phục cẩn thận rồi bước hẳn ra ngoài phòng.

Thật không ngờ cảnh sắc Âm thiên cốc buổi sáng lại đẹp như vậy. Xung quanh
tiếng chim hót véo von. Một mùi thơm thoang thoảng của các cây thuốc đủ loại
dìu dặt theo gió ùa tới. Tiêu hồn ma nữ kinh ngạc thưởng thức cảnh sắc phía
trước. Âm thiên cốc chẳng những u nhã, thiên nhiên mà còn rộng rãi không
tưởng. Phóng tầm mắt nhìn ra phía xa chỉ thấy cây cỏ một màu xanh mởn. Thật
đúng là thiên nhiên tuyệt diệu.

Tiêu hồn ma nữ sung sướng hít thở không khí trong lành. Đột nhiên một mùi thơm
của tuyệt phẩm bay nhẹ vào mũi. Đích thị là mùi thịt hươu thơm phức. Trong
lòng nàng chợt thấy đói khủng khiếp. Qủa là đã lâu nàng chưa có được bữa ăn
thịnh soạn nào.

Tiêu hồn ma nữ theo hướng hương thơm đi vội lại. Hoá ra đằng sau khu vườn
thuốc là một gian bếp xinh xắn. Vân Linh đích thị đang ra tay thủ nghệ làm bữa
ăn sáng cho hai người.

Tiêu hồn ma nữ thích thú thấy Vân Linh đang chú tâm làm bếp. Nàng không tưởng
một anh hùng đỉnh thiên lập địa, võ công trác tuyệt như chàng lại cũng quan
tâm đến mấy thứ vớ vẫn này. Dù sao chuyện bếp núc cũng không nên để một nam
nhân như chàng phải động thủ.

Vân Linh nghe tiếng động biết là Tiêu hồn ma nữ vào đến liền mỉm cười nhìn
nàng nói lớn:


  • Loan muội. Muội mau vào đây thưởng thức tài nghệ của huynh.

Tiêu hồn ma nữ được chàng chìu chuộng khuôn mặt ánh lên nét hạnh phúc. Tiếc
rằng lúc này không có Sử Nguyệt Nga ở đây để cùng nàng hưởng dụng sự ôn nhu
tình ái này.

Tiêu hồn ma nữ nhớ để Sử Nguyệt Nga thì mặt kém tươi. Tuy nhiên, nàng thấy Vân
Linh hình dạng hoạt kê, tay chảo tay dĩa thì không khỏi bật cười nói lớn:


  • Lang quân. Là chàng tự thân động thủ đó. Không thể bảo thiếp về sau lại
    chẳng chịu hầu hạ chàng.

Tiêu hồn ma nữ nói xong liền ngồi xuống ghế rồi gọi Vân Linh cùng ngồi ăn. Hai
người vừa ăn vừa nói chuyện thật là muôn vàn tình ý.

Sau bữa ăn. Tiêu hồn ma nữ giục Vân Linh lên đường. Vân Linh mang theo mấy thứ
thuốc quý rồi kéo tay Tiêu hồn ma nữ phi thân bay lên đỉnh núi.

Tiêu hồn ma nữ lần đầu thể nghiệm khinh công cao cường đến mức lăng không hư
bộ mà đi của Vân Linh thì không khỏi xuất thần cảm xúc. Nàng vốn dĩ biết được
trượng phu võ công cao lắm nhưng không ngờ đã đạt đến cảnh giới này. Thực lực
của chàng đúng là thâm sâu huyền bí khó mà hiểu được.

Hai người rời khỏi Âm thiên cốc cứ thẳng cái quan mà đi. Được gần 3 ngày thì
bắt đầu tiến vào khu vực hoang dã. Nơi đây người ngựa đi lại rất ít. Thỉnh
thoảng nếu có là một đoàn người ngựa khí giới sáng lóa hộ tống hàng hóa đi
cùng. Đúng là con đường độc đạo có nhiều nguy hiểm.

Tiêu hồn ma nữ nhìn ngó đám Thanh Long tiêu cục đi qua rồi quay lại nhìn Vân
Linh:


  • Tướng công. Chàng xem đó. Bọn người Thanh Long tiêu cục kia thực lực không
    phải nhỏ. Lão nhân đi đầu đích thị là Hồng Thái lão đại - chấp chưởng tiêu
    cục. Hai bên lão ta còn có 4 đại hộ vệ và Huỳnh đao song tiên thập phần lợi
    hại. Không hiểu bọn người này đang áp giải vật gì mà lại cử theo lắm cao thủ
    như vậy ?

Vân Linh lần đầu biết được danh tự Thanh Long tiêu cục. Bản thân chàng cũng
không hiểu bọn người kia cường lực thế nào. Thế nhưng bằng vào con mắt của
chàng thì lão long đầu Hồng Thái chưởng tiêu cục còn có chút thực lực. Còn như
mấy người còn lại cũng không có gì ghê gớm lắm.

Thực sự Vân Linh không biết được võ công của chàng hiện giờ đã cao siêu ghê
gớm rồi. Lão Hồng Thái võ công hiện sắp đạt đến cảnh giới tùy tâm thu phát, võ
học đại tiến. Còn mấy người kia cũng đều là cao thủ hạng nhất khó người địch
lại. Thật là uy lực chuyến áp hàng này rất mạnh.

Đoàn người lúc này đã đi xa. Vân Linh đột nhiên cười bí hiểm quay sang nói với
Tiêu hồn ma nữ:


  • Loan muội có biết vật trong xe kia là vật gì không ?

Tiêu hồn ma nữ ngó sáng Vân Linh thấy chàng cười kỳ bí thì không khỏi ngạc
nhiên hỏi:


  • Thùng xe che kín. Chẳng lẽ chàng phát hiện điều gì chăng ?

Vân Linh nói nhỏ:


  • Muội không ngờ đâu. Trong thùng xe đích thị đang chứa chấp hai người. Mà
    hai người này một là nữ nhân còn trẻ, người nữa là một lão đầu đang bị thương
    nặng. Không biết bọn họ định đi đâu ?

Tiêu hồn ma nữ tròn mắt nhìn Vân Linh có vẻ không tin:


  • Chàng làm sao có thể nhận biết như vậy. Rõ ràng thùng xe kín mít. E rằng
    đến muỗi cũng chưa chắc vào lọt. Chàng không phải đoán mò chứ ?

Vân Linh cười khẽ lắc đầu nói:


  • Muội không tin lát nữa rồi sẽ biết thôi. E rằng lúc đó chúng ta lại thấy
    một trường thảm chiến nữa rồi.

Tiêu hồn ma nữ đối với lời nói của trượng phu có điều bất ổn. Nàng không tưởng
tại sao Vân Linh lại biết được nhiều điều như vậy. Nhưng lúc này Vân Linh đã
kéo tay nàng bước nhanh tới trước làm nàng không có cơ hội hỏi rõ chuyện này.

Hai người chưa đi được bao xa đã nghe tiếng khí giới chạm nhau ầm ĩ. Thật đúng
là sơn lộ độc đạo không tránh khỏi cường hào ngang nhiên chặn đánh.

Tiêu hồn ma nữ cùng với Vân Linh đến nơi liền nhận ra cuộc diện không phải tầm
thường. Lúc này bọn người chận đánh Thanh Long tiêu cục có tới hơn 50 chục
người áo đen. Ai nấy đều đao rút khỏi vỏ bao bọc lấy đám người tiêu cục kia
vào giữa.

Trận đấu ác liệt nhất lại không phải từ chỗ đám đông này. Tiêu hồn ma nữ nhận
thấy cách chỗ đoàn người bị chặn không xa là một cặp đấu vô cùng ác liệt.
Người cầm đao thân hình to lớn chính là Hồng Thái đại lão gia đang trực đấu
với một trung niên hán tử tay cầm cương tiên. Hai người khí lực dồi dào. Kình
lực phát ra ầm ầm làm cát bay đá chạy. Tiếng vũ khí chạm nhau liên tu bất tận
làm bùng ra những đốm lửa nhỏ khiến người ta kinh hoảng, không ai dám lại gần.

Phía trong vòng người, tứ đại hộ vệ và Huỳnh đao song tiên đang ra sức củng cố
vành đai đối kháng. Võ công của Huỳnh đao song tiên cao cường hơn bọn áo đen
rất nhiều. Thế nhưng bọn người nọ người đông thế mạnh, ai ai cũng là cao thủ
có hạng nên khi tập kích thật khiến người ta rất khó đối phó.

Bọn võ sĩ hộ vệ tiêu cục tuy thực lực yếu hơn nhưng nhờ vào võ công cao tuyệt
của Huỳnh đao song tiên và tứ đại hộ vệ nên miễn cưỡng cũng cầm cự được trước
khí thế mạnh mẽ của bọn tặc đạo.

Hai đằng giao chiến với nhau ngày càng ác liệt. Tiếng kêu rú và tiếng thét của
kẻ bị thương vang vọng khắp sơn đạo. Qủa thật là sinh tử quan đầu không thể
ngờ được.

Chiến trường ác liệt, quan lộ chật hẹp. Thật khiến người ta không rét mà run.
Có muốn chạy qua cũng không được nữa.

Vân Linh nhìn vào trận chiến nhận thấy bọn người áo đen thật không phải tầm
thường. Rõ ràng bọn chúng đã có sự chuẩn bị rất kỹ.

Phía sau xa phu và xe chở người là trận chiến của Hồng Thái lão đại và gã trai
trung niên. Rõ ràng trận đấu này xuất phát từ sự chặn hậu của lão Hồng Thái
đối với sự tấn công của đám người lạ mặt.

Theo sự phán đoán của chàng. Đoàn người Thanh Long tiêu cục đang đi thì bị gã
trung niên cầm cương tiên kia phục ra đón đánh. Chính vì thế đã buột Hồng Thái
lão đại phải đích thân xuất thủ. Sau đó, trong lúc đoàn người tiếp tục đi tới
thì gặp phải trở lực là bọn người áo đen đông đúc. Rõ ràng với thực lực của
bọn áo đen và đường lối quan đạo chật hẹp thì đám người Thanh Long bang đã lâm
vào thế bí không thể thoát được. Quả thật là một kế mưu rất chi cẩn mật.

Vân Linh càng nhìn càng thấy đám người tiêu cục khó mà chống đỡ.

Tiêu hồn ma nữ bỗng nhiên chỉ tay về phía trước khẽ nói:


  • Tướng công, chàng xem người trong thùng xe đã bước ra rồi.

Vân Linh liếc nhìn 2 người thì thấy 1 người là một thiếu nữ mặc bộ bạch y,
tuổi chừng 17,18, dung mạo tuyệt đẹp đang đỡ lấy một lão nhân râu tóc bạc phơ,
khuôn mặt tái xanh mệt mỏi.


Quái Dị Khách - Chương #22