20 : Câu Chuyện Trong Núi Vắng (phần Cuối)


Vân Linh vội vàng nhảy vọt ra phi thân về phía âm thanh kêu lúc nãy.

Chàng sững người kinh ngạc thấy bọn thiếu nữ toàn thân lõa thể run lẩy bẩy
chạy vội lên bờ.

Bọn thiếu nữ vừa thấy chàng chưa kịp nói gì đã ngã lăn ra tất cả.

Vân Linh kinh hoàng vội đỡ một thiếu nữ lên hỏi:


  • Hồng cô nương ? Có chuyện gì vậy ?

Thiếu nữ không nói được tiếng nào, khuôn mặt xám xanh, đôi môi trở nên xám
xịt.

Vân Linh biết ngay nàng nọ đã trúng độc. Chàng vội chạy vào nhà lấy ra mấy
viên thuốc giải độc cho các thiếu nữ uống, rồi sau đấy lần lượt đưa các nàng
vào trong nhà.

Vân Linh bắt mạch cho các bệnh nhân, chàng thấy cơn nguy hiểm đã qua, nhưng rõ
ràng thuốc giải độc của chàng không giải hết được độc tính mà các nàng mắc
phải.

Chợt có tiếng rên khe khẽ. Hắc y thiếu nữ tỉnh lại đầu tiên.

Vân Linh mừng rỡ vội bước lại nắm lấy tay nàng hỏi nhỏ:


  • Hắc cô nương thấy trong người ra sao ?

Hắc y thiếu nữ biết đã được Vân Linh cứu mạng, đôi mắt nhòa lệ nói:


  • Đa tạ Vân đại gia. Tiểu nữ không ngờ mình còn sống được như vầy.

Vân Linh an ủi:


  • Cô nương bệnh tình chưa khỏi. Hãy nghỉ ngơi đi.

Hắc y thiếu nữ nhìn sang bên cạnh thấy các tỷ muội người nào cũng nằm mê man
bất động thì hoảng hốt hỏi:


  • Bọn họ ... bọn họ có sao không ?

Vân Linh mỉm cười:


  • Không sao đâu ! Họ chỉ bị mê man đi thôi, không có vấn đề gì.

Đột nhiên Hắc y thiếu nữ phát hiện nàng và các tỷ muội đều lõa thể nằm phơi
mình ra trước ánh mắt của Vân Linh thì thẹn đỏ mặt không biết làm sao.

Vân Linh do quá lo lắng cho tính mạng của các nàng nên nhất thời không để ý.
Chàng thấy
Hắc y thiếu nữ tỉnh dậy thì lấy làm mừng liền hỏi:


  • Chuyện xảy ra như thế nào ? Tại sao cả bọn cô nương đều bị trúng độc như
    vậy ?

Hắc y thiếu nữ nhắm mắt lại vì xấu hổ. Nàng muốn nhắc cho Vân Linh biết điều
ấy nhưng không sao mở miệng ra được.

Vân Linh thấy thiếu nữ im lặng thì sốt ruột nói:


  • Cô nương hãy nói xem tình trạng trước đó thế nào thì tại hạ mới biết mà
    chữa trị chứ !

Hắc y thiếu nữ không biết làm sao đành nói:


  • Bọn tiểu nữ không hiểu sao tự nhiên cảm thấy vùng hạ đẳng đau buốt, vội
    vàng chạy lên bờ rồi thì mê man không biết gì nữa.

Vân Linh nghe vậy vội kiểm tra hai chân của Hắc y thiếu nữ.

Hắc y thiếu nữ toàn thân run động. Nàng xấu hổ đến mức không dám nhìn nữa.

Vân Linh vừa kiểm tra đôi chân mềm mại và trắng như tuyệt của mỹ nhân vừa hỏi
nàng xem có chỗ nào dưới chân bị đau.

Hắc y thiếu nữ làm sao mà trả lời được. Nàng ngậm miệng, nhắm mắt, mặc tình
cho Vân Linh muốn làm gì thì làm.

Vân Linh không nhận ra điều đó, chàng xem xét một hồi ở hai bàn chân mỹ nhân
mà không phát hiện ra điều gì, liền kiểm tra lên phía trên.

Đột nhiên, khuôn mặt chàng sựng lại, đôi mắt đờ ra nhìn vào giữa hai khe đùi
nữ nhân.
Hắc y thiếu nữ thấy chàng đột nhiên bất động, không hiểu vì sao liền hé mắt ra
nhìn. Khi nàng thấy hai mắt Vân Linh đang nhìn như đóng đinh vào vùng cấm địa
của nàng thì không kiềm được vội đưa tay xuống phía dưới che lại.

Vân Linh khuôn mặt sượng sùng. Không biết nên nói lời nào. Mắt chàng nhìn thấy
khuôn mặt thiếu nữ đỏ hồng xinh đẹp đến mức không sao tả nổi thì tâm tư chấn
động kịch liệt. Chỉ muốn ngay tức thì nhảy đến chiếm đoạt nữ mỹ xinh đẹp vào
lòng.

Đột nhiên ngay sát bên, lại có tiếng nữ nhân rên rỉ và tiếng động lịch kịt.
Hiển nhiên các nàng thiếu nữ còn lại cũng đang bắt đầu tỉnh dậy.

Hắc y thiếu nữ liếc mắt thấy chàng trai nọ vẫn còn đứng tần ngần ra đấy thì
kêu khẽ một tiếng:


  • Vân đại gia xin hãy tạm bước ra ngoài. Bọn tiểu nữ tự biết lo cho mình mà !

Vân Linh bấy giờ mới nhận thấy mình đứng ở đây không hợp. Chàng vội vàng đi
thẳng ra ngoài không dám nhìn lại mấy nữ nhân loã lồ kia nữa.

Ba hôm sau, tình trạng của các nữ nhân trở nên trầm trọng hơn. Vân Linh dù
biết y thuật nhưng muốn chữa được bệnh thì phải biết nguyên nhân của bệnh ra
sao. Điều làm chàng bối rối nhất là hoàn cảnh trúng độc của các nàng.

Vân Linh quyết định ra khỏi Mộc Thủy trận để tìm xem nguyên nhân của sự việc
trúng độc rất kỳ bí này.

Sau hơn 5 ngày quan sát cuối cùng Vân Linh cũng phát hiện ra sự việc như vầy:

Trên đầu nguồn, cách chỗ Mộc Thuỷ trận không xa có một hang rắn. Trong hang là
một con rắn lục xà rất độc. Ở cách đó không xa bên mép nước là chỗ ở của một
con cóc tía ba chân.
Mỗi khi con lục xà ra khỏi hang đến gần mép nước là cuộc chiến đấu của con cóc
ba chân và con lục xà lại xảy ra.

Vân Linh đoán các nữ nhân trúng phải độc là do con lục xà này phun ra nọc độc
rơi xuống nước làm cho nước bị nhiễm độc.

Chỉ có điều thường thường loài rắn nếu cắn trúng người thì mới bị độc nhiễm
vào, đằng này nọc độc đã hoà vào nước rồi thì làm sao làm cho người ta trúng
độc được.

Để giải thích nguyên nhân này chỉ có thể suy ra từ con cóc tía kia thôi. Loài
cóc tía này Vân Linh chưa từng nghe nói bao giờ. Nhưng con cóc tía đã có khả
năng chiến đấu với con lục xà rất độc kia thì bản thân nó cũng phải có chất
độc rất kinh người mới có thể làm con lục xà
uý kỵ.

Nói tóm lại, muốn chữa trị cho bọn thiếu nữ chỉ còn cách bắt cho được hai con
độc vật này chế làm thuốc thì mới có cơ chữa được độc chứng.

Tội nghiệp cho chàng một thân một mình phải chăm sóc liền một lúc 07 bệnh
nhân, mà ác thay tất cả bọn họ đều là nữ nhân mới thật vất vả.

Đối với Ngọc Liên Hoa thì mọi sự còn dễ dàng vì một là nàng vẫn còn mê man khi
tỉnh, khi mê; hai là giữa nàng và Vân Linh đã có mối quan hệ phu thê nên chàng
cũng đỡ ngại ngùng khi thay đổi y phục hay tắm rửa cho nàng. Nhưng đối với 6
thiếu nữ trinh nguyên kia thì thật khó khăn vô cùng.

Cả sáu thiếu nữ đều còn là sử nữ. Chưa hề biết đến nam nhân bao giờ. Nay vì
bệnh tình nguy cấp mà phải để chàng chăm sóc thì khỏi nói cũng biết họ tủi
nhục và xấu hổ như thế nào. Những lúc như vậy các thiếu nữ đều đỏ bừng mặt,
nhắm mắt lại để cho chàng muốn làm gì thì làm.

Khổ nổi Vân Linh là một chàng trai khí huyết phương cương, lại nhiễm phải dâm
dược quái dị từ người Tiêu hồn ma nữ truyền sang, vì thế, trong khi chàng ôm
mỹ nhân trong tay không khỏi lòng hươu dạ vượn nổi lên.

Đôi lúc chàng không kiềm chế nổi ma tính của bản thân, bất thần dùng ma thủ
vuốt ve thân hình người ngọc, những ngón dương chỉ trước sự đòi hỏi của dục
tính cứ mãi mân mê bóp vuốt đôi nhũ phong trắng ngần nẩy nở tuyệt đẹp của mỹ
nữ đang ngự ở trong lòng.

Thiếu nữ nào xui xẻo bị chàng làm như vậy chỉ còn biết cắn răng mà chịu. Đến
lúc chịu hết nổi nữa mới bật lên tiếng rên nho nhỏ. Toàn thân run rẩy trước sự
tấn công như ma thuật của bàn tay nam nhân.

Như vậy nào đã xong, đôi lúc những ngón dương chỉ còn lần mò đến vùng cấm địa
nơi tiểu phúc, khiến cho người thiếu nữ như ngây, như ngất, bay bỗng trong cảm
giác mê ly, khoái lạc vô cùng.

May mà các thiếu nữ ai cũng như ai, khi bị kích thích đến tột độ đều kiềm chế
không nổi rên rỉ không ngừng. Chính những âm thanh này lại đột ngột đánh thức
Vân Linh choàng khỏi cơn mê.

May nhờ Vân Linh tìm ra nguyên nhân, bắt được lục xà và con Thiềm thừ ba chân
nên các thiếu nữ đều dần dần hồi phục lại được.

Bản thân Ngọc Liên Hoa cũng đã tỉnh nên việc chữa trị càng lúc càng thuận lợi.

Các thiếu nữ đối với Vân Linh giờ đây trở nên rất khách sáo. Họ rất ít khi
bước ra khỏi gian nhà.

Vân Linh đối với bọn họ cũng cảm thấy bất tiện. Chàng biết hành vi của mình
vốn dĩ rất khó tha thứ. Nếu không vì chàng là phu quân của Ngọc Liên Hoa thì
các nữ nhân kia phải xé xác chàng ra chứ không chịu để yên như vầy.

Nhưng thật ra trong lòng các thiếu nữ lại rất kỳ dị. Họ vừa yêu vừa hận chàng
mà không biết phải xử lý ra sao.

Ngọc Liên Hoa đối với chuyện này cũng rất nhạy cảm. Nàng chỉ dựa vào lời nói
ấp úng của các thiếu nữ cộng thêm sự khách sáo trong cư xử giữa Vân Linh đối
với quần nữ là đã hiểu ra mọi sự.

Ban đầu, nàng cũng chẳng dám tin điều mình nghĩ là sự thật. Thế nên, nàng bí
mật gọi bọn nữ nhân kia vào nhà. Từ từ quản thúc lẫn đe dọa, buộc bọn họ phải
nói ra toàn bộ sự tình từ lúc nàng bị thương ngất đi đến giờ.

Mấy nàng thiếu nữ đều do Ngọc Liên Hoa nuối nấng từ nhỏ. Căn bản không dám
trái ý nàng điều gì. Bây giờ họ bị Ngọc Liên Hoa tra hỏi gắt gao thì chẳng thể
nào dấu được tuần tự kể ra hết cả.

Ngọc Liên Hoa biết truyện, nổi giận đùng đùng cho người gọi ngay Vân Linh vào
nhà. Vừa thấy mặt Vân Linh nàng đã gằn giọng hỏi lớn:


  • Chàng định cư xử thế nào với đám đệ tử của muội ? Chàng nói ra đi xem nào ?

Vân Linh thấy nét mặt Ngọc Liên Hoa giận dữ như vậy thì cũng phát hoảng không
biết nói
năng ra sao, mà cũng không dám tin nàng nọ lại biết nhanh như vậy.

Ngọc Liên Hoa thấy mặt Vân Linh bối rối, lại không nói tiếng nào thì cũng biết
rằng lời nói của bọn nữ nhân là đúng. Nàng thở dài, đau khổ nói:


  • 6 người thiếu nữ kia là do thiếp đưa về dày công nuôi dưỡng. Đối với thiếp
    họ đều là người thân. Chàng sao lại lợi dụng lúc chữa thương mà xúc phạm đến
    bọn họ? Chàng nói xem, như vậy có được không ?.

Rồi Ngọc Liên Hoa lại dựng mày lên nhìn Vân Linh trách:


  • Thiếp cùng chàng phu thê đã đành. Thế nhưng bọn họ đều là xử nữ. Nếu chàng
    yêu thích bọn chúng cũng nên báo với thiếp một tiếng. Sao lại đi cư xử ủy nhục
    bọn họ như thế.

Vân Linh khuôn mặt đỏ bừng, thở dài, ấp úng nói:


  • Nương tử tha lỗi cho ta. Thật sự ta không có ý ấy. Nhưng những lúc như vậy
    đầu óc ta hoàn toàn trống rỗng, không thể điều khiển được. Ta có cảm tưởng như
    thân xác này không phải của ta nữa mà là của người khác.


  • Hừ ! Chàng nói vậy ai mà tin được. Chàng có biết bọn thiếu nữ kia đau khổ
    thế nào không ? Ta thật sự muốn giết chàng để tạ tội với bọn chúng.


Vân Linh thấy nàng giận dữ như vậy thì không biết nên nói thế nào. Qủa thật
chàng cũng không hiểu tại sao tư dưng mình sinh ra háo sắc đến vậy. Cái cơ thể
chàng trước giờ đâu có hiện tượng kỳ dị thèm muốn nữ nhân như thế ?. Đúng là
không hiểu nổi.

Ngọc Liên Hoa mắng Vân Linh xong thì thấy mặt chàng không hề có chút giận dữ
mà còn tỏ ra hối lỗi vô cùng thì thở dài thầm hiểu lời nói lúc nãy của Vân
Linh là chân thành, không phải vì muốn phủi bỏ tội lỗi mà nói ra như thế.

Ngọc Liên Hoa suy nghĩ một lúc đoạn khẽ nói:


  • Tướng công đã nói như vậy thiếp cũng không biết làm sao. Nhưng sự việc thật
    sự nghiêm trọng. Nữ nhân trên đời sao thể để nam nhân nhìn ngó, sờ soạng vào
    người cho được. Bây giờ hoặc là chàng phải lấy tất cả bọn họ, hoặc là tất cả
    sẽ phải chết hoặc ở góa suốt đời.
    Chàng bảo thiếp biết làm sao đây ?

Vân Linh không biết thế nào đành than dài:


  • Ta biết ta có lỗi lớn. Từ trước khi gặp nàng ta cũng đã có hai vị phu nhân.
    Bọn họ cũng xinh đẹp chẳng kém gì nàng. Cũng vì ta tâm không định nên mới gây
    ra thảm cảnh này. Gìơ hối hận cũng không kịp. Ta tùy nàng muốn xử lý thế nào
    cũng được. Là nam nhân, lại là phu quân nàng. Nay ta vũ nhục người của nàng,
    ta cũng không thể từ bỏ trách nhiệm được.

Ngọc Liên Hoa nước mắt tuôn rơi giận dữ nói:


  • Chàng là kẻ đa tình đáng chết. Thiếp hận chàng mà không thể làm gì chàng.
    Đến nước này thì đành để cho chàng toại nguyện chứ còn biết làm sao.

Ngọc Liên Hoa nói xong liền gọi 6 thiếu nữ vào rồi nói ra ý định của nàng muốn
gã bọn họ cho Vân Linh. Cả sáu thiếu nữ đều không ngờ sự việc lại diễn ra như
vậy. Họ xấu hỗ đỏ mặt nhìn nhau rồi vội vàng quỳ rạp xuống không ai thốt được
một lời.

Ngọc Liên Hoa trong lòng đã quyết. Nàng vốn không muốn chia sẻ phu quân cho
bất kỳ ai, nhưng hoàn cảnh hiện tại đã làm nàng thay đổi ý định.

Vân Linh không ngờ mọi chuyện cuối cùng lại được suông sẻ như vầy thì mừng rỡ
vô cùng.

Ngọc Liên Hoa thấy chàng lộ ra tia vui sướng thì tức giận dỡ giọng dấm chua ra
nói:


  • Chàng đã được vợ đẹp, vậy từ nay nhớ phải cư xử sao cho công bằng. Đối với
    hai người vợ trước của chàng khi nào gặp được bọn thiếp sẽ trao đổi với nhau
    thêm.

Vân Linh ngượng nghịu lui ra ngay. Còn các thiếu nữ lần đầu tiên được xác định
thân phận rõ ràng cũng đều đỏ mặt không dám nhìn chàng.

Mọi người ở lại trong nhà tranh thêm 10 hôm nữa. Ngọc Liên Hoa đã bắt đầu đi
lại được, nhưng hơi yếu phải có người dìu đi.

Khung cảnh bên ngoài thật đẹp làm cho nàng cảm thấy vui vẻ. Ngọc Liên Hoa khẽ
hỏi hồng y thiếu nữ đang ngồi bên cạnh:


  • Hồng hồng ! Mấy hôm nay tướng công đối xử với bọn muội thế nào ?

Hồng y thiếu nữ khuôn mặt thoáng hồng, ấp úng mãi mới nói:


  • Dạ thưa! Tướng công rất ít khi gặp mặt bọn muội.

Ngọc Liên Hoa lắc đầu nói:


  • Vậy là không được. Ta nghĩ có lẽ chàng ngượng với bọn muội nên mới như thế.
    Chuyện này không nên để kéo dài sẽ không tốt về sau, việc này phải để ta ra
    tay mới xong.

Mấy thiếu nữ ngồi bên cạnh Ngọc Liên Hoa đều xấu hổ không ai dám hỏi Ngọc Liên
Hoa định làm gì. Một lúc sau lại là Hồng y thiếu nữ không chịu được tò mò hỏi
nhỏ:


  • Đại thư! Người định làm sao ?

Ngọc Liên Hoa suy nghĩ một lúc, chợt mỉm cười nhìn quần nữ rồi thì thầm. Sáu
thiếu nữ vừa nghe xong ai nấy đều đỏ mặt tía tai, nhưng không ai dám phản đối
lại ý kiến của Ngọc Liên Hoa.

Ngọc Liên Hoa biết quần nữ xấu hổ quá nên quyết định chỉ định từng người một
theo thứ tự tiến hành.

Vậy là ngay trong đêm đó, Vân Linh vừa vào phòng mình đã thấy có một nữ nhân
nằm sẵn trên giường. Vân Linh kinh ngạc chưa hiểu ra sao, định lùi lại bước ra
ngoài thì đã thấy Ngọc Liên Hoa chặn sẵn ở cửa.

Chàng chợt hiểu ra mọi sự. Khuôn mặt vừa sung sướng lại vừa bối rối.

Tuy nhiên, trước sự việc như vậy chàng làm sao bỏ qua cơ hội cho đành. Thế là,
chỉ trong thoáng chốc, trong phòng chỉ còn tiếng thở hổn hễn của đôi nam nữ.

Cũng phải nói qua, người được Ngọc Liên Hoa chỉ định hôm nay đến phòng của Vân
Linh chính là Hắc y thiếu nữ. Trong bóng tối Vân Linh không nhìn rõ mặt nàng,
nhưng mùi da thịt của nàng thì Vân Linh vẫn còn nhớ khá rõ.

Vân Linh ôm lấy thiếu nữ, hôn hít vuốt ve rồi gầy cuộc truy hoan. Hắc y thiếu
nữ vừa đau đớn, vừa sung sướng chỉ biết ôm chặt lấy tình lang cùng chàng bước
lên đỉnh vu sơn.

Một lúc sau, Hắc y thiếu nữ khẽ đẩy Vân Linh sang bên nói nhỏ:


  • Thiếp xin chàng ! Hôm nay như vậy đủ rồi.

Vân Linh vừa mới công thành đoạn lũy, chưa được thỏa mãn liền ôm chặt lấy Hắc
y thiếu nữ vuốt ve ngọc thể nàng.

Hắc y thiếu nữ miệng thì nói vậy, nhưng bị chàng tấn công một lúc thì khuôn
mặt đỏ bừng, hơi thở hỗn hễ, đôi nhũ phong căng cứng. Vân Linh biết thời cơ đã
đến. Chàng nhẹ nhàng khai mở động đào rồi cùng mỹ nhân đảo điên loan phụng cho
đến tận cuối canh ba mới chịu rời nhau.

Sáng hôm sau, Hắc y thiếu nữ hai má đỏ như trái anh đào từ phòng Vân Linh bước
ra. Các thiếu nữ xúm lại hỏi han. Hắc y thiếu nữ vừa chạy vừa nói:


  • Bọn ngươi cứ từ từ rồi sẽ biết. Ta không nói đâu.

Thái độ đó làm quần nữ ngơ ngác. Hồng y thiếu nữ quay sang Lam y thiếu nữ nói:


  • Thư thư! Chị Hắc Hắc không chịu nói gì cả. Đêm nay là đến phiên của Thư
    thư. Thư thư nhớ phải kể cho bọn muội nghe đó.

Lam y thiếu nữ khuôn mặt bỗng bừng đỏ nói:


  • Ngươi đúng là ! Chuyện đó làm sao mà kể ra được.

Quần nữ nhao nhao, kẻ nói, người cười trông thật vui nhộn.

Qủa nhiên chỉ sau sáu đêm. Quần nữ đối với Vân Linh đã trở nên khác hẳn.
Chuyện ái ân đã gắn kết họ lại làm một. Bây giờ họ suốt ngày quấn quýt bên
nhau chẳng chút xa rời.


Quái Dị Khách - Chương #20