19 : Câu Chuyện Trong Núi Vắng (tt)


Lúc này nàng giận đùng đùng, nhưng không làm sao phát tiết ra nổi vì đối
phương hoàn toàn chiếm thượng phong, tấn công tới tấp.

Miêu song Tường cười khanh khách nói lớn:


  • Yêu nữ ! Còn muốn thoát chết hay sao ? Mau nằm xuống cho ta.

Ngọc Liên Hoa mỗi lúc một nguy ngập, thân hình nàng xoay chuyển luôn luôn mà
vẫn không thoát khỏi độc chiêu của đối phương. Trên lưng và một bên vai đã
trúng phải đao của Hồ Nhất Long máu túa ra ướt đẫm y phục.

Bên phía trận đấu bên kia cũng vang lên những tiếng quát tháo giận dữ, âm
thanh kim khí chạm nhau liên tu bất tận.

Ngọc Liên Hoa chỉ thoáng thấy bọn thiếu nữ loạng choạng chống đỡ dưới sức tấn
công như vũ bão của bốn tay cao thủ đối phương.

Bấy giờ, Vân Linh không thể đứng ngoài cuộc được nữa. Dù sao đối với Vân Linh,
Ngọc Liên Hoa cũng là người đầu ấp, tay gối. Hai người tuy có chút rắc rối,
nhưng tựu trung tình cảm vẫn thắm thiết.

Hơn nữa lúc này Ngọc Liên Hoa lại đang bị nguy hiểm. Tình cảnh bi đát không
cho phép chàng ẩn thân được nữa.

Và rồi, Vân Linh chuyển thân, nhảy ngay vào cuộc giơ chưởng đánh luôn vào tay
đao của Hồ Nhất Long đang điên cuồng chém xuống người Ngọc Liên Hoa cứu nguy
cho nàng.

Thế chưởng của Vân Linh mạnh như vũ bão, lại đến nhanh khủng khiếp. Hồ Nhất
Long kinh hãi vội chuyển hướng đao pháp, thân hình đột ngột chuyển về phía sau
chém tới người Vân Linh.

Nhưng Vân Linh đâu phải tầm thường. Chàng vừa vung tay đánh một chưởng ra thì
thân hình đột biến, đã đứng bên cạnh Ngọc Liên Hoa rồi.

Ngọc Liên Hoa trong lúc nguy cấp được người khác giải vây thì mừng rỡ vô cùng,
hơn nữa nàng được gặp mặt Vân Linh thì sung sướng biết chừng nào, khuôn mặt
nàng rạng rỡ hẳn lên kêu lớn:


  • Tướng công !

Thật là kỳ lạ. Ngọc Liên Hoa suốt trận đấu phòng thủ nghiêm mật là thế mà giờ
đây vì một chút sung sướng đã không kịp phòng bị. Ánh kiếm lóe lên, một mũi
kiếm bất thần từ bên đã đâm lún vào sườn non làm mỹ nhân rú lên một tiếng.

May mà Vân Linh thấy kịp đã đánh ra một chưởng cực mạnh đẩy người Miêu song
Tường ra cứu nguy cho ái thê.

Vậy mà Ngọc Liên Hoa cũng không sao chịu nổi kêu to lên một tiếng ngã nhào
xuống đất.
Trong khi đó Miêu song Tường dù tránh né nhanh, nhưng cũng bị trúng một phần
chưởng lực của Vân Linh lảo đảo lùi lại bốn bước, máu tươi từ miệng phun ra.

Hồ Nhất Long nổi giận đùng đùng, đao quang chém tới, khí thế dũng mãnh. Lão đã
dùng đến tuyệt chiêu Thiên hoa cuồng đao quyết tiêu diệt đối phương.

Nhưng Vân Linh đã sử dụng thân pháp Ngũ hành ảo vạn biến thoát ra nhanh chóng
rồi vận Vô hình chưởng ra đè mạnh lên hậu tâm đối phương.

Hồ Nhất Long làm sao ngờ được một người trẻ tuổi chỉ ở hàng hậu bối lại có thể
có võ công kinh thần khiếp quỷ như vậy.

Khi lão cảm thấy bất ổn vội nhảy tung lên không thì đôi chân đã trúng phải
chưởng phong của đối phương khiến lão đau quá rú lên một tiếng rồi rơi xuống
đất như một viên đá tảng.

Tiếng kêu của lão làm cho trận đấu bên kia đột ngột ngừng lại.

Hồng hoàn song hung và hai lão Nguyệt Luân và Thiết bối vội chạy đến bên Hồ
Nhất Long.

Thì ra sau khi trúng phải chưởng phong vào chân Hồ Nhất Long lập tức nhận thấy
khí huyết đảo lộn. Thân hình không còn giữ được ngã nhào xuống đất. Tai hại
thay đôi chân lão vừa bị trúng thương lại va đập mạnh xuống đất khiến lão đau
quá ngất lịm đi.

Vân Linh không quan tâm đến đối phương tình trạng ra sao. Chàng bế vội Ngọc
Liên Hoa lên tay rồi quay người bỏ đi.

Bọn thiếu nữ thấy vậy cũng vội vã chạy theo.

Miêu song Tường lấy vội một viên thuốc ra nuốt lấy rồi ngồi im vận công điều
trị nội thương.
Một lúc sau bà ta đứng dậy bước lại bên Hồ Nhất Long.

Lúc này Hồ Nhất Long đã được dựng dậy ngồi dựa vào một thân cây. Khuôn mặt lão
tái xanh, không chút huyết sắc, đôi mắt nhắm nghiền.

Miêu song Tường thông thạo y lý liền vội xem mạch cho phu quân và xem xét đôi
chân. Một lúc sao bà ta khẽ thở ra một tiếng rồi lấy ba viên thuốc ra cho bệnh
nhân uống, đoạn quay lại nói với 4 người đi theo:


  • Hồ tướng công may mà còn cứu được. Chúng ta hãy tìm một nơi yên ổn rồi sẽ
    từ từ điều trị.

Nói về Vân Linh bế Ngọc Liên Hoa bỏ đi được một lúc thì bị bọn thiếu nữ đuổi
kịp.

Sáu thiếu nữ này vốn là những đứa trẻ mồ côi được Ngọc Liên Hoa đưa về nuôi
dưỡng và truyền thụ võ công cho. Lúc này cả bọn đều mệt phờ, hơi thở hổn hễn,
đầu tóc xốc xếch.

Một thiếu nữ vội hỏi:


  • Vân đại gia định đưa phu nhân chúng tôi đi đâu ?

Vân Linh lúng túng một lúc mới nói:


  • Tại hạ vốn chỉ định đưa mọi người ra khỏi chỗ nguy hiểm, chứ hiện tại cũng
    chưa biết đi đâu.

Các thiếu nữ nhìn nhau ngạc nhiên.

Lúc đầu bọn họ nghĩ Vân Linh có chỗ nào đó an toàn hơn nên mới cấp tốc bỏ đi.
Hóa ra thật sự lại hoàn toàn khác hẳn. Cả bọn nhất thời thừ người ra chưa biết
tính sao.

Vân Linh nghe ngóng thấy có tiếng nước róc rách gần đó liền vội vàng tìm đến.

Bọn thiếu nữ thấy chàng bỏ đi cũng vội vàng chạy theo.

Thật sự sáu thiếu nữ này chỉ chuyên ở trong hang động luyện tập võ công và hầu
hạ Ngọc Liên Hoa. Mọi sự cung ứng thực vật đều được người ngoài mang đến, vì
vậy đối với địa hình xung quanh nơi ở họ cũng không am hiểu chút gì.

Vân Linh theo âm thanh tiếng nước chảy dễ dàng tìm được một con suối nhỏ.
Chàng nhìn mọi vật xung quanh thấy khung cảnh rất đẹp. Phía trước có một ngọn
núi cao ngất hiểm trở. Một khoảng đất rộng ngăn cách suối nước với vách núi.

Vân Linh búng người nhảy qua dòng suối, các thiếu nữ cũng lần lượt theo sau.

Vân Linh đặt Ngọc Liên Hoa ngồi dựa vào vách núi rồi xem xét thương thế cho
nàng.

Vết thương trên vai và lưng tuy ra máu nhiều nhưng chỉ là ngoại thương. Riêng
vết kiếm thương nơi sườn non thì thật nguy hiểm. Dường như mũi kiếm đã đâm
trúng nội phủ. Tình trạng này nếu không biết cách chữa trị sẽ dẫn đến nguy
kịch trong nháy mắt.

Vân Linh vừa cho nàng uống thuốc, vừa đắp thuốc lên vết thương, đồng thời còn
rút kim châm lên mấy huyệt đạo trên người nàng để cấp cứu.

Các thiếu nữ đứng xung quanh chàng vừa hộ vệ, vừa xem chàng chữa thương. Cả
bọn tròn mắt thán phục trước y thuật của chàng, vì nhận thấy khuôn mặt của
Ngọc Liên Hoa đã có chút sắc hồng sau khi được cứu chữa.

Vân Linh làm xong mọi việc mới đứng dậy nhìn quanh.

Hồng y thiếu nữ vội hỏi:


  • Vân đại gia định làm gì, bọn thiếu nữ giúp được sẽ hết sức cố gắng hoàn
    thành.
    Vân Linh nhìn thiếu nữ rồi nói:


  • Hiện tại Hoa phu nhân không sao cả. Nhưng chúng ta không thể đi đâu xa được
    trong vòng 1 tháng. Tại hạ nghĩ nơi này rất lý tưởng để dừng chân, các vị nghĩ
    sao ?


Sáu thiếu nữ đều nói:


  • Tùy Vân đại gia quyết định thế nào, bọn tiểu nữ cũng tuân theo.

Vân Linh đối với bọn thiếu nữ này cũng có chút e ngại không được tự nhiên vì
so về tuổi tác trong số sáu người chỉ có 3 người Bạch y thiếu nữ, Hồng y thiếu
nữ, Thanh y thiếu nữ là bằng hoặc nhỏ tuổi hơn chàng, còn 3 người còn lại là
Lam y thiếu nữ, Lục y thiếu nữ và Hắc y thiếu nữ đều lớn hơn chàng vài tuổi.
Bọn họ chỉ vì mối quan hệ giữa chàng và Ngọc Liên Hoa mới tôn trọng chàng như
vậy đó thôi.

Vân Linh nói:


  • Chúng ta quyết định ở đây thì cần có chỗ nghĩ ngơi. Vậy các cô nương hãy
    chặt các cây tre ở đằng kia mang về đây để tại hạ dựng nhà tại đây.

Bọn thiếu nữ lập tức tuân lệnh đi làm ngay. Mọi người tất bật đến tận chiều
mới hoàn thành xong hai gian nhà tương đối khang trang.

Ở bên ngoài nhà là chỗ ở của Vân Linh, còn gian nhà phía trong là nơi ở của
Ngọc Liên Hoa và các thiếu nữ. Do có nhiều người ở, nên gian nhà phía trong
được làm to hơn và đẹp hơn hẳn gian nhà phía ngoài.

Vân Linh đã dự trù từ trước nên trong khi chặt cây mang về chàng đã đốn cả gốc
lẫn rễ của một số cây nhỏ và mang về trồng xung quanh nhà tạo thành một trận
thế. Trận thế này được chàng dựa theo phép biến hóa của ngũ hành mà tạo thành
gọi là Mộc thủy trận.
Trận thế làm với khuôn viên khá rộng bao lấy một phần dòng suối, vì vậy bọn
người ở phía trong trận có thể sinh hoạt bình thường, nhưng người bên ngoài
nhìn vào sẽ không nhận thấy gì cả mà cũng không nghe được gì.

Trời đã tối, Vân Linh ra khỏi trận bắt được một con hươu mang về.

Mọi người đều đói và mệt liền xẻ thịt hươu nướng lên ăn.

Vân Linh sai người mang một ít cháo thịt vào cho Ngọc Liên Hoa, nói chuyện với
nàng mấy câu an ủi rồi quay trở lại phòng nhắm mắt dưỡng thần.

Hồi lâu sau, chàng bỗng nghe những tiếng động rất lạ từ phía khe suối vọng
lại. Vân Linh lo lắng vội dùng khinh công bay ra khỏi nhà nhảy lên một nhánh
cây nhìn ra.

Không nhìn thì thôi. Vừa thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt, con người Vân Linh
bất chợt toàn thân khích động. Cơ thể bỗng chốc nóng dực cả lên.

Trước mắt chàng hiện tại, 6 nàng thiếu nữ đều lõa thể đang cùng nhau tắm gội
dưới suối. Dòng suối không lớn lắm nên các nàng ngồi hẳn dưới dòng suối, đôi
nhũ phong trắng nõn nhô cao trên mực nước được ánh trăng chiếu vào trông thật
vô cùng hấp dẫn.

Khung cảnh thật sự khiến người khác phải tê bại tâm thần. Mê man trong cảnh
thần tiên thoát tục. Quả nhiên, con người ai ai cũng có tâm lý hưởng thụ. Tất
yếu sự hưởng thụ đó không đến với họ nên mới phải kiềm nén. Còn như bây giờ.
Trước mắt Vân Linh là cảnh tượng thần tiên mỹ diệu, khuynh đảo tâm thần. Những
tấm thân mỹ nữ ẩn hiện thập thò dưới làn nước mát. Phong đồn mỹ diệu, ngọc nhũ
vươn cao. Da thịt ai ai trông cũng vô cùng tươi mát, trắng trẻo và đầy mị lực.
Thực quả là tuyệt phẩm nhân gian thượng thặng.

Vân Linh bấy giờ tâm thần mê mãi. Hai mắt đứng tròng nhìn không biết chán vào
các thân hình tuyệt mỹ của các thiếu nữ đang ẩn hiện trong làn nước trong vắt
đến vô cùng.

Lúc này các thiếu nữ vừa tắm gội vừa thì thầm. Tiếng nói của họ tuy không to,
không nhỏ nhưng nghe thật là âm điệu mê hoặc. Thỉnh thoảng, Vân Linh lại nghe
thấy những tiếng cười nho nhỏ giống như tiếng ngọc va chạm vào nhau hết sức
thanh thoát làm chàng không khỏi rúng động tâm thần.

Vân Linh trong lòng tự nhiên tò mò vô dạng, thật muốn tìm hiểu xem các nữ nhân
kia đang bàn luận chuyện gì. Thế rồi chàng vội chấn định tinh thần, tâm trung
thính nghĩ để lắng nghe câu chuyện của bọn thiếu nữ:

Bạch y thiếu nữ vừa đưa tay kỳ cọ suốt dọc thân người vừa khẽ nói với chúng
nữ:


  • Chúng ta tắm như thế này lỡ Vân đại gia phát hiện thì sao ?

Hồng y thiếu nữ khúc khích cười khẽ, lát sau lại nói:


  • Muội nói đúng ! Chúng ta phải tắm mau lên, nếu Vân đại gia nhìn thấy được
    thì còn ra làm
    sao.

Hai nàng nói chuyện cùng nhau mà chẳng ngờ được tấm thân trinh bạch của họ đã
bị Vân Linh nhìn thấy tất cả. Tất nhiên Vân Linh chẳng dại gì mà ló ra cho họ
thấy. Chàng lúc nghe được mấy thiếu nữ nói vậy lại càng cẩn mật, ẩn thân thật
tốt.

Hắc y thiếu nữ đưa mắt nhìn ngó xung quanh thật không thấy gì khác thường liền
cười khẽ nói dài giọng :


  • Tỷ muội chúng ta bôn ba cả ngày, toàn thân bẩn thỉu. Mặc kệ Vân đại gia có
    tới đây hay không chúng ta cứ đàng hoàng mà làm chuyện của mình.

Bọn thiếu nữ nghe Hắc y thiếu nữ nói thế thì cười ngất, và rồi mạnh người nào
người nấy nhanh chóng tắm rửa và thay y phục thật nhanh rút vào trong nhà.

Vân Linh không muốn để bị phát hiện đã rút lui vào nhà trước rồi. Chàng cố
gắng coi như sự việc chưa hề xảy ra, nhắm mắt đi vào giấc ngủ vùi.

Mười ngày trôi qua nhanh chóng. Một hôm, Vân Linh đang ngủ thì chợt có tiếng
kêu thất thanh của bọn thiếu nữ.


Quái Dị Khách - Chương #19