11 : Tranh Đoạt Song Long Bí Phổ


ng thiên hành liếc mắt nhìn xung quanh cười nhạt:


  • Chúng ta đều vì bí phổ Song long mà đến. Vậy ta có một việc muốn thương
    lượng cùng quý vị.

Sưu hồn sứ giả gằn giọng:


  • Lão quái ! Ngươi có việc gì hãy nói thử xem. Đừng có đứng đó úp úp, mở mở
    làm mất thời giờ quá.

Ưng thiên hành cười khanh khách:


  • Chuyện lão phu định thương lượng thật đơn giản. Lão phu muốn các ngươi
    nhường bí phổ Song long cho ta.

Sưu hồn sứ giả nổi nóng, nói lớn:


  • Thật nực cười. Song long bí phổ là tuyệt học một đời của Thạch am thần ni.
    Ai ai cũng muốn sở hữu. Ngươi dù võ công cao mấy đi nữa cũng chưa chắc thắng
    nổi tất cả mấy người bọn ta. Thật đúng là quá khinh người rồi.

Ưng thiên Hành bật cười dài:


  • Phải ... phải. Một mình ta không thắng nổi các ngươi nhưng nếu có thêm
    người khác thì sao ?

Ưng thiên hành vừa nói xong thì ngoài xa, một bóng nhân ảnh đang tiến lại.

Mọi người trong đương trường đều thất kinh trước thân pháp nhanh như ma muội
của dị nhân.

Đột nhiên, một người trong bọn Hắc thanh giáo kêu lên:


  • Ái chà ! Ảnh hồn thủ không ngờ cũng xuất hiện nơi đây.

Kẻ mới đến đích thị là lão quái Ảnh hồn thủ, người đứng thứ 4 trong bát ma nổi
tiếng năm xưa.

Ảnh hồn thủ đưa mắt nhìn lão già vừa mới lên tiếng. Lão chợt cất tiếng ngạc
nhiên:


  • Ơ ! Viên thủ thần cửu cũng có mặt ở đây sao ?

Ưng thiên hành và mọi người có mặt đương trường đều kinh ngạc nhìn lão Viên
thủ thần cửu.

Ở trong bát ma Viên cửu thần cửu được xếp vào hàng thứ năm. Nhưng lão hành sự
rất ít khi để lại dấu tích, nên mọi người phần đông chỉ nghe danh mà chưa hề
gặp mặt lão.

Lúc này Viên thủ thần cửu chăm chú để ý trạng thái biểu hiện trên gương mặt
của lão quái Ảnh hồn thủ.

Là ác ma, nên lão hiểu rất rõ cá tính của nhau.

Sau lưng Viên thủ thần cửu là Thiết phiến thư sinh và Xác y nhân Bạch ma
thường, kẻ đã thoát nạn trong cuộc đọ sức gần đây với Hoạt thiên tà ở Âm thiên
cốc.

Ảnh hồn thủ nhìn hai người đi với Viên thủ thần cửu. Lão không biết bọn chúng
là ai, nhưng theo lão phán đoán, hai người này cũng không phải hạng tầm
thường.

Nếu đương trường trực diện giao thủ thì với lực lượng của lão và Ưng thiên
hành cũng không thể khống chế được cục diện.

Hiện tại việc trước mắt là tìm đồng minh để thương lượng là hiệu quả nhất.

Ảnh hồn thủ liếc nhìn Viên thủ thần cửu rồi dùng truyền âm nhập mật thảo luận.

Viên thủ thần cửu trầm ngâm lắng nghe. Lão suy nghĩ một lúc rồi thét thủ hạ
lùi lại.

Ảnh hồn thủ cười dài, nói lớn:


  • Ưng đệ hãy lấy bí phổ đi !

Ưng thiên Hành không biết Ảnh hồn thủ dùng cách gì mà khuyến dụ được bọn người
của Hắc thanh phái rút lui. Lão nghe Ảnh hồn thủ ra lệnh liền tức tốc xông lại
chụp vào người Tiêu dao dao.

Bọn người Sưu hồn sứ giả và Song thành Tứ tú đâu chịu để yên, vội vàng xông ra
ngăn cản.

Ảnh hồn thủ rú lên một tiếng như rồng ngâm. Ảnh thủ tung lên, sát chiêu chụp
đến bọn người mới xông tới.

Chưởng phong chạm nhau ầm ầm. Một tiếng rú đau đớn nổi lên. Một người trong tứ
tú đã bị trúng một chưởng của Ảnh hồn thủ văng bỗng ra sau.

Cuộc chiến tức thì nổ ra tưng bừng, ác liệt.

Lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao độc chiến với Ưng thiên Hành. Ảnh hồn thủ một
mình chọi với 5 cao thủ. Chưởng phong ầm ầm như chớp giật.

Thiết phiến thư sinh nhìn vào cuộc chiến, không khỏi thắc mắc hỏi:


  • Tam hộ pháp sao lại dễ dàng nhường lại tiện nghi cho lão quái đó vậy ?

Viên thủ thần cửu cười bí mật, trả lời:


  • Việc này ta đã được lệnh của bang chủ. Ngươi đừng hỏi nhiều.

Phía trong cuộc chiến xảy ra mỗi lúc càng thêm hung hiểm.

Lãnh hồn tiên tử không sao địch nổi Ưng trảo công nổi tiếng giang hồ của Ưng
thiên hành.

Nàng bị trúng một trảo của lão vào vai, máu chảy ra lênh láng.

Mấy lần Lãnh hồn tiên tử định tìm cách tháo chạy như lần trước như không sao
thực hiện được.

Ưng thiên hành chưởng pháp mạnh như búa bổ, quỷ trảo ẩn hiện làm cho đối
phương không biết đâu mà lần.

Lão tấn công liên tiếp, phong bế mọi đường rút lui của đối phương. Hiện tại,
Lãnh hồn tiên tử chẳng khác chi cá nằm trong rọ, vô phương vùng vẫy.

Trong đương trường đột nhiên xuất hiện ba người lạ mặt. Đó là hai lão bà, y
phục đen, trắng tay cầm ngọc trượng và một thiếu niên anh tuấn tuổi trạc 17,
18 mình mặc thanh y.

Xác y nhân Bạch ma thường vừa nhìn thấy hai lão bà nọ thì vội lui lại núp phía
sau lưng Thiết phiến thư sinh.

Thiết phiến thư sinh kinh ngạc nhìn bọn 3 người vừa xuất hiện. Lão khẽ hỏi
Bạch ma thường:


  • Bọn người đó có liên quan đến ngươi sao ?

Bạch ma thường nói khẽ:


  • Hai mụ già đó chính là Hồ thị song tiên, võ công rất ghê gớm. Còn thiếu
    niên đi cùng là đệ tử của bọn họ võ công cũng rất lợi hại với biệt hiệu Thanh
    lam tú hiệp.

Viên thủ thần cửu làm gì không biết võ công của Xác y nhân Bạch ma thường lợi
hại như thế nào. Vậy mà hắn vừa thấy ba người nọ xuất hiện đã tỏ ra sợ hãi, đủ
biết bọn người này cực kỳ khó đối phó.

Tuy trong lòng có úy kỵ, nhưng bề ngoài lão vẫn giữ thái độ bình tĩnh như
thường.

Lúc này Thanh lam tú hiệp đã xông vào trợ giúp Lãnh hồn tiên tử.

Thật ra Thanh lam tú hiệp và Lãnh hồn tiên tử không quen biết gì nhau. Nhưng
việc cứu người này là do sự xếp đặt của Hồ thị bạch bà.

Hồ thị bạch bà là lớn tuổi nhất trong Song hồ và cũng là sư phụ của Thanh lam
tú hiệp. Khi nhìn thấy Lãnh hồn tiên tử bị lâm nguy bà ta liền nghĩ ngay đến
việc cứu trợ cho nàng.

Đối với Lãnh hồn tiên tử Hồ thị Bạch bà có chút cảm tình. Không cần biết vì
nguyên do gì, nhưng Lãnh hồn tiên tử chỉ là một nữ nhi thuộc hàng hậu bối, mà
dám ngang nhiên ra tay đấu với một người trong bát ma cũng là điều đáng phục
rồi.

Hơn nữa dung nhan của Lãnh hồn tiên tử rất là xinh đẹp, thật xứng đôi với đệ
tử của bà.

Nếu dựa vào sự cứu trợ này, tương lai có thể họ sẽ trở thành một đôi thân bằng
quyến thuộc, tung hoành trong giang hồ mai hậu.

Còn trong trận chiến thì khỏi phải nói. Võ công của Thanh lam tú sĩ chẳng chút
tầm thường. Hai người một nam một nữ, tiến thoái nhịp nhàng làm cho Ưng thiên
Hành không sao chiếm được chút tiện nghi.

Cuộc chiến giờ đây càng lúc càng kịch liệt.

Ảnh hồn thủ tuy rằng đã lộ hiển thần uy nhưng vẫn không thể đả bại được một
lúc mấy cao thủ võ công cao cường.

Thân thủ của lão tiến thoái nhanh như chớp, nhưng cũng chỉ hơn được đối phương
một chút mà thôi.

Tình thế nếu kéo dài thì đôi bên tất phải lưỡng bại câu thương.

Hồ thị Hắc bà nhìn vào trận đấu nói nhỏ:


  • Sư tỷ. Muội có nên vào giúp Thanh nhi một chút chăng ?

Hồ thị bạch bà cười nói:


  • Không cần ! Ta muốn y dựa vào thực lực mà chiến thắng. Với lại võ công của
    bọn nhỏ rất cao, Ưng lão quái cũng không làm gì được chúng đâu.

Qủa thật, Ưng thiên hành không làm gì được hai người. Nhưng qua một lúc, Lãnh
hồn tiên tử thân pháp chậm lại. Nàng chỉ cố gắng thủ nhiều, công ít, mọi sự
nặng nhọc giao phó hết cho Thanh lam tú hiệp.

Ưng thiên hành phát hiện ra Lãnh hồn tiên tử đã đuối sức vì mất máu, nên lão
rú lên một tiếng thị uy, đồng thời gia tăng áp lực tấn công.

Thanh lam tú sĩ cố gắng chống đỡ, nhưng không chịu đựng được, liên tiếp lùi
lại đằng sau.

Lãnh hồn tiên tử chỉ biết lùi lại, chứ không thể tiếp viện cho Thanh lam tú
hiệp được.

Hồ thị Hắc bà vội tung người vào trận, quải trượng tung lên đón lấy thế công
như sấm động của lão quái Ưng thiên hành.

Mấy tiếng nổ lớn vang lên. Thân hình Ưng thiên hành bay bỗng lên cao, còn thân
hình Hồ thị Hắc bà thì đột nhiên như ngắn lại, hai chân đã lún sâu xuống mặt
tuyết.

Diễn biến tình hình thật ngoài sở liệu của Ảnh hồn thủ. Hắn nhận thấy Hồ thị
Hắc bà xông vào đấu với Ưng thiên hành thì biết là mọi việc hôm nay đã hỏng
hết rồi.

Ưng thiên hành chỉ có thể đấu ngang với Hồ thị hắc bà. Nếu Hồ thị bạch bà mà
tham chiến thì lão sẽ phải nguy ngay.

Còn bản thân Ảnh hồn thủ cũng không thể nhất thời giành được ưu thế trước mấy
cao thủ.

Vậy thì mọi việc nên chấm dứt ở đây là hơn.

Nói ra thì lâu, nhưng thật sự suy nghĩ đó chỉ diễn ra trong tích tắc.

Ảnh hồn thủ một chưởng đánh ra toàn lực. Toàn thân lão bay bỗng ra khỏi vòng
vây công của đối phương.

Lão vừa đáp thân xuống mặt tuyết đã thét lớn:


  • Ưng đệ đệ. Chúng ta đi thôi !

Thân hình Ưng thiên hành đang ở trên không vội vàng đảo lộn vài vòng đã đứng
cạnh Ảnh hồn thủ.

Hai người nhanh chóng phi thân đi mất.

Bọn người Hắc thanh giáo cũng quay người đi luôn.

Nhưng Hồ thị Bạch Bà chợt nhận ra gã Xác y nhân Bạch ma thường đi cùng trong
nhóm người Hắc thanh phái.

Hồ thị Bạch bà thân hình chớp động đã đứng chặn ngang đường.


  • Bạch ma thường ! Ngươi định trốn chạy ư ?

Viên thủ thần cửu cười khan:


  • Hồ thị bạch bà, bà lại định ngăn cản lão phu sao ?

Hồ thị bạch bà nhướng đôi mày bạc, nói giọng lạnh lùng:


  • Lão viên thủ, ngươi nên lui ra thì hơn !

Viên thủ thần cửu đột nhiên chân bước âm dương bộ, một chưởng tung ra, nhằm
người Hồ thị Bạch bà đánh tới nhanh nhẹn vô cùng.

Hồ thị Bạch Bà không ngờ đối phương vừa nói đã ra tay động thủ. Bạch bà nổi
giận, vung quải trượng đánh luôn.

Hai người quấn lấy nhau, chiêu thức lanh lẹn. Chỉ thấy kình phong xé gió, hình
bóng hai người bị che khuất trong vùng chưởng ảnh.

Hồ thị Hắc bà cũng đã phát hiện ra lão Xác y nhân Bạch ma thường.

Hồ thị Hắc bà rú lên một tiếng, quát lớn:


  • Lão tặc, hãy xem quải trượng của ta !

Bạch ma thường nhảy vội sang bên né tránh. Hồ thị Hắc bà đâu chịu để yên. Quải
trượng biến hóa liền liền va chạm trực tiếp với Ngũ hành luân đang trong tay
Bạch ma thường, chiêu công của hai người ngày lúc càng ác liệt.

Thiết phiến thư sinh sợ lão Xác y nhân không chống nổi quải trượng nên cũng
cầm thiết phiến xông vào. Hai người vây chặt Hồ thị hắc bà vào giữa tấn công
dồn dập.

Thế cuộc chuyển biến bất ngờ sau khi hai người Ảnh hồn thủ và Ưng thiên hành
bỏ đi.

Bọn người Sưu hồn sứ giả, Song thành tứ tú lại tiếp tục quay ra vây công Lãnh
hồn tiên tử và Thanh lam tú sĩ.

Võ công cao như Ảnh hồn thủ mà chỉ đánh cầm đồng với bọn người này, thì làm
sao hai người Lãnh hồng tiên tử và Thanh Lam tú sĩ đương cự được.

Hai người liên tiếp rơi vào hiểm cảnh.

Vân Linh thấy vậy định ra tay cứu trợ, nhưng chàng nhớ lại giọng nói như giấm
chua của Tiêu hồn ma nữ nên nhất thời không tiện ra tay.

Sử Nguyệt Nga nói nhỏ:


  • Muội tử ra tay thôi, còn đợi đến bao giờ ?

Tiêu hồn ma nữ cười nhẹ :


  • Chúng ta hiện thời không tiện xuất thủ.

Vân Linh không hiểu ra làm sao, còn Sử Nguyệt Nga thì kinh ngạc nhìn chăm vào
Tiêu hồn ma nữ như dò hỏi.

Tiêu hồn ma nữ hai má ửng hồng thì thào:


  • Chúng ta mà lâm trận bây giờ thì thua mất.

Vân Linh không nhịn được nói:


  • Nàng nói gì cứ úp úp mở mở làm ta thật rối cả lên !

Tiêu hồn ma nữ không thèm để ý đến lời nói của Vân Linh. Nàng hỏi Sử Nguyệt
Nga:


  • Tỷ tỷ thấy trong người có thật khỏe không ?

Sử Nguyệt Nga giật mình, vội hít một hơi dưỡng khí, kiểm tra nội thể thấy mọi
việc vẫn bình thường.

Nàng nhìn lại Tiêu hồn ma nữ như đợi nàng này trả lời.

Tiêu hồn ma nữ thấy Sử Nguyệt Nga vẫn chưa phát hiện ra liền thì thào:


  • Tỷ muội chúng ta sau một đêm đã trở thành đàn bà, ở chỗ đó cũng có chút đau
    đớn. Nếu chúng ta vận động nhẹ nhàng thì không sau, nhưng giao tranh với đối
    phương thì không thể được.

Sử Nguyệt Nga bây giờ mới hiểu ra. Nàng ửng hồng đôi má liếc xéo sang Vân Linh
nói nhỏ:


  • Cũng tại y cả.

Vân Linh thấy hai nàng thì thầm với nhau, rồi lại nhìn sang chàng với ánh mắt
kỳ lạ thì ngơ ngẫn như lạc trên cung trăng. Nhất thời không hiểu ra sao.

Sử Nguyệt Nga cười cười, vỗ nhẹ vào tay Tiêu hồn ma nữ:


  • Muội nghĩ thật chu đáo. Chúng ta hiện thời cứ để cho y vất vả một phen.

Vân Linh thấy hai người nói chuyện với nhau những câu chẳng đâu vào đâu thì
sốt ruột hỏi:


  • Hai nàng bây giờ định tính làm gì ?

Sử Nguyệt Nga nói:


  • Chàng hãy bắt cô nương đó đến rặng Phong lĩnh gặp muội. Từ đây đến rặng
    phong lĩnh rất gần, chỉ cần chàng đi dọc theo con đường nhỏ phía tây kia.

Vân Linh nhìn theo cánh tay chỉ của Sử Nguyệt Nga rồi gật đầu.

Sử Nguyệt Nga nói rồi liền kéo tay Tiêu hồn ma nữ bỏ đi ngay.

Tiêu hồn ma nữ thật muốn ở lại theo dõi cuộc đấu. Thế nhưng khi Sử Nguyệt Nga
chìa ra Bích ngọc Phật đang nắm trong tay thì nàng nọ vô cùng hồ hởi vội theo
chân Sử Nguyệt Nga đi luôn.

Hai nàng vừa đi khuất thì toàn trường đã vang lên những âm thanh kinh dị.

Hoá ra, Vân Linh đã ra tay bắt lấy Lãnh hồn tiên tử thoát khỏi đấu trường.
Thân pháp chàng quá sức nhanh nhẹn khiến cho bọn người còn lại đều nhìn theo
ngơ ngốc.


Quái Dị Khách - Chương #11