Biến Đổi


Người đăng: Psychoclone

“Gãy hai xương sườn, may mắn là không đâm vào bộ phận nào trọng yếu. Lệch hàm
dưới, nứt xương tay và gãy tay phải. Máu tụ khắp cơ thể, tuy không có nguy
hiểm gì tới tính mạng nhưng không chắc là sẽ để lại di chứng gì, còn đây là
viện phí. Cậu đừng lo, có tiền bảo hiểm giảm cho cậu thêm ba mươi phần trăm”
Ông bác sĩ già chìa đống hồ sơ bệnh án cho Lê Minh.

Lê Minh không nhìn vào triệu chứng mà nhìn thẳng vào phần viện phí. Chi phí
điều trị quá đắt đỏ, Lê Minh có thể chọn điều trị hoặc mang thân thể về nhà.
Với thương tích như thế này tiền thuốc men chắc hẳn cũng không nhỏ.

Lê Minh không có tiền để điều trị, hắn tuy không có nợ nần gì nhưng số tiền
kiếm được từ làm thêm và chu cấp không đủ để cho hắn điều trị. Lê Minh chỉ khẽ
gật đầu rồi mang hồ sơ về nhà.

Lê Minh chỉ mua về hai lọ thuốc giảm đau và bông gạc rồi về thẳng nhà. Bước ra
khỏi bệnh viện Lê Minh không gọi taxi mà đi bộ về thẳng nhà, vừa đi Lê Minh
vừa suy diễn lại tất cả những vì xảy ra.

Không có gì hết, hắn không có gì ngoài cái dã tâm hết. Hắn không phải là nhà
khoa học, hắn không thông minh và có tài năng chế tạo như Thu, cũng không có
sức khỏe để làm chiến binh, hắn chỉ là bình dân mồ côi nên không có bối cảnh.
Chưa bao giờ, chưa bao giờ hắn thấy mình tầm thường như vậy.

Về tới nhà, thứ duy nhất mà Lê Minh có trong tay, ngôi nhà rộng lớn do chính
phủ tặng cho. Hắn không được bán hay làm bất cứ thứ gì khác với ngôi nhà, hắn
chỉ được ở. Một mình trong cả ngôi nhà to lớn.

“Minh,Minh, cậu có sao không?” Giọng nói ngọt ngào quen thuộc lại vang lên. Cơ
thể Lê Minh dường như đã quá sức ngã quỵ xuống đất, trong đôi mắt mơ hồ của
hắn bóng hình xinh đẹp của Anh lại hiện lên.

“Anh? Sao cậu không về nhà, ba mẹ cậu sẽ la nếu đi chơi quá khuya đó” Bây giờ
đã là chín giờ tuổi, hiếm khi nào Anh được phép ra khỏi nhà vào giờ này. Anh
là một cô gái rất xinh đẹp chiếc mũi cao cao lai tây cùng với khuôn mặt góc
cạnh thiên sứ. Anh cúp học trong trường khá nhiều, điều này cũng vì trí thông
minh của cô cũng không quá cao, phần lại vì ba mẹ của Anh cấm tiệt con gái
mình ra ngoài đường.

“Tớ nghe nói cậu, để tớ chăm sóc cho cậu. Không được, để tớ đưa cậu vào bệnh
viện” Nhìn thấy những vết máu bầm trên người Lê Minh, Anh có chút bối rối và
lo lắng, hai tay cô áp sát vào tay hắn chạm vào vết thương làm hắn rên nhẹ một
chút.

“Không sao, tớ vừa đi bệnh viện. Bác sĩ nói tớ hoàn toàn ổn, chỉ cần nghỉ ngơi
vài ngày là khỏe” Lê Minh nén cơn đau ráng nói, hai tay Lê Minh chống xuống
đất rồi khoác vào tay Anh nhờ cô dìu cậu vào phòng khách.

“Thật chứ, nhìn cậu thê thảm thế này, tớ lo lắm” Anh có vẻ không tin, càng
ngày cô càng lúng túng, tới mức cô thật tình muốn chạy đi rút thẻ ngân hàng đi
mời bác sĩ về. Anh đã quen biết với Lê Minh đủ lâu để biết tính tình hắn, rõ
ràng lời của hắn là nói dối.

“Mở dùm tớ cái Tivi được không?” Lê Minh nằm dựa trên ghế sofa hỏi, cảm giác
này đỡ tồi tệ hơn nằm trên nền cỏ nhiều, Anh gật đầu rồi dùng điều khiển mở
tivi, hình ảnh vừa lên đập vào mắt hai người là một vùng đất hoang tàn, mặt
đất cháy khét còn bầu trời thì nghi ngút khói.

“Vừa qua, một vụ bạo động đã xảy ra ở biên giới Liên Bang Trung Hoa và Khối
Liên Minh Băng Hùng, theo lời nhà chức trách cho biết. Một máy bay tiêm kích
đã nã pháo một làng nhỏ gần biên giới làm thiệt mạng một trăm lẻ hai người,
quân đội của Liên Bang Trung Hoa đã cử gấp một cơ giáp tới để đảm bảo tình
hình, nhưng sau đó cũng đã bị triệt hạ. Phi công Chu Vĩnh người lái cơ giáp
Tank 17 đã tử nạn. Hiện tại chưa có phe hay tổ chức nào đứng ra nhận trách
nhiệm về hành động trên, mọi thông tin sẽ được chúng tôi cập nhật sớm nhất”

Trên màn hình là cảnh quay từ một máy bay phóng sự, một người máy cao gần 10m
có một nòng súng chỉa ra từ trước ngực đang bị quay quanh bởi hàng xe quân
giới và xe tăng loại nhỏ. Người máy đó là mẫu Tank 17 thường dùng nhất của
quân đội Liên Bang Trung Hoa.

Người máy bị vây quanh bởi hàng chục đạo hỏa lực, nòng súng trước ngực của
Tank 17 bắn mỗi lúc một chậm, mỗi viên đạn bay ra đều quét sạch hàng chục xe
thiết giáp ra khỏi mặt đất và để lại một lỗ to dưới mặt đất. Viên đạn găm sâu
xuống mặt đất chớp chớp mấy cái rồi tiếp tục phát nổ.

Những chiếc xe tăng bị hất ra khỏi mặt đất va đập vào nhau nổ tung. Còn Tank
17 thì quay đầu lại chạy, đằng sau bánh xe của Tank 17 rải ra một thứ nước màu
xanh, xe tăng địch đuổi theo chạy vào bãi nước đó lập tức làm nó bốc cháy
thiêu rụi toàn bộ xe.

Tank 17 là một mẫu cơ giáp rất cơ động và có tầm sát thương mặt đất cao hơn
hẳn cái loại cơ giáp cùng hạng. Chỉ có điểm yếu duy nhất của nó là Tank 17
không duy chuyển bằng chân mà sử dụng một bộ băng chuyền như bánh xe tăng.
Chính vì vậy Tank 17 gần như không có khả năng tránh bẫy dưới đất, và nó cũng
không thể phòng thủ trên không.

Trên cao một chiếc máy bay tiêm kích bay tới bắn ra một dãi tên lửa thẳng vào
Tank 17, mỗi lần như thế Tank 17 lại rụt lại như đang chấn động nhưng vẫn
không lật, sau cùng khi Tank 17 chạy qua một địa lôi chôn sẵn dưới đất thì
toàn bộ cơ giáp nặng gần mười tấn bay thẳng lên cao rồi ngã xuống. Từ trong
buồng lái bắn ra một cái dù, phi công trong đó còn chưa kịp đáp đất đã bị một
tràng đạn xuyên qua người.

“Ôi rời, tớ cầu cho chiến tranh không bao giờ xảy ra. Mà tớ tin là không xảy
ra đâu, cậu nhìn xem tới Tank 17 mà còn bị đánh bại thì đâu có công cụ chiến
tranh nữa” Ánh mắt Anh u buồn ngó qua một bên, những thảm cảnh như thế này
hằng ngày xảy ra không thiếu. Học viện Thiên Tử cũng là nơi đào tạo phi công
lái cơ giáp, dù rằng Thiên Tử chỉ thiên về kỹ sư là nhiều nhưng số phi công
tốt nghiệp cũng chả ít. Và số người chết cũng không nhỏ tí nào cả.

“Dòng Tank 17 thuộc cơ giáp cấp F, phi công lái nó không cần phải được đào tạo
nhiều. Do nó dễ sản xuất nên Liên Bang Trung Hoa mới dùng đại trà thôi, sức
mạnh của Liên Bang Trung Hoa nằm ở biệt đội Tank 10, hơn nữa còn dòng tác
chiến bộ binh Long Tử nữa, chỉ cần có chiến tranh xảy ra thì tất cả bọn chúng
đều là một vũ khí đáng gờm” Lê Minh thì thào nói không ra hơi.

“Sao cậu rành thế, chiến tranh thế này có gì hay mà có vẻ cậu biết nhiều quá
nhỉ” Anh hỏi nhưng Lê Minh không trả lời mà chỉ lắc đầu cho qua. Anh vốn chẳng
để tâm gì vấn đề này nên không nhận được câu trả lời liền bỏ qua.

“Thôi chết, trễ rồi. Ta có nấu cho cậu một nồi cháo, còn nữa. Lần sau đừng
giấu chía khóa dưới chậu cây nữa, cả khu này ai cũng biết cả rồi” Anh nhìn vào
đồng hồ rồi vội vã hét lên, cô chạy vội vào bếp bưng ra một tô cháo còn nóng
hổi rồi quăng chìa khóa lên bàn bỏ về.

Chiến tranh sẽ tới rất gần thôi, Lê Minh có chút sợ cái ngày đó xảy đến. Lúc
đó những con người tốt bụng và hiền lành như Anh sẽ đi về đâu và những bất tài
như hắn sẽ làm gì để sống trong cái thời đại này.

Lê Minh thậm chí còn không đủ tư cách để lái cơ giáp cấp F, cho dù là loại Rắn
Rừng cơ bản nhất của quốc gia Thiên Việt cũng không đủ, hoặc có thể thì cũng
chả được khéo léo cho mấy. Nếu bắt buộc phải ra chiến trường, Lê Minh sẽ là kẻ
chết đầu tiên.

Cơn đau từ lồng ngực lại truyền tới, như có một con rắn đang bò trong cơ thể
Lê Minh, cảm giác tức ngực và khó thở đồng loạt tới cùng một lúc. Trong đầu Lê
Minh vang lên tiếng ong ong khó chịu.

Lê Minh trườn người dậy tắt Tivi, bát cháo trên bàn vẫn còn bốc khói nghi
nghút. Lê Minh miễn cưỡng múc mấy muỗng cháo cho vào miệng rồi khó khăn nuốt
xuống. Cảm giác khó chịu trong người Lê Minh ngày một lớn.

Da đầu Lê Minh tê dại, hai mắt mơ hồ như người say chưa tỉnh. Tay chân Lê Minh
thì một lúc một run rẩy, cảm giác nóng lạnh như hai cực nam châm đảo đi đảo
lại liên tục. Bỗng Lê Minh nghe thấy tiếng nhịp tim mình, âm thanh xung quang
không còn, chỉ còn tiếng ong ong trong đầu và tiếng nhịp tim đập thình thịch
mà thôi.

Lê Minh ôm đầu đi vào giường ngủ, máu từ mũi bắt đầu rỉ ra, lần nữa áo trắng
lại nhuốm màu. Máu mũi của Lê Minh ngày một chảy ra nhiều nhưng hắn không để ý
tới, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Lê Minh.

“Khục”

Lê Min khạc một tiếng, máu tươi nhuộm đỏ cả ra giường.Cơ thể Lê Minh co quăp
lại rơi vào tình trạng nửa mê nửa tỉnh.

“Tới đây”

Một giọng nói vang lên trong mơ màng, từ lồng ngực trái tim Lê Minh trồi ra.
Trồi lên thấy rõ, cả cơ thể Lê Minh không còn tí máu. Lồng ngực tự động tách
ra trái tim Lê Minh bay lơ lửng trên không.

Từ góc phòng, khối lập phương nhẹ nhàng bay lên. Khối lập phương phát ra một
màu đỏ quỷ dị chậm rãi bay lại gần trái tim Lê Minh. Những đường gân máu nối
trái tim với cơ thể dần căng ra rồi đứt hẳn. Khối lập phương áp sát vào trái
tim Lê Minh, mỗi lúc một sâu.

“A,....a....a....a”

Cảm giác đau đớn lên tới dữ dội, gân xanh trên trán Lê Minh nổi lên như những
sợi dây. Từ xưa đến nay chưa bao giờ Lê Minh đau đớn tới vậy, khối lập pương
chậm rãi hòa nhập làm một với trái tim Lê Minh.

Âm thanh dừng, ánh sáng tắt. Khối lập phương cùng trái tim hòa làm một lần nữa
chui vào lồng ngực Lê Minh, lồng ngực Lê Minh đóng lại như chưa có chuyện gì
xảy ra.

Lúc này đây Lê Minh đang đứng trước một đại sảnh, thảm đỏ trải dài rên mặt
đất. Bức tường trên cao nạm đầy cẩm thạch đỏ, hai tấm màn lớn cũng mang một
màu đỏ che đi hai cái cửa sổ lớn.

Một người đàn ông chiễm chệ ngồi trên ngai vàng. Xung quanh ông là những con
búp bê vô hồn.

“Chào mừng tới đây. Ta là Vua của Cái Chết”

Đó là một giọng nói quen thuộc, rất quen.


Project: King - Chương #4