Kẻ Bất Tài Cố Chấp


Người đăng: Psychoclone

Lê Minh tới trường vừa kịp lúc, ngay khi lên lớp là hắn lấy đề cương và sách
giáo khoa ra nghiên cứu ngay lập tức, ngày hôm nay sẽ kiểm tra vật lý. Xem
nào, bài vừa học là định lý năng lượng hạt và định lý duy trì động cơ đẩy.

Những kiến thức này đều là những kiến thức quá khó đối với hắn, cho nên Lê
Minh chỉ có thể nài lưng ra học thuộc lòng toàn bộ kiến thức căn bản để lấy
điểm trung bình, chỉ cần hắn sai một chữ cũng có thể làm bay hết toàn bộ số
tiền ít ỏi của hắn, thế nên hắn phải cẩn thận không được để sai trong bài kiểm
tra.

“Cái gì đây ta, giờ này mà vẫn còn người chăm chỉ quá nhỉ?” Đống sách vật lý
bày biện trên bàn của hắn bị một bàn chân đặt lên đôi giầy bóng láng màu đen
dày vò làm nhăn hết mấy tờ giấy cứu mạng của hắn.

Lê Minh chậm chậm ngẩng đầu lên nhìn về tên thanh niên trước mắt, một thanh
niên tóc vàng với khuôn mặt sáng suốt nhưng đầy kiêu ngạo. Khi đối mắt của Lê
Minh chạm vào mắt của hắn, thứ duy nhất mà Lê Minh có thể nhìn thấy là sự
khinh thường.

“Nghe đồn cái thằng ngu nhà ngươi bày đặt đi phỏng vấn đồ ha, ta nói nghe này
công chúa không thể bảo vệ ngươi mãi mãi đâu. Hơn nữa, ngươi không xứng đáng
được công chúa bảo vệ, mày hiểu không?” Càng nói giọng của tên tóc vàng càng
gằn ra giọng méo mó.

Hắn chính là Lưu Khiết Thành, con trai của một thành viên hội đồng quản trị
của ngôi trường này. Khiết Thành chung lớp với Lê Minh và vị trí của hắn trong
lớp là ba mươi, vị trí xếp cuối cùng. Không phải vì hắn ngu dốt, nói đúng hơn
là hắn thông minh, mấy loại bài tập mà Lê Minh phải đau đầu suy nghĩ thì đối
với Khiết Thành chẳng đáng vào đâu.

Tất cả là do hắn trong trường quậy phá gây hấn và phách lối cho nên điểm hạnh
kiểm rất thấp, đó chính là lý do duy nhất hắn nằm ở vị trí cuối lớp. Nói cách
khác Khiết Thành rất thông minh, chỉ có điều hắn đã bỏ phí trí thông minh của
mình.

“Tôi không có liên quan gì tới Thu hết, tôi cũng không muốn gây sự với cậu cho
nên yêu cầu cậu đi ngay. Bằng không tôi sẽ báo cho ban giám hiệu” Lê Minh cúi
đầu không quan tâm, Lê Minh dùng tay kéo quyển đề cương ra khỏi chân của Khiết
Thành rồi chăm chú đọc.

“Mày nói gì, mày có tư cách gọi tên người giỏi hơn mình sao. Mày là cái thá gì
mà dám học tập ở đây. À, hay là phải đi làm trai bao cho mấy bà già để kiếm
tiền, đúng ha, khuôn mặt này mà nằm trên thằng bất tài như mày thật là phí
quá” Khiết Thành cười nhếch mép, hắn chuyển bàn chân tới trước mặt của Lê
Minh.

Khiết Thành nhíu mày khi thấy Lê Minh vẫn không tỏ ra sợ sệt mà chỉ chăm chút
đọc sách thì có chút không hài lòng.

“Mặt tao đẹp hơn quyển sách, thằng chó” Khiết Thành hét lớn một tiếng làm cho
tất cả học viên trong giảng đường chú ý. Lúc này người qua lại lưa thưa không
nhiều, họ có thấy những vốn cũng đã quen với cảnh này cho nên không ai lên
tiếng.

Nhưng vì cái quy luật cấm bạo lực cho nên không ai lo ngại gì cả. Khiết Thành
dùng chân đạp thẳng vào mặt Lê Minh khiến cho Lê Minh ngã nhào ra đằng sau.
Tiếp sau đó lại là một đá rồi một đá vào bụng và ngực của Lê Minh.

Lê Minh đưa tay lên che mặt lại, môi mím chặt. Máu từ mũi Lê Minh chảy ra ướt
đẫm cả vạt áo trước ngực, ngay khi đòn chân của Khiết Thành dừng lại, Lê Minh
mới lụi cụi đứng lên, dùng tay lau máu trên miệng mình ánh mắt không chút sợ
hãi nhìn trực diện Khiết Thành.

“Thôi được rồi, nếu đánh nữa thì nhà trường sẽ kỷ luật cậu đó” Một tên đi
chung với Khiết Thành lên tiếng can ngăn, đánh người thì cũng bình thường
thôi. Nhưng nhìn bộ dáng máu me của Lê Minh thì hắn sợ Khiết Thành quá tay
đánh chết người.

“Im miệng, tao đánh cho thằng chó đó phải xin lỗi” Khiết Thành giận dữ hét vào
mặt tên khuyên can, sau đó dùng tay cầm chiếc ghế gỗ gần đó đưa lên. Một thanh
niên đeo mắt kiếng cắt tóc ngố tiến lên đưa tay khuyên bảo.

“Nhưng cậu ta đâu có làm gì cậu đâu, chúng mình có thể bỏ qua mà” Người đó là
một thành viên trong câu lạc bộ phóng viên mà Lê Minh tham gia, cậu ta đã
chứng kiến từ đầu chí cuối nhưng bây giờ mới dám đi ra.

“Hắn,..hắn. Tao không cần biết, sao mày bảo vệ nó thì đưa mặt đây tao đập thay
nó” Khiết Thành không tìm ra được lý do liền dùng bạo lực hù dọa, người kia sợ
hãi không dám phản kháng bèn nuốt nước bọt lui về phía sau.

“Cái này là tại mày bất tài” Khiết Thành hét lớn, chiếc ghế gỗ nhanh như điện
đánh thẳng vào tay Lê Minh, Lê Minh không rên rỉ mà chỉ lui về mấy bước rồi
ngã ra đất được thế Khiết Thành lại càng đánh nhanh và mạnh.

Lê Minh thở hồng hộc dưới đất, Lê Minh cảm thấy như xương tay của mình nứt ra.
Cả cơ thể đều bị đánh tổn thương nặng nề, Lê Minh cảm thấy cả lồng ngực đau
nhức không cần khám cũng biết xương sườn của hắn đã sớm nứt ra.

Khiết Thành thở mệt mỏi, ghế trong tay hắn đã bị đánh gãy tan nát. Cả người Lê
Minh cũng dính đầy máu, áo trắng của học viện nhuộm một màu đỏ thắm. Lê Minh
dùng tay chống xuống đất toan đứng dậy nhưng cơn đau từ tay làm cho hắn hụt
tay. Lồng ngực đập xuống đất.

Lê Minh lại lần nữa đứng thẳng dậy dù có chút khó khăn. Lê Minh chỉnh cái cà
vạt màu xanh dính đầy máu trên cổ một chút rồi tháo hẳn ra ném xuống đất, Lê
Minh kéo tay áo lên, hai tay đưa lên cao thủ thế trong đó có một cánh tay đã
bị vẹo qua một bên.

Đúng, hắn chính là không có sức để phản kháng. Không có khả năng so sánh với
gã đạt điểm A môn quân sự như Khiết Đan. Từng thớ cơ bắp của Lê Minh chỉ đủ
săn chắc chứ không mạnh khỏe, cơ thể của hắn cũng không quá mạnh khỏe do
thường xuyên thứcc thâu đêm học bài.

“Thách thức tao?” Khiết Thành cười nửa miệng, hắn kéo tay áo lên rồi cởi cà
vạt quăng xuống đất. Lê Minh chậm chạp tiến đến tung thẳng một đấm vào giữa
sóng mũi Khiết Thành, nhưng nhanh chóng bàn tay Lê Minh đã bị chặn lại.

Khiết Thành nắm lấy cổ tay của Lê Minh bẻ lên cao, cả bả vai của Lê Minh như
đang rời ra khỏi cơ thể. Lê Minh chưa kịp nhăn mặt đau đớn thì một đấm như búa
tạ đánh thẳng vào mặt hắn, rồi vào bụng, Khiết Thành tung một đấm vào giữa cằm
Lê Minh làm xương hàm của hắn chệch qua một bên.

“Không phải chiến binh” Khiết Thành tung một đấm vào gò má Lê Minh.

“Không phải khoa học gia” Khiết Thành nắm tay của Lê Minh bẻ cho xương tay gãy
rời ra.

“Không phải quý tộc, chỉ là bình dân mồ côi nghèo hèn sống ngờ tiền trợ cấp”
Một đấm thẳng vào ngực làm Lê Minh hộc ra một bãi máu đen, sau đó liên tục là
đấm vào hai bên sườn Lê Minh.

Có người không nhịn được mà che mắt lại, có kẻ thương tiếc chàng trai hiền
lành ít nói, có kẻ lại hả hê vì kẻ bất tài cuối cùng cũng bị giải quyết.

“Không có tài năng, không thể sử dụng chiến giáp hay thành thạo bất cứ thứ gì.
Thứ như mày, chính là loài mới, nằm ở tận cùng chuỗi thức ăn” Khiết Thành hét
lớn rồi tung chân đạp Lê Minh bay ra ngoài.

Khiết Thành rút từ trong thắt lưng ra một con dao bấm lưỡi dao múa như cánh
bướm trên tay Khiết Thành bay lượn trong không khí. Lưỡi dao sắc lẻm chói sáng
như một điềm báo tử.

“Thôi được rồi” Cô chủ nhiệm tới rất đúng lúc, tiếng nói của bà vừa vang lên
làm cho những người đứng xem tản ra. Cô chủ nhiệm đi thẳng về phía hiện trường
nhưng không đi thẳng về phía Lê Minh mà đi về phía Khiết Thành.

“Tại sao em lại làm vậy, thật khó cho tôi có thể xét tốt cho em. Em có thể sai
người khác đánh mà tại sao lại tự mình thực hiện?” Tiếng nói của cô chủ nhiệm
rất nhỏ nhưng đi thẳng vào lỗ tai Lê Minh, chân thực từng chữ một.

Khiết Thành cười ha ha không thèm để ý tới Lê Minh đang nằm trên đất, lưỡi dao
trên tay hắn bung ra bay thẳng về phía con mắt của Lê Minh, nếu trúng thì
không chết Lê Minh cũng lâm vào cảnh mù lòa nhưng Lê Minh thì không có sức
phản kháng.

“Keng”

Một âm thanh chát chúa vang lên, một người con gái với khuôn mặt lạnh lùng
bước vào. Trên tay cô là một cái găng tay màu xanh, cô khẽ vẩy tay một cái một
viên bi màu trắng đã rơi vào tay cô, ai tinh mắt thì sẽ nhìn thấy đó chính là
thứ đã đánh cây dao đi.

“Thu, em đã chế tạo thành công Găng Tay Từ Trường sao? Viện Hoàng Gia biết sẽ
mừng lắm” Cô chủ nhiệm vỗ tay vào nhau khuôn mặt mừng rỡ, cô ta vờ như không
thấy lưỡi dao độc địa kia.

“Chưa, cậu ta theo tôi” Thu khẽ nói rồi vẫy tay một cái mấy viên bi tiến tới
nâng cả người Lê Minh lên rồi quay lưng bỏ đi, nhìn thấy phát minh của Thu ai
cũng lạnh sống lưng, không ngờ một học sinh chưa tốt nghiệp mà có thể phát
minh ra thứ như thế này.

Thu dẫn theo Lê minh đi theo tới sân cỏ ngoài sân trường rồi ném xuống.

“Cậu là thằng bất tài cố chấp”

Thu khẽ vuốt tóc rồi quay lưng bỏ đi, mấy viên bi như có linh tính bay thẳng
vào thắt lưng Thu.

“Kẻ từ đầu sinh ra đã tài giỏi như cô thì biết cái gì. Người giỏi nhất, cái
danh hiệu đó cô thì hiểu rất rõ, còn kẻ sinh ra đã kém cỏi như tôi thì khác,
cô đâu có biết cảm giác của kẻ bất tài”

Lê Minh nói lẩm nhẩm trong miệng, mỗi lần hắn nói là máu miệng của hắn lại
chảy ra. Thu dừng chân lại một chút, Thu khẽ vẫy tay một cái những viên bi lại
bay lơ lửng mang theo một chiếc khăn đắp thẳng lên trán Lê Minh.

“Có một sự thật mà cậu không biết, ngay từ đầu ở ngôi trường này. Tôi chỉ là
kẻ giởi thứ hai thôi, cậu nói đúng. Loại bất tài như cậu, tôi mãi không biết
được” Thu nói vọng lại vào tai Lê Minh, trước khi hai mắt hắn tối sầm lại
không cảm thấy gì nữa.

Hắn là ai? Hiện tại là một kẻ bất tài.

Một kẻ bất tài cố chấp.


Project: King - Chương #3