Người đăng: Psychoclone
Chạy vội xuống nhà, Lê Minh cũng không thèm đứng lại để ngắm nhìn ngôi nhà to
lớn của mình nữa. Cứ vội vàng rời khỏi nó, cứ như bản thân nó vốn là một nơi
xa lạ chứ không phải là “nhà“,
Bản thân Lê Minh tồn tại giống như một con thú hoang dã, luôn gầm gừ với bất
kì ai nhe nanh với nó, nhưng lại sợ hãi núp trong lãnh thổ của mình mà không
dám bước ra ngoài.
Đối xử ngang hàng với kẻ ngang hàng với mình, bỏ qua sự tồn tại của kẻ yếu hơn
mình và e ngại với kẻ mạnh hơn mình. Một quy tắc đơn giản nhưng chưa bao giờ
thay đổi cho dù đã trải qua bao lâu. Cho dù ai đó có phủ một lớp sương mù lên
để che đậy lại tất cả thì có một sự thật không thể chối cãi là đó là quy tắc
đó đã trở thành cách đối nhân xử thế mà người đời dùng để đối xử với nhau.
Nó đã ăn sâu vào máu rồi, đó có lẽ là những gì còn vương lại từ đời trước khi
họ đã ăn đủ quả đắng khi vi phạm quy tắc này. Truyền lại cho đời sau với tư
cách là một trong những bài học đầu tiên mà con người cần phải lĩnh ngộ.
Khi còn nhỏ, Lê Minh luôn có nhận định ngờ ngợ về việc này. Nhưng càng lớn hắn
càng rõ và chắc chắn một điều quy tắc này thật sự có tồn tại.
Và sẽ luôn tồn tại.
…………………………………………………..
Nhà Lê Minh cách học viện không xa lắm, nếu chịu khó chạy bộ thì tối đa chỉ
mất hơn 15 phút, huống hồ tiết học đầu tiên trong học viện luôn là tự học. Nên
trễ vài phút cũng không ai buồn để tâm.
Ở bất kì học viện nào hay bất kì một lĩnh vực nào đó thì thực hành luôn là yếu
tố được đề cao hàng đầu. Chính vì vậy trong 9 tiết học trong ngày thì tiết đầu
và tiết cuối chính là thời gian mà học sinh dùng để hiện thực hóa bất cứ ý
tưởng nào của họ. Việc áp dụng lý thuyết vào thực tế cũng là một bài kiểm tra
mà bạn có thể trả vào bất kì lúc nào. Chỉ cần nó có thể thực hiện được thì
ngay cả là mới được xây dựng trên lý thuyết, thì 100 điểm cũng là chuyện đương
nhiên.
Không bị gò bó bởi quy luật, khoảng thời gian này chính là lúc những học sinh
thiên tài của học viện chú tâm vào việc xây dựng một đề án nào đó của chính
bản thân hay là một đề án lớn hơn của một nhóm.
Tất nhiên không phải lúc nào cũng có thành công như mong đợi. Đại đa số học
sinh ở hai tiết này thường ngồi chơi hoặc vò đầu bứt tóc suy nghĩ ra những
sáng kiến mà họ nghỉ có thể thực thi được.
Mà khi họ đã có phát kiến rồi thì cứ đề đơn lên nhà trường, nhà trường sẽ ủng
hộ mọi loại thiết bị cần thiết cho phát kiến của họ. Thậm chí không cần lên
lớp, họ có thể lấy điểm số từ những phát kiến của họ để bù cho điểm số trên
lớp.
Chính vì vậy, có những học sinh mỗi tháng chỉ cần đến lớp một buổi, hai buổi
mà vẫn có thể đứng đầu một lớp hay cả trường. Tất nhiên những kẻ như vậy ai
không phải là thiên tài được quốc gia trọng dụng.
Còn như Lê Minh mà nói thì vẫn phải lên lớp mỗi ngày. Chỉ có như vậy thì may
ra hắn mới giữ thứ hạng của mình lác đác ở 26, 27. Đương nhiên, vì lớp học của
hắn chỉ có 30 mạng mà thôi.
“Yo, mày cúp học hả Minh“ Một giọng nói vang lên bên tai của Lê Minh khi hắn
đang chạy tới trường.
Đang vội vã nhưng khi Lê Minh vừa nghe cái giọng nói này lập tức khiến hắn
mừng ra mặt. Lê Minh đứng lại, đầu xoay ra đằng sau cố nở một nụ cười thật
tươi. Tươi tới mức làm cho người ta chảy mồ hôi hột.
Đằng sau hắn là một thanh niên thân hình cân đối, từng thớ cơ bắp không ngừng
giật giật cứ như động kinh. Tên thanh niên cơ bắp cũng đang nhìn Lê Minh và
cũng đang nở một nụ cười thật tươi, tươi ngang hàng với nụ cười của Lê Minh.
Lê Minh bỗng nhiên khuôn mặt nhăn nhó đau đớn cứ như sắp làm ra một hành động
gì đó có lỗi với lương tâm vậy. Lê Minh nói: "Vinh này, có phải mày với tao
chính là huynh đệ thân thiết với nhau như anh em ruột thịt đã từng vào sanh ra
tử, đồng cam cộng khổ trải qua hơn bảy bảy chín chín kiếp nạn...“ Lê Minh cố
nặn ra một tia hoài niệm trong mắt, làm cho đôi mắt đen huyền của hắn thật sự
trở nên long lanh mộng nước.
- Phải, chúng ta là anh em mà. Minh mày có việc gì khó khăn cứ nói cho tao.
Tao nhất định, nhất định sẽ nhờ người khác giúp mày.
Không biết là ngốc thiệt hay là giỡn chơi mà tên Vinh này thật sự tin mới ghê
chứ. Đôi mắt phóng ra nhu tình vô hạn.
- Không, không mày hiểu đâu Vinh à, việc này chỉ có mày chỉ có duy nhất mày
là có khả năng giúp tao mà thôi.
- Á, đừng nói là, đừng nói là sau bao nhiêu năm anh em chơi chung với nhau
mày đã sinh ra một số cảm giác đặc biệt với tao … Minh à tao quý mày nhưng mà
việc này nó… nó…nó. Tao có bạn gái rồi.
- Hả mày nói gì ? Lê Minh miệng lắp bắp sợ hãi
- À không. Minh à…
- Mày nói mày có bạn gái hả.
Trực tiếp bỏ qua cái vế đầu của cái thằng khùng này. Lê Minh đón nhận một tin
so với Thiên Việt đổi vua còn lớn hơn. Vinh “ cơ bắp “ có bạn gái.
Từ nhỏ đến lớn Lê Minh có bốn người bạn thân. Trong đó có Thu bây giờ đang
chiếm vị trí người giỏi nhất của học viện Thiên Tử. Hoa đang là một ca sĩ thần
tượng tuổi teen. Phong thì về kinh đô, tuy ít nghe tin tức nhưng Minh biết
chắc hắn không phải là người bình thường. Ba người họ ai nấy đều có tài năng
cả.
Chính vì khoảng cách về trí tuệ cũng như về tài năng nên Minh cũng rất biết
đều mà tránh xa họ. Hắn không tin với sự khác biệt lớn đến như vậy mà họ còn
có thể giữ sự thái độ như xưa. Vì bây giờ đã khác rồi, Lê Minh đã chuyển vai
từ một kẻ ngang hàng sang một kẻ yếu.
Đi cùng một con sư tử đầu đàn khỏe mạnh là tốt. Nhưng chính vì sự khỏe mạnh
của nó mà cũng khiến cho đàn của nó suy yếu. Trở nên lệ thuộc vào nó. Rồi tới
khi con đầu đàn bị thương chết đi thì ai là kẻ đỡ đầu cho những con còn lại
đây. Chính vì vậy mới có sự ngang hàng. Kẻ yếu thì không nên đứng cùng kẻ
mạnh.
3 người nổi tiếng, tài năng. Thì có Vinh, Lê Minh hắn và một cô bé rất xinh
tên Anh. Duy chỉ có ba người họ là bình thường, lớn lên bình thường không có
tài năng mấy thứ có duy nhất là sợi dây liên kết mỏng manh giữa quá khứ tươi
đẹp và hiện tại tàn khốc mà thôi.
Vinh đã nghỉ học từ lâu thì không nói, Anh cũng chật vật lắm mới vào được học
viện này. Lê Minh thì không nói rồi. Đẹp mã nhưng trí tuệ quá đỗi bình thường.
- Gì ? Mày xem thường tao à. Nói cho mà biết tao đang quen người ở trong
trường của mày đó. Vẻ mặt của Vinh rất đắc ý, hắn còn cố ý nhấn mạnh “ trường
của mày “
- Haizz, tội nghiệp cho một nữ sinh ngây thơ bị lão cáo già dụ hoặc. Lê Minh
thở dài, thầm cảm than cho nữ sinh nào tội nghiệp bị rơi vào tay của Vinh.
- Thế mày cúp học thiệt hả. Vinh xua tay nói
- Sao mày nghĩ vậy ? Lê Minh hỏi ngược
- À thì là do tụi mình nói chuyện được hơn 15 phút rồi đó. Vừa nói Vinh vừa
khoe cái đồng hồ điện tử siêu thông minh mới mua (chôm)
- Chết bà. Vinh tao mượn xe. Lê Minh giật mình nhìn cái đồng hồ trên tay Vinh
đang điểm 7 giờ 30 phút
Không đợi Vinh đồng ý, Lê Minh giơ chân đạp Vinh bay xuống xe như một cái bao
cát.Thân hình cơ bắp của Vinh tiếp đất bằng một vòng cung hoàn hảo và không
mấy an toàn.
“Ui da, thằng chó này vẫn còn khỏe quá nhỉ“ Vinh nhìn bóng dáng của Lê Minh
cưỡi chiếc xe đạp dần xa. Không biết trời xui đất khiến thế nào, hắn lại thấy
mình nhỏ lại mấy tuổi, về lại cái thời mà 6 đứa nhỏ cùng quậy phá banh chành
từng nơi mà chúng tới. Về cái lại cái thời mà chưa ai trong số chúng biết
nghĩa của từ âu lo là gì.
Vinh cứ ngỡ thời gian dần trôi, con người dần thay đổi. Họ sẽ không còn là họ
ngày xưa nữa. Sẽ giống như những kẻ xung quanh quên đi cái tuổi thơ mà họ cùng
vui đùa với nhau không phân biệt bất kì giai cấp hay xuất thân của nhau. Nhưng
không, dù cho thời gian trôi qua bao lâu thì bạn bè vẫn là bạn bè. Bạn bè vẫn
cứ là thứ tình cảm đầu tiên mà ta tự bản thân gây dựng được, và nó sẽ không
bao giờ thay đổi theo thời gian. Cho dù năm tháng có làm cho nó nhạt phai tới
đâu chăng nữa, thì chỉ cần những con người đó tụ họp lại với nhau một lần, họ
sẽ trở lại làm họ, trở lại làm con người thật của họ. Trở lại làm bạn của
nhau.
Vinh không biết tại sao có một cảm giác vui vẻ xông thẳng lên óc mình. Một cảm
giác chẳng mấy khi hắn có. Vinh hét to
- Này, hãy cứ là mình nhé, hãy cứ là vị hoàng tử trong mắt chúng tớ năm đó.
Lê Minh không trả lời, từ đằng sau Vinh chỉ thấy Lê Minh giơ ngón tay cái lên,
không biết lúc đó cơ mặt của Lê Minh ra sao nhỉ là vui vẻ hay là đang tự giễu
nhỉ. Vinh không biết và hắn cũng không muốn biết, hắn chỉ biết hình ảnh mà hắn
đang chứng kiến đây rất đáng tin tưởng, rất giống với ngày xưa.
Mọi người đường xung quanh đều dừng lại, nhìn Vinh một cách quái dị, và không
biết quyết định ra sao. Là do phủ nhận hay do áp lực từ những người xung quanh
là Vinh hét to thêm một câu làm cho Lê Minh vốn đang đạp xe với tốc độ cực tốc
xém nữa là té ngã.
Giữa phố xá đông người qua lại chỉ thấy Vinh dùng hết sức bình sinh hét to :
- Lê Minh, đừng hiểu lầm tớ không phải là gay đâu nha.