Người đăng: Psychoclone
Lê Minh cực nhọc mở đôi mắt nặng trĩu của mình. Hắn muốn lập tức đứng dậy mặc
quần áo đi học, hắn biết mình phải nỗ lực nhiều hơn kẻ khác nên lười biếng là
việc không tưởng.
Đồng hồ điện tử vừa chạm mốc 4 giờ sáng. " Reng...Reng...Reng " Tiếng chuông
đồng hồ vang lên trực tiếp khiến Lê Minh thoát khỏi cơn mơ màng. Hắn đứng dậy
đi vào nhà vệ sinh. Chưa đầy 15 phút sau, Lê Minh từ nhà tắm đi ra, lúc này
hắn đã mặc xong đồng phục của học viện Thiên Tử.
Sau khi thức dậy việc đầu tiên hắn làm là vệ sinh cá nhân, sau đó, sau đó tất
nhiên là ngồi vào bàn học. Học viện Thiên Tử dù không phải là học viện lớn
nhất nhưng cũng xếp vào top 10 học viện của quốc gia Thiên Việt này.
Trong tình hình thế giới thường xuyên xảy ra chiến tranh ở các vùng biên như
thế này, thì đa phần là phải vào quân đội được học ở một học viện bình thường
là tốt hết rồi. Huống chi là học viện xếp thứ 3 của cả một quốc gia lớn như
Thiên Việt.
" Hình như hôm nay kiểm tra vật lý, ôn lại cái nào ' Lê Minh lấy xấp đề cương
đọc đi đọc lại hơn nửa tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng ghi nhớ được toàn bộ.
Nhưng cũng chỉ là phần lý thuyết có đúng hết thì hắn chỉ lấy được có 40 điểm.
Ở cái thời đại mà chiến tranh hay đảo chính bằng vũ khí cơ giới là việc xảy ra
hằng ngày như ở thời đại này thì thực hành được chú trọng hơn lý thuyết cả
trăm lần.
Phần lý thuyết chẳng qua chỉ là giúp một số học sinh không giỏi lắm hay nói
trắng ra là kém thông minh như Lê Minh lấy điểm mà thôi. Phải nói Lê Minh thật
ra hắn cũng chả thông minh cho lắm, chỉ có mức trí tuệ trung bình mà thôi. So
với những thiên tài của cái học viện này thì không biết phải kém xa bao nhiêu.
Để vào được đây Lê Minh đã tốn cả một tuổi thơ. Chưa bao giờ có một giây phút
nào mà hắn không nghĩ tới việc vào được cái nơi khắc nghiệt này. Vậy mà cả một
tuổi thơ của hắn, cả 10 năm kể từ khi biết tự chủ lúc 5 tuổi đổi lại,đổi lại
chỉ là vừa đủ điểm.
Sự khác biệt giữa mình và người khác hắn biết rõ, nhưng hắn có thể thay đổi
được sao, thay đổi được cái sự khác biệt về trí tuệ mà ông trời sinh ra đã có
sao. Đừng nói hắn không có gắng. Hắn rất cố gắng và cho tới bây giờ vẫn cố
gắng.
10 năm của Lê Minh chỉ trị giá bằng 1 tháng luyện thi của bọn họ. Những kẻ nhu
nhược, thiển cận như bọn chúng xứng đáng sở hữu cái trí tuệ đó sao ?
Có lần Lê Minh từng hỏi rất nhiều người trong học viện là sau này ra trường sẽ
làm gì. Tất cả bọn họ đều trả lời một câu. Thi vào một đại học nào đó, tốt
nghiệp, kiếm một công việc bình thường, cưới một ai đó,sinh con và sống nhàn
nhã suốt đời.
Chẳng lẽ tình hình thế giới bây giờ họ còn không nhận ra sao ? Liên bang Thanh
Long và Thiên Tứ đế quốc khai chiến với nhau vấn đề chỉ là thời gian. Hay nói
đúng hơn là danh chính ngôn thuận mà đánh chứ không phải miệng tay các tiểu
quốc gia khác sao ?
Chẳng lẽ họ không thấy số lượng vũ khí ngầm đổ về Á Châu này mỗi tháng còn
nhiều hơn số gạo họ nhập vào hằng năm sao.
Chưa kể bản thân Thiên Việt quốc gia này nổi danh là nhờ lúa gạo, là nhờ lương
thực.Nhiều tới mức mua liền mấy tấn cũng chẳng ma nào để ý tới. Cái họ để ý là
lợi nhuận, muốn mua bao nhiêu cũng được chỉ là giá cả tăng lên mà thôi.
Chưa kể tương lai nếu như chiến tranh xảy ra, thì nước nào thắng trận thì mệnh
giá tiền tệ của nước đó tăng lên. Tuy nhiên, lúc đó lương thực cũng được tính
là loại tiền tệ thứ hai. Còn chưa kể,...
Thôi bỏ đi. Hắn có thể nhìn ra chẳng lẽ những người kia không thể sao. Nếu
lương thực có khả năng trở thành đệ nhị tiền tệ thì tới lượt hắn thu mua sao.
Chung quy hắn chỉ là một kẻ bất tài mà thôi. Mà nếu có cố gắng hơn nữa thì
cũng chỉ là một kẻ bất tài lợi hại hơn một chút mà thôi.
Bất tài như hắn làm sao có mặt mũi mà gặp lại gia tộc. Hắn thuần túy là sự sĩ
nhục của Vương tộc. Là hoàng tử bất tài nhất từ trước đến giờ...
.......................
" Lê Minh à, hứa với cha sau này phải trở thành một con người thật tốt " Một
người đàn ông trung niên với đôi mắt nghiêm nghị vỗ vỗ vào vai của cậu bé ốm
yếu ở cạnh ông.
" Phụ Vương không muốn con làm Vua ả ? " Cậu bé nhìn vào mặt người đàn ông hơi
thất vọng hỏi.
" Muốn chứ, rất muốn là đằng khác, tuy nhiên con làm người bình thường thì tốt
hơn Lê Minh ạ " Có người cha nào mà không hi vọng ở con mình chứ, nhưng con
ông thực sự, thực sự quá... Bình thường rồi. Tới người ở thuở trẻ nổi tiếng là
thông minh, nhanh nhạy như ông đây bây giờ còn bị vây khốn tới mức này. Cậu
con trai này còn hi vọng sao.
Lê Minh khuôn mặt u sầu, tuy nó không được thông minh bằng kẻ khác như hắn có
thể hiểu được khuôn mặt của Phụ Vương lúc này là bất đắc dĩ còn có thất vọng
nữa.
" Thôi, con hãy về đi, Phụ Vương có việc phải làm " Lê Minh được hai vị nhũ
mẫu dẫn ra ngoài, tuy nhiên hắn vẫn nghe được trong phòng hợp, tiếng của Phụ
Vương Lê Đức vang lên " Ta vị Vua thứ 27 của Thiên Việt Lê Đức XIN THOÁI VỊ ".
..............................
" Phụ Vương " Lê Minh hét to, hắn bỗng giật mình, thì ra là mơ. Là mơ về ngày
xưa, là ngày mà cha hắn thoái vị. " Phụ Vương à, con chỉ nên làm người bình
thường thôi sao ? " Lê Minh tự hỏi bản thân, hắn thật sự chỉ đáng làm người
bình thường thôi sao. Thật không cam tâm, thật không cam tâm...
Lê Minh không biết lúc này bàn tay hắn đã nắm chặt tới mức. Ngón tay đâm mạnh
vào thịt, máu chảy ra từng giọt mà rời xuống sàn.
Vô tình Lê Minh liếc mắt qua đồng hồ, chỉ thấy nó chớp nháy con số 7 giờ 15
phút. Chết, chỉ còn có 15 phút, mình ngủ quên mất rồi. Lê Minh vội vã chạy vào
nhà vệ sinh rửa mặt sơ qua rồi xách theo cái cặp ba chân bốn cẳng chạy tới
trường.
Chỉ là hắn không để ý khi hắn quá vội vàng, một giọt máu trên tay đã văng ra
dính vào một khối lập phương nho nhỏ, thứ mà hắn mua ở quầy lưu niệm hôm qua,
làm nó phát ra ánh sáng màu đỏ đầy quỷ dị.