96 : Làm Ơn Đừng Bỏ Cuộc Trước Khi Tớ Có Thể Vượt Qua Cậu !


Vội vàng chạy ra khỏi hội trường hoa lệ, May lập tức tìm kiếm khắp nơi một
hình bóng, nhưng dù cho có chạy đi đâu thì cô vẫn không tìm được cậu ta

Đôi chân của May cảm thấy thật mỏi mệt, tung lên tất cả các quả cầu pokemon
của mình lên cao, gọi tất cả bọn chúng ra

“ Làm ơn , giúp ta !”

Cầu xin và nài nỉ, giọng nói có phần yếu đuối nhưng lại kiên quyết, tất cả các
pokemon liền gật đầu không một chút suy nghĩ, mọi người cùng nhau tách ra đi
kiếm nơi mà Tiểu Thuấn đang ở

Cô biết rằng khi thua nó thất vọng đến nhường, đặc biệt là khi mình đã cố gắng
hết sức nhưng kết quả vẫn không hề thay đổi, cảm giác chán chường chỉ một trốn
vào một góc

Đối phương cho cô cảm giác tương đồng, tuy bình thường rất là đáng ghét và tự
ngạo, nhưng lại chăm chỉ hơn tất cả mọi người, dù độc mồm độc miệng, nhưng vẫn
luôn nhắc nhở một con bé ngốc nghếch như cô

Hoa lệ đại hội là đấu trường của bản thân, còn cậu ta chính là đối thủ truyền
kiếp của cô, nếu như đứng tại một sàn đấu mà không có sự xuất hiện của Tiểu
Phong, không thể đánh bại đối phương … liệu bản thân có còn quyết liệt như vậy
trong mỗi trận đấu không ?

“ Không biết … tôi không biết nữa, … nhưng mà …”

Cả bầu trời như xoay vòng, May đang thủ thỉ điều gì đó, cô cảm thấy khó thở
khi suy nghĩ tới viễn cảnh này

Dừng lại trong một lát, cúi người xuống chống hai tay lên đùi, hít thở khó
khăn, cảm thấy chóng mặt không thôi, cảm thấy thật là khó khăn và ngu ngốc

Tìm kiếm đối phương như thế này không khác gì tìm kim đáy bể cả, cô cần một
cách nào đó để có thể với tới nơi của đối phương ngay lúc này, cần phải làm
điều gì đó …

“ TIỂU THUẤNNNNNNNNNNNNNNNNNN”

Đưa hai tay lên trước miệng, hít một hơi thật sâu rồi gào lên bằng toàn bộ sức
lực của mình, người đi đường nghe thấy vậy giật mình ngạc nhiên quan sát May
như một con ngốc đang gào thét

Cô không hề quan tâm đến ánh nhìn từ bên ngoài, liên tục tìm kiếm và gào lên
bằng thứ âm thanh thô thiển này, họng cô cảm thấy khô và có chút đau đớn

Tiếng hét của May vang vọng sang khắp nơi, tại trên một cái cây to lớn, Tiểu
Thuấn ngồi tựa vào trên thân cây thẩn thờ bỗng nhiên quay lại

Giọng nói này, âm thanh này … không phải là của nha đầu ngốc May kia sao ? cô
ấy đang gọi anh ? nhưng mà để làm gì cơ chứ

Dù sao thì bản thân cũng đã thua cuộc rồi, ở lại hoa lệ hội trường còn có ý
nghĩa gì, thôi kệ, anh cứ nằm ở đây một lát đi, anh cảm thấy mệt mỏi quá …

Nhắm mắt lại cảm thụ hơi thở lúc này, lòng của Tiểu Thuấn cảm thấy nặng trĩu,
anh không còn muốn làm gì, kể cả những cố gắng hằng ngày, hay là, anh bỏ cuộc
luôn đi nhỉ ? bởi vì có cố gắng đến thế nào thì … không phải nó cũng vô dụng
sao ?

Nước mắt không tự chủ lăn trên hai má, anh cảm thấy thua cuộc thật là đau đớn,
và hèn nhát như vậy thật là đáng khinh, nhưng mà anh không thể khống chế được
dòng lệ và những xúc cảm tiêu cực này không ngừng đánh vào

“ Tiểu …… Thuấn ….”

Giọng nói ngày càng khàn khàn khiến Tiểu Thuấn giật mình tỉnh dậy, cô gái đấy
từ nãy đến giờ vẫn gào lấy tên anh

Đồ ngốc này, không biết là liên tục làm như thế sẽ ảnh hưởng xấu đến cổ họng
sao ? làm đến mức độ này, thật chẳng biết con nhỏ ngốc đó muốn làm gì đây

Nhưng mà giờ anh lại đang khóc thế này, thật không muốn gặp đối phương, cảm
thấy như một mặt yếu ớt của mình sẽ lộ ra, anh sợ hãi …

“ Làm ơn … Tiểu Thuấn …”

Ngồi bệch xuống dưới đất, ôm lấy cổ họng bị khàn của mình, cô ho khan vài
tiếng khiến Tiểu Thuấn không cầm được lòng, lập tức trên thân cao nhảy xuống,
mặc cho những giọt lệ sau khi lau còn chưa khô

Anh tiến tới gần đối phương, trong sự bở ngở của May, kéo tay cô gái này đến
một cỗ máy bán nước gần đấy, trong khi May còn thẩn thờ, anh liền mua một lon
nước trà ấm ném tới

“ Đây …”

“ Uống đi, họng của cậu không ổn đâu !”

Trực tiếp muốn đối phương uống nước, Tiểu Thuấn không cho phép May từ chối,
tiến lại gần để đôi mắt mình đối diện với đối phương

Nhìn thật gần khiến May có chút đứng tim, dừng lại một chút rồi gật đầu uống
một ngụm, cảm giác cổ họng tốt hơn nhiều rồi cô mới bỏ xuống, hít một hơi thật
sâu rồi bình tĩnh nhìn anh chàng trước mặt

“ Có chuyện gì ?”

Thấy May vậy mà nghiêm túc nhìn anh, Tiểu Thuấn có chút không quen , lập tức
dùng tư thế cao ngạo để phong ngự cho bản thân, bất quá đổi lại chỉ có tiếng
cười nhỏ của May đang cố gắng nhịn lại

Cô gái trước mặt vậy mà đưa ra một nắm đấm tới, ở ngay tại phía trước của anh
và nói

“ Tớ đã đến được vòng bán kết, hơn nữa sẽ gặp phải Tiểu Phong ở trận tiếp
theo”

“ Thì sao … muốn đến để khoe rằng bản thân mình đã vượt qua tớ rồi sao ? cậu
còn lâu …”

Nghe thấy đối phương nói vậy, anh liền không tự chủ đáp lại, nhưng không hoàn
thành câu nói, anh đã bị chặn lại

May lắc đầu thật nhẹ, cũng không có sự kiêu ngạo hay vui mừng vì chiến thắng,
cũng không có thương tiếc vì Tiểu Thuấn đã thua cuộc, bởi đó chính là kết quả
chân thật nhất cho từng nổ lực mà họ bỏ ra

“ Không phải, tớ biết rõ bây giờ vẫn chưa là đối thủ của cậu, đồng dạng Tiểu
Phong cũng không phải là người bản thân có thể đánh bại ngay lúc này

Nhưng mà nhé, tớ sẽ không bỏ cuộc, dù thua một cách nhục nhã thế nào, bản thân
vẫn sẽ không bỏ cuộc ..”

Nói đến đây Tiểu Thuấn liền không khỏi cúi đầu xuống, anh cảm thấy có chút xấu
hổ khi bị một cô bé như vậy nhắc đến một thứ hiển nhiên đến thế

Anh đã cảm thấy mệt mỏi và gục ngã khi thua cuộc, nhưng anh vẫn có thể đứng
dậy dù cho cơ thể có chằng chịt vết thương, vì đó là bằng chứng chứng minh
rằng anh đã cố gắng nhường nào để đi tới đây

Nhục nhã đến không thể ngẩng đầu, Tiểu Thuấn nắm chặt tay, thật không biết bản
thân này trưng ra khuôn mặt yếu đó để ai nhìn thấy cơ chứ …

“ Bởi vì, có cậu là mục tiêu của mình, có lẽ đối với cậu, Tiểu Phong là đối
thủ mà bản thân cậu muốn vượt qua, vậy thì đối với tớ

Cậu chính là ngôi sao dẫn đường cho bản thân tớ tiến tới, mục tiêu của tớ là
cậu, và cậu là người mà tớ muốn vượt qua …!”

Nói tới đây, Tiểu Thuấn từ từ hướng tầm mắt nhìn lên, từng lời nói chân thật
của May rơi vào lỗ tai của cô

Đúng thật, cô gái bé nhỏ này đã luôn luôn thua cuộc bởi anh, mỗi một lần gặp
mặt thì May luôn mạnh hơn một chút, nhưng cô ấy chưa bao giờ thật sự bỏ cuộc
trên con đường đầy chông gai đó

Hai tai của May bắt đầu đỏ lên, hẳn là phải rất ngượng ngùng và xấu hổ khi nói
ra những lời này, nhưng anh lại cảm thấy ấm áp vô cùng

Bàn tay nhỏ bé của cô ấy vươn tới nắm lấy áo anh kéo lại, dùng đôi mắt long
lanh kia nhìn trực tiếp mà nhỏ giọng cầu xin

“ Vậy nên … làm ơn đừng bỏ cuộc trước khi tớ có thể vượt qua cậu !”

Đôi tay run rẩy ấy cùng bờ môi nhỏ thốt ra lời nói từ tận đáy lòng, nếu người
mà anh một mực đuổi theo lại trở nên yếu đuối như thế, anh cũng sẽ cực kỳ lạc
lối

Nếu bản thân Tiểu Thuấn cảm thấy bơ vơ và nhỏ bé trên cuộc đời này, vậy May sẽ
là người chia sẽ cho anh thứ ánh sáng yếu ớt còn lại, để bản thân tiếp tục bén
lửa rồi bùng cháy lần nữa

Anh mang trên mình không chỉ ước vọng của bản thân, mà còn là giấc mơ của May,
bây giờ và lúc này đây, kể cả sau này nữa, anh không thể bỏ cuộc sớm đến thế

“ Cảm ơn …”

Đưa bàn tay ra nắm lại, vươn tới phía trước, cùng với nắm đấm của May cụng
thành một, như là minh chứng cho những lời nói ngày hôm nay, sau đó anh liền
kéo tay của đối phương chạy thật nhanh trở về hoa lệ hội trường


Pokemon Thủy Hệ Quán Quân - Chương #96