92 : Lý Do Ngất Xỉu


Chờ đợi cho đến khi Tiểu Phong tỉnh lại, trong lúc mơ hồ anh đã nhìn thấy hình
bóng của Suicune hiện lên, thông qua hình bóng của những pokemon, anh giống
như một lần nữa nghẹt thở tại dòng nước không lối thoát

Nặng nề kéo bản thân xuống và ngạt thở, bọt nước không ngừng nổi lên, xinh đẹp
mỹ lệ lại cô đơn lạnh lùng, Tiểu Phong hoảng hốt giật mình vùng dậy

“ Đây là …”

Nhìn xung quanh là căn phòng ở bên trong trung tâm pokemon, đậu ở trên đầu anh
chính là một con bướm nhiều màu sắc đáng yêu đang hướng về bản thân hỏi thăm

Đập hai cánh nhẹ bay lên đáp lên trên đùi của cậu, đôi mắt long lanh của
Beautifly nhìn Tiểu Phong hỏi

“ Tiểu Phong ca, sao rồi a ?”

Con bướm có vẻ cực kỳ lo lắng, giọng nói vô cùng quan tâm, nó và Swampert đã
biểu diễn hết mình trên sân khấu, giống như có thêm một nguồn năng lượng nào
đó từ Tiểu Phong được rút ra truyền lên người bọn chúng

Giống như không còn lại bất kỳ gồng xích nào giữa bọn chúng, có thể làm được
những điều mà bản thân vốn còn rất lâu mới có thể đạt tới

Sức mạnh trên người Tiểu Phong bị rút thật nhanh và thật mạnh, ngay khi màn
biểu diễn vừa kết thúc thì cậu cũng lập tức ngã xuống

Swampert đã nhanh chóng lập tức đưa anh trở về trung tâm pokemon, có một chút
khó khăn khi tiến vào trung tâm nhưng cuối cùng cậu vẫn có thể nằm nghỉ ngơi
trên giường của mình

“ Không sao, cảm ơn ngươi, Beautifly !”

Lắc lắc đầu, hít một hơi thật sâu, sau lần biểu diễn lúc trước anh cảm thấy
cực kỳ nặng nệ, nhưng ngược lại bây giờ anh cảm thấy vô cùng khỏe mạnh hơn bao
giờ hết, giống như một lần bị dội xuống dưới đáy tận cùng thì anh lại càng trở
nên thích nghi hơn

Đưa bàn tay xoa đầu của Beautifly, đứng dậy đi tắm rửa một chút, thay cho mình
bộ đồ thoải mái rồi mới bước ra ngoài khỏi căn phòng

Hướng về phía bảng thông báo thành tích kết quả của trận thi đấu, nhìn thấy
tên mình đứng ở vị trí đầu, vô số cảm xúc ngọt ngào cứ như vậy ứa tràn khiến
Tiểu Phong không khỏi nở ra nụ cười

“ Lần này, ta thắng rồi, vậy thì .. lần tiếp theo, ta cũng sẽ không thua !”

Dẫm bước rời khỏi khu vực thông báo, cậu nhanh chóng đến căn tin của trung tâm
để làm một bữa ăn tối nhẹ, lúc nãy cậu có để ý thấy rằng khá nhiều người quen
đã thành công vào trận đối chiến

Ngoại trừ Jessie thuộc đội hỏa tiễn bị loại ra bên ngoài, Tiểu Thuấn lấy thành
tích người đứng thứ ba tiến vào vòng đối chiến, tiếp theo là thứ năm cùng thứ
bảy lần lượt là May với Henry

Tất cả đều đang chờ đợi cho ngày cuối cùng của trận thi đấu hoa lệ diễn ra,
gắp một miếng mì sợi kéo dài đưa vào miệng, cậu đọc tin tức về sáng hôm nay

“ Những điều phối gia vĩ đại, một thế hệ mới !”

Đó là dòng chữ ở trên tờ báo, cậu và Liliane cùng Tiểu Thuấn trở thành hình
đại diện của tập thông tin này, không biết đối phương lấy tấm ảnh này từ đâu
nhưng rõ ràng nó có góc chụp rất đẹp

Chủ yếu chỉ là khoa trương về bản thân, mặc dù không có gì đặc biệt nhưng lại
có rất nhiều người quan tâm, đặc biệt là fan club của Tiểu Phong, bọn họ gần
như là bấn loạn với những hình ảnh này

Các video đều được đăng tải một cách nhanh chóng, hiện tại thì Tiểu Phong trở
thành một điều phối gia có danh khí đủ lớn rồi

Đang ngồi đọc thông báo và tin tức, từ đằng sau có tiếng bước chân đi tới,
quay đầu lại mới nhìn thấy rõ ràng là ông già nhà mình, Marick chậm rãi tiến
lại gần kiếm một chỗ trống ngồi xuống

Đôi mắt có chút quan tâm nhìn vào Tiểu Phong khiến anh hơi không hiểu, nhưng
mà nếu nhớ lại lúc bản thân ngất đi thì cũng có thể hiểu được, dù sao bậc làm
cha làm mẹ ai mà không lo lắng cho con

“ Con không sao !”

Không đợi cho đến khi Marick mở miệng, Tiểu Phong chỉ đơn giản trả lời, cậu
không dám chắc về tình huống thân thể mình sau khi nhận được chúc phúc từ
Suicune, đồng thời cũng không kiểm soát được tình trạng lúc trước

Đột nhiên sức mạnh gì đó dần được rút ra và kết nối với các pokemon của bản
thân, trao cho bọn chúng cảm nhận của anh, đồng thời cũng cảm nhận được từng
suy nghĩ của đối phương

Thực lực của các pokemon đột nhiên tăng vọt trong một khoảng thời gian ngắn
mạnh đến bất ngờ, bất quá bây giờ anh đã ổn rồi, hơn nữa còn cảm giác khỏe hơn
bình thường, vậy nên … chắc là không sao đâu

“ Đừng làm gì quá sức …”

Marick nhìn con trai mình vậy mà mở miệng trước liền không khỏi cười khổ, có
một đứa con quá mức trưởng thành cũng không tiện để chăm sóc a, đôi lúc muốn
thể hiện yêu thương nhưng lại bị lớp phòng ngự của thằng bé cản ở bên ngoài

Ông hiểu được thằng bé rất cố gắng, nhưng mà đôi lúc nó cần phải dựa dẫm vào
một ai đó, Tiểu Linh rời đi có lẽ trong vô thức đã làm nó cố gắng quá mức bình
thường, hơn nữa tại vòng một thua bởi Liliane, nó hẳn đã rất điên cuồng

Tiến lại gần trước sự kinh ngạc của Tiểu Phong, đôi mắt thằng bé có chút ngạc
nhiên nhìn về người cha mình, ông ấy đưa bàn tay lên đầu cậu khẽ xoa nhẹ, độ
ấm truyền tới khiến trái tim của Tiểu Phong ngừng lại một chút

Có phần lặng tinh nhưng lại vô cùng ấm áp, những áp lực giống như được hòa
tan, đấy là sự quan tâm đến từ gia đình và cha mẹ sao ? thật là thoải mái

“ Ưm …”

Để yên cho Marick xoa đầu mình thêm một chút, sau đó đứng lên nắm lấy tay ông,
nhìn một cách trực diện rồi nó

“ Yên tâm, con cũng không còn quá mức con nít, có lẽ đôi lúc bản thân sẽ ngu
ngốc đến mức bản thân không ngờ, nhưng mà đó cũng là một phần giúp con trưởng
thành hơn”

“ Được vậy là tốt, vậy ta trở về trước, con cứ đi dạo cho thoải mái đi, ngày
mai sau khi trận đấu kết thúc ta phải về Rustboro với mẹ con !”

“ Vâng, baba!”

Nhìn người đàn ông trung niên già thở ra một hơi, anh cảm thấy ấm áp khi có
một gia đình, mặc dù bình thường rất ít khi gọi điện thoại, và mỗi khi bắt máy
thì cũng chẳng có nhiều điều để nói

Nhưng mà mỗi lần nhìn khuôn mặt bọn họ anh lại cảm thấy có động lực hơn, hướng
ra phía ngoài trung tâm pokemon, nhìn về thị trấn lúc về đêm

Tiểu Phong đi tới một khu rừng trống, gọi ra các pokemon của mình tâm sự, nhìn
thấy Swampert vậy mà đã tiến hóa khiến cho anh mừng rỡ

“ Làm tốt lắm !”

“ Hắc hắc, tất nhiên !”

Đưa tay ra đấm một phát vào con pokemon trước mặt, Tiểu Phong bật cười nói
chuyện với bọn chúng, đột nhiên những âm thanh quen thuộc truyền tới

Tiếng xột xoạt từ đằng sau bụi cỏ khiến Tiểu Phong có phần tò mò, đợi cho đến
anh tiến tới gần thì mới thấy được đám May cùng Ash đang nhìn lén một cái gì
đấy, kể cả Brock lẫn Max cũng tham gia trò này

Tiểu Phong vừa mới tiến tới gần thì Ash đã lập tức kéo anh xuống, dùng một tay
bịt miệng bản thân lại khẽ suỵt một phát, ý bảo hãy im lặng đừng gây tiếng
động, anh cái hiểu cái không gật đầu

Bò về phía trước, đưa tầm mắt nhìn qua phía cây bụi rậm, ở trước mặt anh không
phải chính là Abby bác sĩ pokemon cùng với nghiên cứu gia Brule sao ? hai
người họ làm gì tại nơi này

Hơn nữa còn có vẻ rất bí mật, nhiên cứu viên Brule kéo Abby bác sĩ lại đây rồi
đứng trước mặt đối phương quỳ xuống nói

“ Abby bác sĩ, ta yêu ngươi !”


Pokemon Thủy Hệ Quán Quân - Chương #92