89 : Độc Tấu Và Song Tấu


Không phải là Tiểu Phong không nhận ra tình cảm của Abby, nhưng rõ ràng là cậu
và đối phương không thể đến được với nhau, thà đau một lần còn hơn là những
nỗi đau kéo dài, bởi vì bản thân cậu biết trong lòng mình khó có thể chứa đựng
một người con gái khác

Abby là một người con gái tốt, cô ấy xứng đáng có một người toàn tâm toàn ý
thích đối phương chứ không phải là một đứa nhóc như bản thân cậu, hơn nữa vốn
dĩ đấy chỉ là những cảm xúc đơn thuần từ bề ngoài mà thôi

Trải qua một số thứ khiến tình cảm của cậu trở nên thật rõ ràng, thiếu vắng đi
Abby cậu hoàn toàn chẳng cảm thấy gì, nhưng mà rời xa Tiểu Linh cậu lại cảm
thấy thật sự rất trống vắng

Thứ cảm xúc không hề giả tạo này mới chính là thứ Tiểu Phong tìm kiếm, nắm
chặt lấy trái tim, cậu vẫn còn nhớ rõ ngày mà bản thân cảm thấy thật hạnh phúc
khi nhìn thấy người con gái đấy vẫn luôn nắm chặt tay cậu không buông

Nhớ rõ cảm xúc đau lòng thương tiếc khi mà đối phương buồn bã, anh chỉ muốn
lao tới ôm cô ấy vào lòng và an ủi, nhớ cả lúc khi hai người quyết định tách
nhau rời ra, vì tôn trọng ý kiến của Tiểu Linh, anh đã rời đi một cách yên
lặng

Trái tim lúc đó gần như muốn đổ bể, sợ rằng trên đời này không còn có người
con gái nào có thể khiến cho Tiểu Phong có được những cảm xúc này lần nữa đâu.

“ Tiểu Linh, anh nhớ em …”

Khẽ đặt cây vĩ cầm lên vai, đưa bàn tay trái lên bấm nốt, bàn tay phải nắm lấy
vĩ kéo bắt đầu chơi một giai điệu nhẹ thể hiện cho cảm xúc của bản thân

Nỗi buồn theo nốt nhạc thoát ra , dưới ánh trăng màu trắng sáng rực, bầu trời
hóa thành màu xanh dương nước biển như đáy cùng của hải vực, Tiểu Phong không
ngừng kéo lên cảm xúc buồn bã

Như muốn gửi gắm nỗi nhớ nhưng này tới người con gái kia, anh hóa thân thành
kẻ cô độc đáng thương dưới ánh trăng rực rỡ

Bầu không khí trở nên trầm lắng, các con pokemon của bản thân lần lượt xuất
hiện đứng ở bên cạnh lắng nghe chủ nhân của mình chơi đàn

Chúng bắt đầu đung đưa theo giai điệu, thoải mái nằm tựa vào nhau vung tay lên
hòa vào làm một với giai điệu ấm áp cô đơn kia

Muốn lắp đầy nỗi trống trong lòng của người thiếu niên cô đơn, đám pokemon
liền tiến tới gần đứng dưới chân của cậu ôm chủ nhân của mình thật chặt

Giống như thể đang muốn nói rằng sẽ không bao giờ rời bỏ Tiểu Phong, bọn chúng
âu yếm và dùng đôi mắt lung linh giọt nước nhìn Tiểu Phong

Giai điệu cuối cùng lên cao trào, kết thúc bằng một sự bùng phát và vượt qua
đau khổ, Tiểu Phong đưa cây vĩ cầm xuống dưới, hướng về các pokemon nhỏ bé
dưới chân mình bế lên ôm vào lòng

“ Bạch bạch bạch …”

Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên từ một phía, một cô gái xuất hiện đi tới
trước mặt Tiểu Phong, khuôn mặt có chút đơm buồn mỉm cười nhìn anh

Giống như vừa chứng kiến được điều gì đó thật là đẹp, người con gái vỗ tay
không dứt đến nổi hồng cả phần thịt bên trong, đau rát và khó chịu, nhưng cơ
thể vẫn không tự chủ hoan hô phần trình bày lúc nãy

“ Hay, thật là hay, là cảm xúc của cậu sao ?”

Đối phương mở miệng hỏi, người con gái này tất nhiên không là ai khác ngoại
trừ người đã chiến thắng Tiểu Phong và sử dụng nhạc cụ cây sáo màu trắng chiến
thắng, Tiểu Phong không thích đối phương nhưng cũng chẳng ghét

Dù sao thì người con gái này đã khiến cho Tiểu Phong phải cảm nhận sự khó chịu
và ức chế khi thua cuộc, không phải là cậu chưa từng thua, mà chỉ là cậu chưa
từng thất bại với một người không quá chênh lệch với bản thân

Anh có chút đề phòng nhìn đối phương, khẽ im lặng trong giây lát rồi từ tốn
gật đầu một cái nhẹ, sau đó liền tiếp tục chăm sóc cho Marill

“ Cậu không quá thích nói nhiều nhỉ , hay là vì tôi là người lạ ? à đúng rồi …

Dù chắc là cậu đã biết tên tôi thông qua phần trình diễn hoa lệ đại hội rồi,
nhưng xin được phép giới thiệu lại, tôi là Liliane đến từ Sinnoh, hiện đang
nhắm tới chức vô địch của hoa lệ đại hình thức ở Hoenn”

Nghe đối phương giới thiệu, quả nhiên không khác với thông tin kiếm được là
mấy, anh đối với cô gái kia thả lỏng một chút thở ra một hơi

Tiểu Phong để cho con chuột nhỏ màu xanh tự mình chơi đùa ở bên cạnh, đối với
Liliane anh đành phải giới thiệu bản thân cho phù hợp lễ nghĩa

“ Tương tự, tôi là Tiểu Phong, và lần tiếp theo thi đấu tôi sẽ không thua !”

“ Ha ha, ý chí quyết đấu mãnh liệt đấy, vậy hi vọng ngày mai chúng ta sẽ có
thể chiến đấu hết mình !”

Liliane thấy đối phương phản ứng như vậy cũng không có quá giật mình hay khó
chịu, cô cũng đã từng như vậy nhiều lần rồi

Để có thể bước tới trình độ ngày hôm nay, không biết bản thân đã thua cuộc và
thất bại bao nhiêu, nhưng cô nhớ rõ một điều là bây giờ bản thân vẫn còn đứng
tại sân khấu này, tại trên khán đài mà mọi người hoan nghênh ủng hộ

Bằng vào sự cố gắng của bản thân, chí ít cô đã không hề bỏ cuộc trên chặng
đường dài, và đạt được thành công nhờ thời gian rèn luyện từng năm tháng

“ Tại sao cô lại ở đây ?”

Tiểu Phong có chút tò mò hỏi, hiện tại cậu đang đứng ở trong công viên của
thành phố, bầu trời khá tối và thời tiết không mấy thích hợp cho mọi người ra
ngoài nên đường đi cũng không đông

Chưa kể bản thân đã lựa chọn góc khuất để không làm phiền ai, vậy mà đối
phương vẫn có thể xuất hiện tại nơi này, thật là tình cờ đi ?

“ Cũng không cậu xuất hiện ở nơi này sao ? mà thật ra tôi đã ở đây trước cậu
rồi, nói trắng ra là cậu mới là người cướp mất vị trí của tôi”

Liliane nhìn đối phương trả lời, vốn dĩ cô đang nằm ngủ tại nơi này ngon lành,
không biết rốt cuộc lại có ai xuất hiện phá hỏng nơi chốn bí mật của bản thân

Đợi cho đến khi nhìn rõ là Tiểu Phong cô mới dừng lại đôi chút, đợi chờ xem
đối phương chuẩn bị làm gì, thế nhưng mà đồng dạng chơi một loại nhạc cụ

Tâm trạng có chút khinh thường khi đối phương tính bắt chước cô dùng âm nhạc
đến để biểu diễn đi ? mới ngày một ngày hai thì làm sao có thể đạt tới trình
độ như bản thân được, nhưng mà ngay sau đó

Giai điệu du dương đã làm Liliane phải câm nín, tràn đầy những cảm xúc khó thể
chứa đựng của Tiểu Phong, cô đã bị hình tượng trước mặt làm đứng hình vài
giây, sau đó mới xấu hổ vì bản thân đã khinh thường đối phương

Rõ ràng là cậu trai này có tay nghề chơi vĩ cầm rất là điêu luyện, không phải
người bình thường mới tập một hai tháng là có thể, nhưng mà đối phương cũng
không lớn tới mức chơi ra một giai điệu đẹp và sâu lắng thế này đi ?

“ Thế sao ? vậy tôi đi trước …”

“ A khoan, chờ một chút !”

Nhận ra bản thân mới là người làm phiền đối phương, Tiểu Phong rất thức thời
nhường lại chỗ này cho Liliane mà rời đi, nhưng mà ngay lập tức cậu bị đối
phương gọi lại

Có chút tò mò đối phương lại muốn nói điều gì nữa, đột nhiên anh nhìn thấy đối
phương từ trong túi lấy ra một ống sáo trắng thuần khiết, mái tóc thổi phấp
phơi theo ngọn gió nhìn anh nở nụ cười tự tin, Liliane nói

“ Dù cho hai nhạc cụ này không hợp nhau, nhưng đã gặp nhau tại đây rồi, có
muốn thử song tấu một bài không ?”

Tiểu Phong dừng lại một chút nhìn đối phương thật kỹ, quay lại đối diện với cô
gái trước mặt, đặt cây vĩ cầm lên vai bắt đầu kéo một giai điệu khác

Trực tiếp dùng hành thay cho lời nói, Liliane liền tươi cười đưa cây sáo lên
miệng bắt đầu thổi, phần song tấu giữa hai con người không quen biết rất nhanh
vang lên, giai điệu không hợp nhưng lại lọt tai

Cảm giác giai điệu êm dịu của cả hai nhạc cụ liền trở nên lăng liệt và mạnh mẽ
đến khó ngờ, ngay cả một bài hát vẫn có thể làm thành phương tiện để chiến đấu
sao ?


Pokemon Thủy Hệ Quán Quân - Chương #89