88 : Mượn Cây Vĩ Cầm, Chúc Phúc


Trở về trung tâm pokemon, hiện tại thì Tiểu Phong không còn làm việc tại y
quán của Abby nữa, cậu đang dồn tất cả sự tập trung vào trận đấu này

Dù không phải là tự kỷ nhưng luôn dành vị trí đứng đầu, đột nhiên bị tước đoạt
khiến Tiểu Phong có phần bất ngờ và không tưởng được, đối phương thật nhẹ
nhàng mà chạm tới đỉnh cao

“ Đây gọi là sự ức chế … và ghen tị nhỉ ?”

Đưa bàn tay lên trên rồi nắm chặt lại, bóp đến mức Tiểu Phong muốn đau đớn
nhưng lại không dừng lại, hướng vào trên tường đấm một cái

Đau đớn dội ngược lại khiến đầu óc của anh tỉnh táo được phần nào, rõ ràng
người con gái mang tên Liliane đó lớn hơn anh tầm sáu bảy tuổi, chưa kể về
phần thời gian kinh nghiệm thì thực lực của con Milotic đó cũng không thể
khinh thường

Tiểu Phong nhìn vào bàn tay đang chảy máu, dù cho anh biết rõ tất cả nhưng
không hiểu sao anh vẫn cảm thấy ức chế, từ khi bắt đầu cho tới nay anh đã luôn
rất thuận lợi đến mức bản thân anh nghĩ rằng đây là điều hiển nhiên

Cảm giác muốn thắng, hi vọng muốn chiến đấu và sự ức chế khi thua cuộc, cuối
cùng thì tất cả những cảm xúc này Tiểu Phong đã hiểu

“ Tiếp theo, tôi sẽ không thua cuộc !”

Cắn chặt răng, Tiểu Phong tiến vào nhà vệ sinh tát vô mặt mình thật nhiều nước
để hạ nhiệt độ của cái đầu này, khó chịu quá nên Tiểu Phong liền dúi đầu vào
bên trong thau nước

Mở mắt ra thì Tiểu Phong chợt nhìn thấy vô số bọt nước đang không ngừng lơ
lửng, nhớ về giai điệu mà Suicune đã từng nhảy, đột nhiên Tiểu Phong muốn được
chơi một bài vĩ cầm giai điệu trầm lắng

Đợi cho đến khi quay trở lại, anh liền kéo đống dụng cụ y tế sơ cứu ra băng
lại vết thương, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, Tiểu Phong vội vàng chạy ra bên
ngoài thật là vội vã

Mở tung cánh cửa phía trước, vội vàng khoác lên trên người một cái áo khoác
mỏng, đeo đôi dép lê phong ra bên ngoài

“ Ô, Tiểu Phong , con sao vậy …”

Marick vừa mới trở về từ hoa lệ hội trường, màn trình diễn của con trai vô
cùng tuyệt vời, đó là sự đánh vào thị giác mạnh mẽ, nhưng màn trình diễn của
Liliane cô gái kia lại là sự tấn công cả thính giác lẫn thị giác, trực tiếp
khiến người chứng kiến hòa vào làm một với đối phương

Ông biết rõ tính của đứa con trai mình, dù bình thường không thể hiện nhưng nó
cũng không thật sự bình ổn như mặt ngoài của chính nó, thằng bé là một đứa háo
thắng và cố gắng nỗ lực hết mình

Vì cố hết sức cho nên đến khi thua cuộc, Tiểu Phong đứa nhỏ này hẳn phải bị
chịu đả kích khá lớn, lần đầu tiên dính vào thế cục thế này, Tiểu Phong chắc
chắn sẽ sa sút tinh thần

Abby nắm rõ vấn đề liền bảo ông mau quay chóng đến an ủi Tiểu Phong, nhưng
không ai ngờ vừa mới bước tới cửa thì thằng bé lại vội chạy ra ngoài

Đối phương không trả lời càng làm ông thêm kỳ lạ, có chút lo lắng Marick liền
đuổi theo con trai, nhìn nó vội vàng như vậy, thậm chí cả bề ngoài cũng không
thèm chải chuốt, rốt cuộc là đã có chuyện gì ?

“ Khoan … Tiểu Phong, có chuyện .. gì ?”

Cố gắng hỏi nhưng càng nói thì ông càng mất sức, dần dần rồi Marick đã đánh
mất dấu của đứa con trai mình, đợi cho đến khi hồi phục hướng khắp nơi đi kiếm
thì lại không thấy ai cả

Tại một góc nhìn khác, Tiểu Phong đang chạy thục mạng đi tới trước y quán của
Abby, nhớ không nhầm thì lúc trước anh đã từng nhìn thấy nó ở đây, một cây đàn
vĩ cầm khá là cũ nhưng lại sử dụng tốt

Vì là đồ đạc của Abby nên anh không tiện mượn chơi, nhưng vì trận thi đấu ngày
mai, anh không muốn mình phải thua cuộc lần nữa , vậy nên anh cần phải cố gắng
hết sức có thể để không phải thất vọng

“ Cốc cốc cốc”

Gõ cửa của y quán, từ bên trong xuất hiện chính là Abby cùng với Max , Brock
với Ash, không có hình dáng của May ở trong đây

Thời gian hiện tại đã khá là muộn rồi, tầm bảy giờ chiều, những điều phối gia
vẫn luôn rèn luyện cho các pokemon của chính bọn họ để màn trình diễn song
pokemon ngày mai bắt đầu

Lần này sẽ là mười sáu người loại tám, chỉ có tám người mạnh nhất và tuyệt đẹp
nhất mới được xuất hiện tại vòng đối chiến, tại sàn đấu cuối cùng thể hiện
được vẻ đẹp của pokemon bản thân mình.

“ Có chuyện gì sao … ?”

Abby thấy khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Phong đổ mồ hôi, chắc là thằng nhóc này đã
chạy một mạch từ trung tâm pokemon tới nơi đây

Hơi thở dồn dập và những giọt nước nhỏ giọt, Tiểu Phong chống hai tay xuống
đùi hít thở liên tục, mãi một phút sau mới ngưỡng đầu lên nhìn vào Abby, đôi
mắt màu xanh dương đấy làm cô tĩnh lặng trong một chốc

Trái tim đột ngột đập nhanh hơn, dù biết bản thân và cậu bé này sẽ không thể
đến được với nhau, nhưng cô vẫn không tự chủ hi vọng điều gì đó được thốt ra
từ đối phương, tâm tư của người con gái thật kỳ lạ đến mức khó ai hiểu được

Ưa thích cái đẹp và ngưỡng mộ những người tài giỏi là bản năng của con người,
và sự thật là cô đã bị cái bề ngoài hoàn mỹ của đứa nhóc này hấp dẫn, nhưng sự
thật đôi khi lại phủ phàng khiến Abby cảm thấy có chút đau lòng

“ Có thể cho em mượn cây đàn vĩ cầm cũ của chị không ?”

Tiểu Phong nói, đôi mắt của Abby có chút đượm buồn nhưng lại không thể hiện ra
bên ngoài, chỉ trong một chốc lát mà cô có cảm tưởng rằng cả thế giới như
ngừng lại, ước gì đối phương cũng động tâm với cô

Nhưng đôi mắt thuần khiết xinh đẹp đó lại như là lưỡi dao trát vào trái tim
của Abby, cô khẽ nghiêng đầu cố nở ra một nụ cười

“ Đàn vĩ cầm ? là cây đàn cũ hồi trước sao ? được thôi, mà tại sao em lại mượn
nó ?”

Abby trả lời bình tĩnh, cô lấy cớ đi lấy đàn liền quay lại lập tức chui vào
phòng, hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng tìm kiếm cây đàn vĩ cầm cho Tiểu
Phong

Để cho những cảm xúc trở lại bình tĩnh, cuối cùng thì cô đã tìm ra cây đàn hồi
trước của ông nội, đó là món kỷ vật của ông đề lại cho cô, vì không hiểu cách
chơi nên chỉ có thể để nó bám bụi

Tiểu Phong đã mượn vậy thì để cho cậu ta mang nó tỏa sáng đi, dù không biết lý
do vì sao Tiểu Phong lại mượn nó nhưng cô không hề ngần ngại mang ra thứ này

“ Em cảm ơn chị, Abby tỷ, trận đấu tiếp theo em không muốn thua cuộc, vậy nên
em sẽ mang cây đàn này lên sân khấu !”

“ Mang lên sân khấu ? em tính làm gì đây ? thật là, .. quả nhiên rất khó để
biết em sẽ trình diễn một phần biểu diễn thế nào, thật là hi vọng ngày mai a
..”

Abby nghe thấy vậy liền nở nụ cười, xem ra thì món nhạc cụ này cuối cùng cũng
được tỏa sáng rồi, bất quá nó cũ như vậy, sợ rằng không dùng được bao lâu

Không sớm thì muộn cây đàn đó cũng tới lúc phải thay đổi, chỉ cầm để nhìn thì
không sao nhưng muốn tiếp tục chơi thì là điều bất khả thi

“ Ừm, em cũng hi vọng một người có thể đến xem màn trình diễn ngày mai, nhưng
mà đối phương lại không thể tới, người đấy bây giờ đang ngốc nghếch muốn cố
gắng trở nên mạnh mẽ hơn để có thể bước đi cùng em, không phải là quá ngu ngốc
sao …”

Nhìn vào cây đàn dương cầm, không hiểu sao Tiểu Phong lại nhớ tới hình bóng
của một cô gái, Tiểu Linh, không biết giờ này em đã sao rồi

Vào những lúc yếu đuối như thế này, anh thật muốn có cô bên cạnh để ôm đối
phương thật chặt, nói những lời thủ thỉ tâm sự

Hoàn toàn không biết được khi nói ra những lời này, khuôn mặt Tiểu Phong vô
thức trở nên nhu hòa và ấm áp, trận trọng người mà anh nhắc đến như một bảo
vật vô giá của cuộc đời mình

Có chút gì đó nghèn nghẹn ở họng, Abby muốn nói lại thôi, cứ mỗi lần muốn mở
miệng ra lại giống như mắc kẹt thứ gì đó, khó khăn lắm mới có thể bật thốt

“ Người đó … là ai vậy ?”

“ Người mà em yêu bằng cả tấm lòng này !”

Nghe được câu hỏi của Abby, cậu hoàn toàn tin tưởng vào người chị và cũng là
người sư phụ này, không chút che dấu nói thật cảm xúc của bản thân, hi vọng
đối phương có thể chúc phúc cho cậu

Nở một nụ cười thật là tươi, mỗi khi nhắc tới Tiểu Linh, anh lại không tự chủ
trở nên sáng bừng lên chói mắt đến mức Abby không thể nói thành lời

Cúi đầu trong vài giây, người chị gái mà Tiểu Phong trân trọng liền đối với
cậu liền gắng gượng nặn ra một nụ cười gượng gạo, Tiểu Phong có chút không
hiểu, mà coi như có hiểu cậu cũng sẽ không làm gì … dây dưa với đối phương
không khác gì là hại cô gái này

“ Chúc em hạnh phúc nhé !”

“ Vâng, em phải đi !”

Xoay người rời khỏi y quán của Abby, hình bóng của Tiểu Phong càng lúc càng
rời xa và nhỏ bé dần lại, khóe mắt của cô có chút cay cay, nhưng lại chưa thật
sự bật khóc

Chỉ là những cảm xúc đến quá bất ngờ khiến Abby chưa kịp làm chủ bản thân, xem
ra cô vẫn còn chưa đủ trưởng thành rồi, để ý một đứa nhóc, quả thật ngu ngốc,
nên quên đi thôi, những điều này …


Pokemon Thủy Hệ Quán Quân - Chương #88