51 : Chúng Ta Làm Đối Thủ Đi !


“ Tiểu Phong, chúc mừng !”

Tiểu Linh tự đẩy ghế xe lăn đến ôm đầu Tiểu Phong vào lòng, nhìn vào khuôn mặt
có phần mê mang và mệt mỏi sau trận đấu dài, cô hiểu rằng trận đấu vừa rồi là
hơi quá sức với Tiểu Phong

Nếu thay vào đó mà là chính mình, sợ rằng cô sẽ bị hành hạ đến không thể thắng
được, Tiểu Phong ý thức được sức mạnh thiếu sót, còn cô thì ý thức ra vị trí
của mình sẽ làm cản trở người con trai này

Khẽ khép đôi mắt lại, nhớ tới những lời mà bà của cô vẫn thường hay nói, nếu
một ngày nào đó con tin tưởng và toàn tâm chân thành với một người con trai

Hãy lắng nghe nhịp đập của đối phương và suy nghĩ cho anh ta, đôi lúc con gái
là cần phải thấu hiểu và bao dung, không thể lúc nào cũng nhiệt huyết nóng
bỏng như lửa, sau ngày hôm nay …

“ Cảm ơn em … Tiểu Linh”

Cố gắng nặn ra một nụ cười, xem ra anh đã bị chịu tâm lý quá nặng rồi, sau lần
thua bởi Wallace anh cũng không có cảm giác mệt mỏi đến vậy

Chỉ là bởi vì Norman đã xem anh như một đối thủ thật sự mà chỉ huy hết sức,
Tiểu Phong cố gắng không làm cho Tiểu Linh phải lo lắng về mình

Đứng dậy đút một tay vào túi quần, một tay còn lại ôm lấy Poliwag đang hướng
về anh đòi làm nũng, sau đó Tiểu Phong quay sang nhìn Juli

“ Cậu không thách chiến đạo quán sao ?”

“ À …. Cũng không phải là không thách chiến, chỉ là bây giờ trong tay tớ chỉ
có đúng hai con pokemon mà thôi, cũng không có đủ nhân số chiến đấu”

Juli hơi gãi đầu trả lời, cô tính toán thu phục thêm pokemon nhưng không có
quá nhiều dạng pokemon phù hợp với nguyện vọng của bản thân

Bình thường một đạo quán đấu chiến chỉ cần dùng tới hai con pokemon là đủ,
không ai ngờ ngay tại thành phố đầu tiên mà cô bước tới lại lợi hại đến vậy,
coi như có dùng chủ lực đấu với con Slaking đó thì chỉ sợ dữ nhiều lành ít

“ Vậy sao ? Thế thì tiếc quá !”

Tiểu Linh nghe vậy ngạc nhiên, cô còn rất muốn xem thực lực của một người đàn
chị đi trước mình nhiều năm mạnh mẽ ra sao

Ngoại trừ nhóm Ash thực lực có phần khá khá ra, Tiểu Phong thì như một bức
tượng không thể đập đổ trong lòng, cô luôn muốn tìm kiếm một mục tiêu để phấn
đấu đuổi theo đối phương

Hiện tại thì Grovyle dù đã hồi phục một phần nhưng thương thế vẫn còn rất
nặng, dù sao nó cũng hứng nguyên toàn bộ những vết thương mà đám người thợ săn
kia gây ra liên tục

Mỗi lần nhớ lại cảnh máu tanh đấy, Tiểu Linh vẫn luôn tự nhủ rằng bản thân quá
vô dụng để có thể đứng bên cạnh cậu ta, để có thể xứng đáng với những người
đồng bạn

“ Tiểu Phong … tối nay, tớ có điều muốn nói !”

Ngước đầu lên nhìn trực tiếp vào khuôn mặt của Tiểu Phong , giống như vừa đưa
ra một quyết định cực kỳ quan trọng, người con gái thở phào ra một hơi

Anh nhíu mày nhìn đối phương, không hiểu sao mà Tiểu Phong lại có một dự cảm
không tốt lành về điều này, bất quá anh cũng không từ chối mà lựa chọn gật đầu
lắng nghe

“ Được rồi mọi người, nếu như đã không có ai muốn thách chiến thì tại sao
chúng ta không nghỉ ngơi ăn miếng cơm nhỉ, hôm nay cô làm nhiều lắm đó

Norman, anh cũng thay đồ tắm rửa đi, Max, con theo mẹ dọn đồ ăn lên nào , mấy
đứa mau theo cô !”

Catheline bước ra đánh gãy bầu không khí âm trầm kéo mọi người trở lại hiện
thực, mấy đứa nhóc này cũng thật là, thắng mà cũng không vui nữa

Max đi theo mẹ mình bưng đồ ăn ra ngoài, Juli có hơi ngại ngùng nhưng sau đó
vẫn lựa chọn mặt dày tiến vào ăn ké

Đã lâu lắm rồi mới được đánh một bữa thật ngon miệng, đồ mà Catheline nấu quả
nhiên rất tuyệt vời, có hương vị của gia đình đầm ấm, điều này khiến cho Tiểu
Linh cảm thấy ngưỡng mộ không thôi

Ánh mắt không dứt khỏi người phụ nữ đã trưởng thành kia, Catheline tất nhiên
là rõ ràng phát hiện sự ngưỡng mộ không dứt từ cô bé, hồi trước May cũng có
như vậy nhìn bà nhưng sau đấy vì mệt mỏi và làm biếng nên sớm đã từ bỏ

“ Tiểu Phong, tiếp theo nhóc sẽ đi thi đấu ở đâu ?”

“ Uhm … tiếp theo ta dự định là sẽ đi đến Lavaridge để kiếm lấy huy chương thứ
4, nhưng bất quá phải đợi Tiểu Linh hồi phục cái đã ..”

“ Lavaridge ? là đạo quán của hệ lửa sao ? hình như bên đó vừa thay đổi đạo
quán quán chủ, là một cô bé rất là nhiệt huyết và nóng bỏng như pokemon của
mình

Ông nội cô ấy vừa mới truyền lại chức vụ không bao lâu, đối phương cũng không
có nhiều kinh nghiệm, tốt nhất là cậu nên cho những pokemon còn chưa có nhiều
cơ hội thực chiến ra sân"

“ Vâng, ta cũng tính vậy, mà Norman đại thúc không có công việc hôm nay sao ?”

“ Ha ha, cũng phải dành thời gian cho gia đình, tất nhiên là không thể suốt
ngày cắm đầu bên ngoài được, nhưng mà nhé .. đôi lúc nhóc cần phải tự mình đối
đầu với tất cả !”

“ … Là sao ?”

Không hiểu tại sao nghe đến đây Tiểu Phong lại cảm thấy nhói nhói, giống như
lúc trước, anh cảm thấy bản thân sắp phải chia xa với một người rất quan trọng

Norman không hề nói thêm bất cứ điều gì, sau đó ông ấy quay người rời đi để
cho tự bản thân Tiểu Phong suy nghĩ

Ngước mặt lên mặt trăng trên trời, hôm nay là một ngày rất sáng, khắp nơi
không mây bao phủ, các vì sao liên kết với nhau thành từng chùm tinh tú rực
sáng

Bất quá chúng lại rất là mỏng manh, chỉ cần một cơn gió lướt qua, các vì sao
đã phân rời, đồng thời ở bên cạnh anh nghe thấy tiếng xe lăn và tiếng bước
chân bước tới

“ Tiểu Phong …”

Thật chậm rãi, âm thanh nhẹ nhàng của Tiểu Linh vang lên khiến Tiểu Phong
thanh tỉnh, hướng tầm nhìn về phía Tiểu Linh, anh thẩn thờ ra một chút

Ngay lúc này Tiểu Linh rất là xinh đẹp, ẩn bớt đi sự nóng bỏng đến phỏng người
ngày nào, nụ cười hiền dịu như gió xuân của cô gái đấy làm anh phải ngừng lại
nhịp tim một khắc

“ Tiểu Linh ….”

Phát hiện Catheline đang ở ngay sau lưng Tiểu Linh, còn đang đẩy xe cho cô gái
nhỏ, đối phương gật đầu một cái anh liền đáp trả lễ phép

Bất quá ngay câu tiếp theo Tiểu Phong lập tức phải đứng dậy hoảng hốt thốt
lên, câu nói đó như tiếng sét đánh ngang tai khiến anh muốn chết lặng

“ Chúng ta … tách ra lữ hành riêng đi, cuộc lữ hành này .. hãy để thời gian
nối lại khi bản thân tớ và cậu trở nên mạnh mẽ hơn”

“ K .. khoan .. Tiểu Linh, cậu đang nói …”

Chưa kịp nói hết lời thì một ngón tay đã được dịu dàng đưa lên chặn miệng của
Tiểu Phong, người con gái ấy không có nói gì, chỉ là nở một nụ cười khổ và lắc
đầu

Chính bản thân Tiểu Linh cũng không muốn phải làm như vậy, nhưng nếu cứ dẫn
theo cô thì không những hào quang của bản thân bị che mờ, mà cả việc phát
triển của Tiểu Phong cũng bị kéo lại

Thay vì làm một con chim khép mình trong lòng của cậu ta, cô đã quyết định trở
thành đối thủ của Tiểu Phong, là người sẽ cạnh tranh với cậu trên chặng đường
dài của tương lai

“ Có nhiều điều rất khó nói, nhưng mà cho đến khi một trong hai ta nhận thức
rõ đối phương trong đóng vị trí gì, khi mà chúng ta đủ trưởng thành để có thể
tự mình bao bọc cho đối phương

Tớ không chỉ muốn được yêu thương, mà tớ còn muốn bảo bọc và che chở cậu, vậy
nên để trở nên mạnh hơn, chúng ta từ giờ hãy làm đối thủ đi

Một năm cũng được, hai năm cũng được, chúng ta còn rất nhỏ, bây giờ tớ sẽ ở
lại Petalburg đạo quán, học tập Catheline về các kỹ năng chiến đấu, cậu hãy cứ
tiếp tục cuộc hành trình …”

Tiểu Phong muốn nói nhưng lại không thốt nên lời, anh hiểu được đối phương
đang suy nghĩ cái gì, và bản thân anh cũng không tiện ép buộc Tiểu Linh

Lắng nghe toàn bộ những gì người con gái ấy đang nói cả tấm lòng, Tiểu Phong
lùi lại ôm chặt trái tim mình rồi ngước mặt lên gượng cười

“ Vậy thì … Tiểu Phong, hẹn gặp lại ở trận đấu liên minh quán quân, lúc đấy,
chúng ta sẽ là đối thủ và cũng là đồng bạn của nhau, một cách chính thức !”

Catheline gật đầu chào Tiểu Phong, sau đó nói “ Con bé sẽ không sao đâu, tạm
biệt !” xoay người đưa Tiểu Linh rời khỏi

Anh không biết phải nói điều gì, cũng không biết phải phản ứng ra sao, nhưng
ngay lúc này Tiểu Phong cảm thấy thật nặng nề, mà cũng thật là nhẹ nhõm, thở
ra một hơi dài, đợi cho đến khi hình bóng của bọn họ biến mất, anh khẽ thủ thỉ

“ Vậy thì, hẹn gặp lại !”

Bước tiếp trên con đường của mình, Tiểu Linh cũng có nguyện vọng của bản thân,
lúc này đây bọn họ phải tạm cách xa một thời gian, anh liền sắp xếp đồ đạc và
rời đi trong đêm

Không một lời từ biệt, điểm đến tiếp theo của Tiểu Phong là Valley of Steel,
thung lũng của kim loại, nếu vượt qua được nó thì sẽ đến được Lavaridge thị
trấn, nắm lấy huy chương thứ tư.


Pokemon Thủy Hệ Quán Quân - Chương #51